Ta lần lượt thắp sáng những ngọn đèn dầu leo lét trong điện, đoạn đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Mọi thứ dường như vẫn y nguyên như cái ngày ta rời khỏi nơi này. Chỉ có điều, ở phía sau một cây cột lớn, lại có thêm một chậu than còn chưa kịp dọn dẹp. Bên trong chậu, vẫn còn vương lại giấy tiền vàng mã chưa cháy hết, cùng với đó là vài đốm lửa tàn vẫn còn le lói chưa tắt hẳn.
Ha, xem ra "con ma" này cũng thú vị thật đấy.
Ta tiến lại gần, nhóm lại lửa trong chậu than, đốt tiếp số giấy tiền vàng mã còn sót lại. Đoạn, ta bắt đầu khóc nỉ non, giọng đầy bi thương, tỏ lòng thương tiếc cho người đã khuất nơi chín suối.
Đúng lúc này, kẻ đang ẩn mình trong bóng tối bất chợt khe khẽ thở dài một tiếng. Âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi tai ta.
Ta vờ như không nghe thấy gì, bình tĩnh dập tắt lửa trong chậu than, rồi tiện tay dọn dẹp qua loa lãnh cung một lượt. Trước khi quay người rời đi, ta còn cố ý nhìn lại khắp điện một lần nữa, đoạn cất giọng nói vọng vào trong không gian tĩnh mịch: "Nương nương, nô tỳ phải đi rồi. Sau này không biết liệu còn có cơ hội quay lại thăm người nữa hay không. Nô tỳ chỉ nguyện cả đời này sẽ luôn cầu phúc cho người, cầu xin ông trời phù hộ cho người kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tử tế, đừng bao giờ phải chịu đựng những nỗi oan khuất, tủi nhục như kiếp này nữa."
Ta khép cửa lại, nhưng thực ra chưa hề rời đi.
Một lát sau, quả nhiên có một bóng đen lén lút từ bên trong bước ra, rồi vội vàng rời khỏi đó. Đó là một thái giám.
Vài ngày sau, khi ta đến Ngự Dược Phòng lấy thuốc cho Trương mỹ nhân, tình cờ lại gặp được vị thái giám đó. Đêm đó tuy ta không nhìn rõ mặt mũi hắn, nhưng vẫn nhớ được dáng người, cách ăn mặc và cả dáng điệu bước chân của hắn nữa.
Phía sau hắn còn có mấy tiểu thái giám đi theo, cả nhóm đang vội vã đi đến Ngự Dược Phòng. Ta vội nép mình sang một bên, cung kính cúi đầu theo đúng quy củ. Hắn dường như đã nhận ra ta. Hắn dừng bước ngay trước mặt ta, cất tiếng hỏi: "Ngươi là người của cung nào?"
"Nô tỳ là cung nhân của Hàm Đạm Viện."
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn theo một đám người vội vã rời đi.
Lý Tấn Niên kéo ta sang một bên, lo lắng hỏi: "Sao ngươi lại chọc phải hắn rồi?"
"Ta có quen biết vị công công đó đâu, ngài ấy chỉ hỏi ta là người của cung nào thôi mà."