Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa FULL

Chương 14: Gió Tây xin gửi ưu phiền



Thấy rồi thì biết vậy, Khương Tư Tư cũng không nhắn ngược lại hỏi Hình Ý Bắc đã thu hồi cái gì, cô tắt điện thoại, quay đầu nói với Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên: “Buổi chiều hai cậu có bận gì không? Không bận thì đi dạo phố mua quần áo với tớ.”

“Aaa…. Tớ muốn đi dạo phố!” Lương Uyển ủ rũ nói, “Nhưng mà tớ có tiết của lớp ôn thi thạc sĩ, hay là thứ tư đi đi? Hôm đó tớ không có tiết.”

“Không được, thứ hai tớ phải đi phỏng vấn rồi, phải mua một bộ quần áo trông lịch sự một chút.”

“Vậy thôi, lúc về cậu nhớ mua cho tớ một ly trà sữa nhá.”

“Uống ít trà sữa thôi, không tốt đâu.”

Lương Uyển cười hì hì đi vào phòng vệ sinh.

Khương Tư Tư lại quay sang hỏi Lâm Tiểu Viên: “Tiểu Viên, chiều nay cậu rảnh chứ?”

“Tớ rảnh.” Lâm Tiểu Viên hỏi, “Nhưng mà cậu phỏng vấn gì thế?”

Học kỳ II của năm ba, rất nhiều sinh viên đã bắt đầu tìm kiếm công ty thực tập, có nhiều chuyên ngành còn đang chuẩn bị kiểm tra trình độ Ngoại ngữ, nhưng những sinh viên được trường cử đi trao đổi nước ngoài như Khương Tư Tư thì nhẹ nhàng hơn nhiều, CV cũng đã gửi đi từ sớm.

“Tớ nhận được thông báo mời phỏng vấn của đài truyền hình Bắc Nguyên, vậy nên tớ mới về nước đột ngột như vậy.” Khương Tư Tư nói, “Bọn mình đi Vạn Đạt nhé?”

“Ừ.”

Lâm Tiểu Viên ngồi xuống bàn đọc sách, vài phút sau lại hỏi: “Cậu phỏng vấn vào vị trí nào ở đài truyền hình Bắc Nguyên vậy?”

“Phiên dịch viên.” Khương Tư Tư bật cười, “Không lẽ tớ có thể vào vị trí phát thanh viên được à? Còn cậu thì sao, cậu không định tìm một công việc thực tập à?”

Lâm Tiểu Viên lắc đầu, “Tớ chuẩn bị về quê thi công chức.”

Khương Tư Tư: “Cũng tốt đấy.”

Lâm Tiểu Viên cúi đầu đọc sách, một lúc lâu sau, cô ngửi thấy có mùi thơm đang thoang thoảng trong không khí, quay đầu lại thì phát hiện Khương Tư Tư đang xịt nước hoa.

“Cậu dùng hãng nước hoa nào vậy? Mùi dễ chịu quá.”

“Dễ chịu đúng không, tớ cũng thấy mùi này rất dễ chịu, Gucci Bloom.” Nói rồi cô mở ngăn kéo tủ, bên trong đầy ắp nước hoa, cô lấy một chai nước hoa có họa tiết cánh hoa đỏ rực đưa cho Lâm Tiểu Viên xem, “Tớ thích hương hoa cúc dại này hơn, nhưng mà lại không hợp với trang sức của tớ ngày hôm nay, hay là cậu thử xem?”

Lâm Tiểu Viên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt cô đã được phủ một lớp trang điểm tinh tế, sóng tóc tự nhiên, chiếc váy ngắn lộ đôi chân thon dài, mà gió mùa xuân vẫn còn mang theo hơi lạnh.

“Không cần đâu, tớ không thích dùng nước hoa.” Lâm Tiểu Viên sững lại, “Tư Tư, cậu thay đổi nhiều quá.”

Khương Tư Tư thoa son môi, thong thả nói: “Đại học không phải là nơi thay đổi nhan sắc sao, cậu cũng đang trở nên rất xinh đẹp mà.”

