Anh Không Yêu Cô Ta

Chương 30: Bao nhiêu tiền cũng không xứng đổi lấy nụ cười của em



Hà Tiểu Vãn và Hà Cảnh Minh mới nhập tiệc không lâu đã phải chào đón một nhân vật lớn.

Nói đúng hơn, là Cố An Tước.

Từ trên tầng hai nhìn lên, đám đông cứ theo tiếng bước chân của cảnh vệ mà lùi đường, tâm điểm sự chú ý đều đổ dồn lên đám người đang bước xuống cầu thang kia.

Hôm nay không chỉ Hạ Kiều, ngay cả Bộ trưởng của Bộ Ngoại giao cũng có mặt.

Sự xuất hiện của họ như thổi thêm nhiệt vào hội trường.

Hà Tiểu Vãn đứng yên bất động, cô không thể nào trốn tránh ánh mắt xoáy sâu trên người mình của Cố An Tước. Cũng không thể khiến mình giảm đi sự chú ý, chỉ đến khi thành ly rượu trong tay vang lên một tiếng giòn tan, cô mới hoàn hồn.

Cố An Tước đã đứng trước mặt cô.

"Trùng hợp thật, ngài Cố." Hà Cảnh Minh đương nhiên sẽ không để người đàn ông bội bạc kia quấy rối em gái mình, ngay lập tức kéo cô ra sau lưng che chắn.

Hành động này thành công khiến Cố An Tước nổi máu nóng, chỉ là giọng nói vẫn lạnh lẽo như thế.

"Trùng hợp gì chứ, chúng ta đến đây đều có mục đích cả mà."

Hà Cảnh Minh chỉ cười nhẹ không nói nữa.

Hội Yến Hoàng năm nào cũng tề tựu rất nhiều nhà chính trị gia cả trong nước lẫn ngoài nước. Cơ hội này không những giúp những ý tưởng lớn gặp nhau mà đôi khi còn lộ ra bản chất của một số người.

Phần hấp dẫn nhất, đương nhiên luôn nằm ở phía sau.

Không biết trùng hợp jay cố ý, đám người Hà Cảnh Minh và Cố An Tước đều ngồi chung một phòng, chờ đợi phiên đấu giá bắt đầu.

Qua một tuần rượu, Hà Cảnh Minh đột nhiên lên tiếng. "Ngài Bộ trưởng đúng là rất giỏi gây chú ý."

Cố An Tước ngồi phía đối diện, ánh đèn mờ mờ phủ trên đỉnh đầu, bất tri bất giác khiến mọi vật xung quanh đều nhuốm phải hơi thở nguy hiểm.

"Thị trưởng Hà vẫn nên sòng phẳng một chút đi."

Hà Tiểu Vãn không rõ tiếp theo sẽ có chuyện gì, ngồi chung với hai người này, cô cảm tưởng bất kỳ lúc nào mình cũng sẽ mất mạng.



"Được, lần trước có một tên người Ý rượt theo Tiểu Vãn. Hại con bé chạy quá tốc độ trong thành phố..." Anh còn cố ý nói một nửa thả một nửa.

Cố An Tước vội vàng hơn hẳn.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố An Tước quả nhiên đã chuyển sự chú ý lên người cô.

Cô gái vô thức nuốt nước bọt.

Anh Hai, có thể tự làm tự chịu không?

Hà Tiểu Vãn biết rõ, nếu bây giờ không trình bày tử tế, người đàn ông đối diện hoàn toàn có khả năng chuyện bé xé ra to.

"Không có gì cả, chỉ là bị bám theo suốt một đoạn đường... cảm thấy không thoải mái."

Trên trán người đàn ông đã nổi đầy vạch đen.

Cố An Tước dường như cũng đoán được đại khái, lại nhấc ly rượu lên uống. Trên gương mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, vì thế nhìn vào chẳng thể đoán được anh đang suy nghĩ gì.

Đúng là oắt con!

Hà Cảnh Minh còn cố tình đổ dầu vào lửa, cũng không rõ mục đích là gì.

"Muốn đuổi hắn đi, nhưng thân là anh trai... tôi lại lực bất tòng tâm."

Hà Tiểu Vãn cuối cùng cũng hiểu ra. Rõ ràng là muốn đuổi người về nước, vốn dĩ chỉ cần nói một câu là được, sao còn phải cố tình vòng vo nói móc như thế chứ?

Chờ đợi không lâu, một lát sau đã có người đến báo phiên đấu giá sắp bắt đầu.

Mọi người chia tay tại đây. Hà Tiểu Vãn bị anh trai kéo đi, muốn quay đầu nhìn cũng không có cơ hội.

Vừa khéo, chỗ ngồi của bọn họ một lần nữa đối diện nhau.

Sàn đấu giá rất rộng, dựng lên theo kiểu dáng hình e-lip, ghế ngồi được xếp từ thấp lên cao.

Địa vị càng cao, chỗ ngồi nhìn xuống càng rộng.

Cho đến khi ngồi xuống ghế, Hà Tiểu Vãn vẫn có cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Boong!

Giọng nói đầy nội lực từ phía nhà đấu giá truyền đến. Chỉ vài phút sau, toàn hội trường đã vô cùng ồn ã.

Mấy lượt đấu giá ban đầu đều là những thứ đồ cổ, mục đích giống như "làm nóng" tinh thần của mọi người hơn.

Nhưng vẫn có người ra giá đến mấy lần mới chốt bán được. Mà những người đó, hầu như chỉ cậy có chút tiền nên làm màu tranh giành nhau, vì đơn giản những đồ về sau, đều là giá trên trời mà họ chỉ có thể ngửa cổ ngước nhìn.

