Anh Không Yêu Cô Ta

Chương 17: Tiểu Vãn, xuống đây!



"Anh biết em đã chờ đợi bao lâu không? Lúc anh tặng em bốn chữ đó, em rất tin. Tin tưởng lời nói đó đến nỗi tự tay chuẩn bị cả váy cưới..."

Gương mặt người đàn ông tối dần đi, ngay cả nắm đấm cũng vô thức siết chặt.

Người con gái trước mặt anh coi như tâm can bảo bối, nhưng chính bản thân anh lại không ngừng giày vò cô hết lần này đến lần khác.

Cô muốn anh giải thoát cho cả hai, nhưng thứ lỗi cho anh vì không thể.

Ngày anh tốt nghiệp mười mấy năm trước, nếu không có sự xuất hiện của Cảnh Minh, Hà Tiểu Vãn sớm đã cùng anh ra nước ngoài du học. Cũng bởi vì trong tên của người đàn ông đó bỗng dưng xuất hiện thêm một chữ "Hà", khiến cho cô gái nhỏ có thêm mối bận tâm thứ hai, thỉnh thoảng lại ở bên cạnh anh gọi hắn một câu "anh trai" khiến anh vô cùng tức giận.

Phải, anh ghen tị, ghen tị bởi Hà Tiểu Vãn đã không còn một mình Cố An Tước này là "anh trai" nữa.

Hà Tiểu Vãn quan sát nét mặt không chút dao động của anh. Thầm nghĩ tại sao con người vô tâm này lại thay đổi nhiều đến thế, trước kia chỉ cần một cái cau mày của cô, anh lập tức sốt sắng lao đến trước mặt cô hỏi han rồi giải thích.

Còn bây giờ, trên mặt Cố An Tước giống như đang viết dòng chữ "Khóc lóc cũng vô dụng" vậy.

"Cố An Tước... anh thật sự không muốn nói gì với tôi sao?"

Người đàn ông vẫn lựa chọn im lặng.

Cũng chính lúc này, Nghệ Lâm từ phía xa đi tới, nhỏ giọng nói.

"Bộ trưởng, Lozenro muốn gặp anh."

Cố An Tước nâng mắt, phát hiện Lozenro đã xuống xe đi về phía này, anh quay sang nhìn Hà Tiểu Vãn, giọng trầm thấp như ra lệnh.

"Vào xe ngồi đợi tôi."



Chưa đến năm phút sau, cuộc đối thoại kia đã kết thúc.

Lúc Cố An Tước trở lại xe, Hà Tiểu Vãn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đang cúi đầu làm việc, ngón tay linh hoạt lướt trên tấm màn hình ipad sáng rực.

Nghệ Lâm nhanh chóng mở cửa xe phía sau, nhưng Cố An Tước lại khựng bước chân, chỉ cúi người nói với cô gái đang ngồi trên ghế phó lái.

Anh nói một cách chậm rãi, nhưng người nghe đều hiểu anh đang kìm nén tức giận.

"Tiểu Vãn, xuống đây!"

Hà Tiểu Vãn lúc này mới rời mắt khỏi màn hình, nhưng cô cũng chỉ khẽ nghiêng đầu ra phía sau.

"Ngài Bộ trưởng, sao thế? Tôi ngồi chỗ này rất thoải mái."

Cố An Tước nghiến răng, lặp lại lần nữa.

"Tôi nhắc lại lần cuối, xuống đây!"

Hà Tiểu Vãn quay mặt đi, dứt khoát nhìn thẳng về hướng lòng đường tấp nập.

Dù bây giờ anh có nổi giận đến mức phóng hỏa giết người đi chăng nữa, cô cũng không xuống đó ngồi với anh đâu.

Rầm!

Một tiếng động lớn khiến toàn thân xe không khỏi rung lên, chỉ thấy Cố An Tước đóng cánh cửa trong tay Nghệ Lâm lại, vòng lên trên ngồi hẳn lên ghế lái.

Nghệ Lâm: "..."

Hà Tiểu Vãn: "..."

"Bộ trưởng, anh làm tài xế, không hay lắm đâu..." Nghệ Lâm suýt phát khóc.

Nhưng ngay giây sau anh ta lại không dám chậm trễ mở cửa xe trèo lên, vì nếu không nhanh chân Cố An Tước sẽ phóng xe đi mất.

Nhìn bàn tay to lớn của anh thuần thục xoay vô lăng, mu bàn tay căng cứng đến nỗi hằn cả những đường gân xanh trông rất hung tợn.

Anh thật sự giận rồi.

...

Cuộc họp thượng đỉnh lần thứ hai bắt đầu lúc tám giờ sáng hôm sau.