Lâm Tiểu Viên “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Thật ra cô không chỉ nói đến việc Khương Tư Tư thay đổi vẻ bên ngoài, nhưng cụ thể là thay đổi chỗ nào, khác chỗ nào thì cô lại không thể chỉ rõ.

Khương Tư Tư nhìn bản thân mình trong gương, lấy tăm bông lau đi vết son bị lem ra ngoài.

Con người đương nhiên sẽ thay đổi. Nếu đổi lại người đi Nhật Bản là Lâm Tiểu Viên, đổi lại người trải qua những việc đó là Lâm Tiểu Viên, nói không chừng sẽ còn thay đổi nhiều hơn cả cô.

Buổi chiều, Lương Uyển đi học, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên cùng nhau xuất phát đến trung tâm thương mại.

Vừa mới xuống lầu, Khương Tư Tư đã nhìn thấy Trương Thế Xán đang đứng ở dưới tòa ký túc xá.

Trương Thế Xán vừa nhìn thấy cô đã vội vàng chạy đến, “Khương Tư Tư, em sắp đi ra ngoài à?”

Khương Tư Tư: “Đúng vậy, có chuyện gì ạ?”

Trương Thế Xán: “Em muốn đi đâu?”

Khương Tư Tư kinh ngạc nhìn anh: “Đi dạo phố, sao vậy ạ?”

Trương Thế Xán nhìn ngang nhìn dọc, rồi nở một nụ cười gượng gạo, “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm được không?”

Khương Tư Tư: “Ngày khác đi ạ, hôm nay em không có thời gian.”

Trương Thế Xán gấp lên: “Đừng mà, phải là hôm nay, anh có chuyện muốn nói với em.”

Khương Tư Tư nghe vậy thì nhíu mày, cô nhấc chân bước đi, “Anh thì có chuyện gì để mà nói với em, hôm khác đi, hôm nay em thật sự không có thời gian.”

“Vậy chúng ta nói chuyện một chút đi, ngay bây giờ luôn.” Trương Thế Xán chỉ có thể trông chờ vào chiêu này, “Chuyện liên quan đến Hình Ý Bắc.”

Tiếc là Khương Tư Tư vẫn không dừng bước, “Hôm khác đi.”

Trương Thế Xán nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt không tin nổi.

Bây giờ mọi thứ đã đi quá xa rồi.

Tối qua anh ta biết Hình Ý Bắc phải đến Đài truyền hình Bắc Nguyên ghi hình bản tin rạng sáng nên đã mò sang phòng sát bên của bạn cùng lớp để chơi game.

Cậu bạn này và Hình Ý Bắc là hai sinh viên duy nhất của Đại học Duẫn Hòa được Đài truyền hình Bắc Nguyên đích thân tuyển chọn, hai người thay phiên nhau. Nhưng tối hôm qua Trương Thế Xán đi tìm cậu bạn đó lại không thấy cậu ta đâu, nghe bạn cùng phòng nói Hình Ý Bắc và cậu ta đổi ca với nhau, cậu ta đã đến đài truyền hình rồi.

Trương Thế Xán nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều, mãi cho đến nửa đêm vẫn chưa thấy Hình Ý Bắc quay về, anh gọi mấy cuộc cũng chẳng có ai bắt máy, mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sợ Hình Ý Bắc xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám báo cho giảng viên cố vấn, Trương Thế Xán chỉ đành giữa đêm hôm khuya khoắt chạy quanh trường tìm anh.

Đại học Duẫn Hòa rộng như vậy, Trương Thế Xán chạy đông chạy tây tới ba giờ sáng vẫn không thấy bóng dáng Hình Ý Bắc đâu, anh mệt lử ngồi xổm xuống ven đường hút điếu thuốc, trong đầu chợt xoẹt qua một suy nghĩ.

Hôm nay từ lúc gặp lại Khương Tư Tư, Hình Ý Bắc đã không giống bình thường rồi….