Hà Tiểu Vãn ngồi một lúc, cảm thấy hơi chán nản.

"Mỏi à?" Hà Cảnh Minh thấy cô ngồi không yên, nghiêng đầu khẽ hỏi.

Hà Tiểu Vãn cũng thành thật gật đầu. "Ngồi lâu một chỗ, không thích lắm."

Hà Cảnh Minh đưa cô ly nước suối như an ủi.

"Chịu khó một chút, sắp có kịch hay rồi."



Hà Tiểu Vãn quay đầu nhìn anh, thầm cảm thán.

Từ tối đến giờ, em chẳng lẽ vẫn chưa xem hết kịch à?

"Các quý ông quý bà, tiếp sau đây... chính là đồ vật đáng giá nhất từ trước đến nay của chúng tôi!"

Giọng nói của nhà đấu giá lần nữa vang lên, tức thì kéo theo hàng trăm con mắt đổ dồn về hướng đó.

Chỉ thấy theo hướng tay của người chủ trì, tấm rèm lớn màu đỏ từ từ mở ra, một chiếc xe kéo lớn được đẩy vào. Hình như là một bức tượng, cao đến ba mét, bên ngoài cũng được phủ một tấm lụa đỏ.

Thứ đồ này, quả nhiên đặc biệt.

"Giá của một con cừu Texel đã là 5 con số... vậy nếu chúng ta lấy đi thứ quý giá nhất của nó, giá trị còn tăng đến con số nào đây?"

Lời nói như khơi gợi cảm giác hưng phấn của tất cả mọi người, tất cả nín thinh nhìn về phía xe kéo kia, bắt đầu đoán xem thứ đồ ẩn giấu bên trong là gì.

Xoạch!

Khoảnh khắc tấm lụa đỏ bị kéo xuống, bức tượng thần Mặt trời bằng thạch cao đập vào tầm mắt. Đương nhiên, không phải đấu giá tượng thạch cao.

Hoa tai của tượng, vòng cổ treo trên tượng, vòng tay, nhẫn, lắc chân... hay khoa trương nhất, chính là vương miện màu đỏ rực được đặt trên đó.

"Bộ trang sức được làm từ máu cừu Texel, giá khởi điểm... 1,5 triệu đô la!"

Thứ đồ này...

"1,6 triệu!"

Phía hàng ghế số bốn đã có người ra giá.

Hà Cảnh Minh trộm nhìn Hà Tiểu Vãn, chỉ thấy vẻ mặt cô gái khá thờ ơ, nhếch môi hỏi. "Thích không?"

"Em không." Hà Tiểu Vãn trả lời không cần suy nghĩ. Học theo lão Quý bao nhiêu năm, cô đã quen với việc mài ngọc bội hay cài tóc bằng trâm gỗ, chưa bao giờ tiếp xúc với hình thức cắt máu động vật quý hiểm để làm đẹp cho bản thân bao giờ.

Nhưng Hà Cảnh Minh lại cười. "Anh hỏi cho có lệ thôi."

Không đợi cô hiểu ra ý tứ của lời kia, trợ lý bên cạnh anh đã giơ cao biển số trong tay.

"1,8 triệu!"

"2 triệu!"

Tia sáng trong đôi mắt Hà Tiểu Vãn chợt xao động, vì cái giá 2 triệu đô la kia, chính là Cố An Tước!

Hà Cảnh Minh ung dung lắc mũi chân, ngả người ra sau cười cười. "Tiếp tục đi."

Nhận được lệnh, trợ lý bên cạnh lại hô vang lần nữa.

"2,1 triệu!"

"2,3 triệu!"

Hà Tiểu Vãn nhìn thẳng, vẻ mặt xen lẫn hoảng loạn. Người đối diện cứ như một cái giếng nước sâu không thấy đáy khiến mỗi lần bên cô phát ra âm thanh đều sẽ vọng lại y hệt.



Chỉ có điều, những con số đã bay lên chín tầng mây xanh rồi.

"2,4 triệu!" Trợ lý tiếp tục nâng giá.

Hà Tiểu Vãn đã không thể ngồi yên được nữa, vội kéo tay Hà Cảnh Minh.

"Anh tính làm gì thế?"

"2,5 triệu!"

"Số 0208 đã ra cái giá 2,5 triệu! Còn có ai muốn ra giá tiếp không?"

Cả hội trường rơi vào yên lặng, ngay cả nụ cười Hà Cảnh Minh cũng đã tắt ngúm.

Không một ai biết chủ nhân của cái giá kia là người như thế nào.

"2,5 triệu lần một..."

"2,5 triệu lần hai..."

"2,5 triệu lần ba..."

Boong!

"Xin chúc mừng số 0208! Bộ trang sức làm từ máu cừu Texel đã có chủ nhân, cảm ơn tất cả mọi người..."

Cô thật sự đánh giá thấp độ liều lĩnh của Cố An Tước rồi.

Nhìn bộ trang sức bày biện trong hộp đen trước mặt, Hà Tiểu Vãn không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

"Lãng phí số tiền không nhỏ vào chuyện này, anh trai tôi rõ ràng muốn gài bẫy anh, anh không biết?"

"Đương nhiên là tôi biết." Cố An Tước tiến một bước, đặt cái cằm nhỏ vào lòng bàn tay mà vuốt ve, chân mày đáy mắt đều mang theo ý cười.

"Chút tiền này chưa là gì cả. Bao nhiêu tiền cũng không xứng đổi lấy nụ cười của em."