Điểm danh buổi tối.
Lúc Tống Dật Trần đi lên bục giảng, toàn trường sôi trào.
Tôi vừa giương mắt liền không cẩn thận đối mặt với anh.
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười như có như không, mở PPT ra: "Chào mọi người, tôi là trợ giảng của mọi người, bây giờ tôi giúp giáo viên hướng dẫn nói một số chuyện..."
Tôi cúi đầu, tim đập có chút nhanh.
Nữ sinh bên cạnh đột nhiên kêu lên.
Sau đó là tiếng cười ầm ĩ của cả hội đường.
Tần Nguyệt cười đến không đứng thẳng lưng, liều mạng vỗ tay tôi:
"Mau nhìn mau nhìn, đàn anh Tống không cẩn thận kết nối màn hình di động với máy chiếu, cái tài khoản kia..."
Có nam sinh to gan ồn ào: "Đó chính là bạn gái nhỏ mà đàn anh Tống cất giấu!"
Tôi cũng cười theo, thuận tiện ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Sau đó tôi không thể cười nữa.
Trang chủ của Tống Dật Trần là một tài khoản QQ có ghi chú.
Hình đại diện hồi cấp 2 kia, có hơi xấu hổ....
Đây không phải là tài khoản QQ của tôi khi còn trẻ vô tri sao?
Bên tai Tống Dật Trần đỏ lên, tôi vẫn sững sờ trên ghế.
Lúc này, anh đột nhiên đi xuống bục giảng, dừng lại trước mặt tôi.
Trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại giống như có thêm chút gì đó.
"Bạn học này, sao lại không cười?"
Tôi ra vẻ trầm tư: "Bởi vì em trời sinh tính không thích cười."
Đáy mắt Tống Dật Trần càng lộ vẻ trêu trọc, anh nhướn mày, lại đặt câu hỏi:
"Thật sao?"
Không biết vì sao, tôi có loại cảm giác bị nhìn thấu hết thảy.
Tống Dật Trần không đợi tôi trả lời, liền trở lại bục giảng tiếp tục nói những điều cần chú ý.
Chỉ để lại tôi, tim đập như trống.
Ánh mắt Tần Nguyệt nhìn tôi đã không thể dùng từ ngưỡng mộ để hình dung, đó quả thực là đang nhìn thần linh.
"Tiểu Du! Sao mệnh cậu lại tốt như vậy!"
Đồng thời ngữ khí lại có chút oán hận: "Dù sao tớ cũng là đàn em hồi cấp ba của Tống Dật Trần, mà tớ còn chưa nói chuyện với anh ấy câu nào..."
Tôi xoa cái đầu nhỏ của cậu ấy, kích động trong lòng dần dần vơi đi.
"Không sao, chắc chắn có cơ hội."
Tần Nguyệt bĩu môi: "Hưởng phúc của Tiểu Du chúng ta, tớ cũng cảm thấy nhất định có cơ hội."
Nói bừa.
Nhưng tôi cũng không có phản bác cậu ấy.
Tôi cúi đầu, nhận thấy tầm mắt Tạ Nhiên chuyển từ chỗ tôi.
Tôi không để ý, tiếp tục lật điện thoại của mình.
Tài khoản QQ nhỏ kia tôi đã sớm không dùng, nhưng nhiều năm như vậy, nó vẫn nằm trong danh sách tài khoản.
Tôi lặng lẽ nhấp vào.
Lại phát hiện, phía dưới cái nick hồi trung học kia, có rất nhiều lời nhắn.
Đó là một người có ID tên là Ngư.
Mỗi năm hắn đều bình luận một câu.
[ Anh cũng không đồng ý chia tay đâu, em không thể tự tiện quyết định, hừ...... ]
[ Thật sự không quay lại sao? Hu hu hu.. ]
[ Sao em có thể đối xử với bạn trai thân thiết của mình như vậy, em là không có trái tim! ]
[ Dù sao anh cũng không đồng ý chia tay, cho nên hôm nay là kỷ niệm hai năm của chúng ta! ]
……
Nếu như tôi đoán không sai, đây hẳn là Tống Dật Trần.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Dật Trần trên bục giảng.
Hắn dáng người cao gầy, đứng ở trên đài, giống như một gốc cây tuyết tùng cao lớn.
Khắp người đều là một cỗ khí tức trong trẻo lạnh lùng.
Xin hỏi anh ta có phải là cá mập người đã gửi bình luận này không?
Chú ý tới ánh mắt Tống Dật Trần đảo qua, tôi vội vàng thu hồi điện thoại di động.
Tuy rằng chuyện yêu đương qua mạng đến Tống Dật Trần rất kỳ diệu, nhưng bị Tống Dật Trần vạch trần sẽ càng ảo ma hơn nữa.
Tôi nhất định phải bảo vệ tốt acclone của mình.