Trương Thế Xán vội vàng lao đến tòa nhà ký túc xá nữ, quả nhiên phát hiện ra Hình Ý Bắc đang ngồi ngẩn người ở đó.

“Mẹ kiếp! Hình Ý Bắc, cậu nửa đêm không ngủ mà muốn đột nhập ký túc xá nữ hả?” Trương Thế Xán chạy lên phía trước, nhìn mặt đất dưới chân anh đã đầy những đầu lọc thuốc lá, “Cậu bị điên à?”

Hình Ý Bắc không đáp lời, anh ngồi bên bồn hoa bất động như một bức tượng điêu khắc.

Trương Thế Xán ngẩng đầu nhìn, tất cả đèn của tất cả các phòng đều đã tắt hết.

“Thôi được rồi, giờ này thì người cũng đã ngủ, cậu còn ở đây đợi gì nữa.”

Hình Ý Bắc rút điện thoại ra, anh nhìn lên màn hình một lúc lâu, gõ một dòng tin nhắn.

[xyb]: Xuống đây, tôi ở dưới lầu ký túc xá của cậu.

Tin nhắn vừa gửi đi, Trương Thế Xán đã liếc thấy, “Hà tất phải vậy sao? Người cũng chẳng nói chẳng rằng mà rời đi suốt hai năm trời, cậu hà tất phải tự biến mình thành một con chó như vậy?”

Hình Ý Bắc vẫn không đáp lời, Trương Thế Xán giằng luôn điện thoại của anh, thu hồi tin nhắn.

“Thật là! Cậu bình tĩnh lại một chút có được không!”

Hình Ý Bắc ngẩng đầu, đáy mắt trần ngập phẫn nộ.

“Trả điện thoại lại cho tôi!”

Trương Thế Xán giấu ra sau lưng, “Cậu đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn ngồi đây đu theo mấy cái trò khác người này nữa! Mau về ngủ đi.”

“Tôi nói, cậu trả điện thoại lại cho tôi!”

Hai người đang cãi cọ giành nhau cái điện thoại thì cô quản lý ký túc xá bất ngờ choàng áo khoác đi ra.

“Nửa đêm canh ba mà còn ngồi xổm ở ký túc xá nữ xì xầm cái gì đấy?”

Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống, chiếc áo khoác mỏng bay phấp phới trong gió như chiến bào sa trường: “Biến th.ái!”

Trương Thế Xán: “…..”

Hình Ý Bắc: “…..”

*

Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên chậm rãi thả bộ ra khỏi cổng trường đi đến trạm tàu điện ngầm, lúc đứng đợi tàu không ai nói với nhau câu nào, mỗi người chìm trong những suy tư riêng.

Đến khi âm thanh thông báo nhắc nhở tàu đã đến trạm vang lên, Khương Tư Tư mới ngẩng đầu, “Ối, chúng ta đứng ngược hướng rồi, phải đợi ở bên kia mới đúng.”

Nói rồi cô định kéo tay Lâm Tiểu Viên đến phía bên kia đợi, đúng lúc này, cửa tàu điện mở ra, từng tốp sinh viên từ bên trong đi ra, không một lời báo trước, Khương Tư Tư và Hình Ý Bắc bất ngờ đối mặt trực diện với nhau.

Trầm mặc qua đi, Khương Tư Tư là người lên tiếng trước.

“Này.”

Một tiếng “Này”, có thể xóa bỏ đi cái ngày không từ mà biệt đó hay không?

Một tiếng “Này”, có thể làm phai nhạt đi hai năm đợi chờ không một lần liên lạc hay không?

Hình Ý Bắc đã chẳng còn nhớ rõ hai năm qua anh có bao nhiêu đêm mất ngủ.

Từ sự khó hiểu lúc bắt đầu, đến cơn tức giận sau đó, rồi kết thúc trong những hối hận vô tận. Anh suy nghĩ cẩn thận từng chút từng chút một, không biết bản thân có phải đã làm sai chuyện gì không, thậm chí còn lướt lại toàn bộ nhật ký trò chuyện từ đầu đến cuối, tìm xem bản thân có phải đã nói sai điều gì.