Không khí căng thẳng một lần nữa tái diễn, nhưng Kane lại cảm nhận một loại không khí quỷ dị khác kinh khủng hơn nhiều.

Có lẽ... do cô đang ngồi giữa Cố An Tước và Hà Tiểu Vãn chăng?

Hai người này từ lúc gặp mặt nhau ở thang máy cho đến bây giờ, không ai nói một câu nào. Mặc dù Kane đã quen với việc Cố An Tước bình thường không phải người ồn ào... nhưng ngay cả cô thư ký nhỏ kia cũng rất lạ.

Nhưng không thể không nói, nếu đã là người đẹp, dù có khóc lóc hay cười đùa, hay thậm chí là một cái nhăn mày... đều có thể phô ra một nét phong tình vạn chủng khác.

Nhưng mấu chốt, ai là người đóng băng hai con người này lại thế?

Hà Tiểu Vãn vô cùng chuyên tâm ghi chú lại trọng điểm của cuộc họp, chẳng mấy chốc đã kín một mặt.

Cố An Tước giơ cổ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là kết thúc.

Ngay lúc cuộc họp đi đến thống nhất cuối cùng, vị trí nhà lãnh đạo của nước Ý lại đưa ra ý kiến trái chiều.

"Đề xuất của Bộ trưởng Cố, tôi xin phép bác bỏ!" Lozenro giơ tấm biển trắng trong tay lên cao, giương mắt đối đầu Cố An Tước ngay trên bàn đàm phán.

Cố An Tước tâm trạng không vui, chỉ có thể hạ giọng đáp.

"Ngài Argo có gì không phục?"

Lozenro ngoắc ngoắc tay. "Không phải cha tôi không phục, mà là tôi không phục."

Cố An Tước kéo dãn chân mày, khẽ cười. "Được."

Lozenro có phần ngạc nhiên trước biểu cảm này của đối phương. Anh là người cản trở Cố An Tước, đáng lí ra người cười phải là anh mới phải.

"Lãnh địa trên không từ trước đến nay do Canada làm chủ, ngài Cố nói chia 7:3, theo tôi thấy phải là 5:5 mới đúng."

Căn phòng có tiếng người dị nghị.

Cố An Tước vân vê chiếc bút máy trong tay, ý cười càng sâu thêm.

"Phải, như cậu nói, vì đường bay ở giáp biên giới thuộc về Canada, vậy nên họ lấy 7 phần, đất nước chúng tôi chỉ lấy 3 phần."

Chưa kịp đợi Cố An Tước nói hết, Lozenro đã lớn tiếng cắt ngang.

"3 phần đó phải là của nước Ý chúng tôi!"



Nghe đến đây, đến cả Hà Tiểu Vãn mù đặc về chính trị cũng phải bật cười.

Vòng vo một hồi, cuối cùng chỉ là muốn lấy danh đè người. Chó oai cậy chủ, Lozenro ỷ rằng bản thân đang ở trên đất nước của mình nên muốn giành giật chút đỉnh. Sau này đất nước cậu ta có uy mãnh được hay không, kết quả đều do cuộc đàm phán hôm nay quyết định.

Chỉ tiếc Cố An Tước ra đời sớm hơn cậu ta bảy năm.

Cố An Tước đứng dậy, thuận tay điều chỉnh cúc áo.

"Đây có lẽ là chủ ý của cậu nhỉ? Không bằng lát nữa quay về hỏi lại ý kiến của ngài Argo, sau đó đến gặp tôi nói chuyện cũng chưa muộn. Dù sao ba cậu cũng hứa sẽ tiếp đãi tôi chu đáo."

"Anh..."

Nói xong thì lịch sự cúi người chào, lúc anh rời đi thì cả căn phòng cũng rục rịch muốn ra về.

Lúc ra về, Hà Tiểu Vãn cùng Kane đi phía sau không khỏi tò mò.

"Lozenro là người như nào thế?"

"Con trai thứ hai của Argo, cậu ta không cần tài sản nhà Argo, cũng không cần ghế chính trị gia của bố..." Cố An Tước đột nhiên xoay người lại. "Thứ cậu ta cần... là cả nước Ý."

Người đàn ông phía trước tự động mở lời, Kane cũng chẳng có gì muốn nói nữa.

Hà Tiểu Vãn cau mày, đột nhiên muốn mắng một câu: "Ai hỏi anh chứ?"

Nhưng Cố An Tước lại bước đến trước mặt cô, khẽ cúi người, đôi mắt đen láy thâm thúy như hố sâu cuốn chặt thiếu nữ vào trong.

"Thư ký Hà quan tâm cậu ta như thế sao?"