Kết quả thì thế nào? 

Nói đi là đi. Thời gian của bao nhiêu năm tháng ấy đều vứt cho chó ăn.

Trong lòng biển xô sóng trào, biểu cảm trên mặt cũng chẳng còn ưa nhìn như trước nữa.

Cảm xúc ấy dường như đã xô ra khỏi nơi đáy mắt.

Nhưng chỉ được đáp bằng một tiếng “Ồ”.

Lúc này, Khương Tư Tư lại đột nhiên chạy về phía toa tàu, “Mau lên!”

Hai người vội vàng chạy đi, cuối cùng cũng kịp bước qua cánh cửa tàu đang dần khép lại, trong lòng vui mừng may mà không chậm chân, nếu không sẽ phải đợi đến chuyến tiếp theo.

Trong một cái chớp mắt, Khương Tư Tư còn chưa đứng vững, lại nghe tiếng hành khách trên tàu hô lên những tiếng kinh sợ.

Cô vừa quay đầu đã thấy Hình Ý Bắc cũng chen theo vào.

Khương Tư Tư không kịp nghĩ gì buột miệng mắng, “Cậu điên rồi à?”

Hình Ý Bắc nắm lấy tay cầm đứng cho vững, đang định trả lời lại nghe Khương Tư Tư nói tiếp: “Không phải vừa nãy cậu xuống trạm rồi à?”

“Trạm tàu này nhà cậu mở à?”

Vừa dứt lời, Hình Ý Bắc đã thấy hối hận.

Nhưng tiếc là dường như cô không hề để tâ m đến lời anh nói mà kéo Lâm Tiểu Viên tìm một chỗ trống ngồi xuống.

“Lát nữa mua sắm xong bọn mình ăn lẩu ở trung tâm đó luôn nhé? Uyển Uyển tan học thì gọi cậu ấy đến luôn.”

Lâm Tiểu Viên từ đầu đến giờ vẫn cúi gằm mặt, không nhìn Hình Ý Bắc, cũng không nhìn Khương Tư Tư.

“Được.”

Lúc này Khương Tư Tư mới thong thả ngẩng đầu lên, “Trạm tàu điện này đương nhiên không phải do nhà tôi mở, cậu muốn đi bao nhiêu trạm thì cứ đi.”

“Khương Tư Tư.” Hình Ý Bắc đi đến trước mặt cô, ánh mắt quét qua chân cô, hai giây sau, anh cởi balo của mình quăng lên đùi cô, “Cậu cầm giúp tôi.”

Balo suýt chút nữa đã rơi xuống, Khương Tư Tư vô thức ôm lại, “Làm gì đấy?”

Hình Ý Bắc nắm chặt tay cầm, các khớp xương đã trắng bệch.

“Trời lạnh như vậy mà cậu còn mặc váy ngắn, không sợ sau này già bị thấp khớp à?”

Khương Tư Tư nghe vậy tức trợn trắng mắt, trên mắt cá chân tinh tế đeo một chiếc lắc chân, trên chiếc lắc chân treo một cục đá san hô nho nhỏ, càng làm bật lên làn da trắng sáng ấy.

“Cậu thì hiểu cái gì.”

Vừa nói cô vừa liếc anh một cái, “Cậu đuổi lên tận đây chỉ vì để nói với tôi câu này thôi sao?”

“Tất nhiên là không.”

Trong lòng Hình Ý Bắc chìm nổi rất nhiều câu hỏi, chỉ hận không thể hỏi hết tất cả những khuất mắc ấy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thong thả thờ ơ của cô, những lời sắp nói ra lại không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa.

“Tối nay ăn lẩu dẫn tôi theo nữa.”

Khương Tư Tư ngẩng mạnh đầu, ánh mắt giao với mắt anh. 

“Không muốn.”