Bậc Thầy Quản Lý Thời Gian FULL

Chương 5



Tìm được 3 vị kim chủ thì có gì lợi hại.

Đi qua bụi hoa, không dính lên người mới là đỉnh nhất.

Ngày đầu tiên tôi biết Âu Trạch, tôi đã tìm được cô gái mà cậu ta cưng chiều nhất, Tần Mộng.

“30 vạn, đêm nay gọi Âu Trạch rời đi.”

Người phụ nữ ngừng tô son, nhìn tôi từ trên xuống dưới qua gương rồi nhếch đôi môi đỏ mọng:

“Em gái, đừng đùa nữa.”

Tôi nhét thẻ ngân hàng của mình vào chiếc túi nhỏ đính đá quý của cô ấy: “Tôi không đùa đâu”.

Cô ta nén cười, nheo mắt lại: “Sao cô chắc chắn tôi có thể gọi cậu ta đi? Tôi cũng không kiểm soát được người này.”

Tôi cười nói: “Cô đã ở bên cậu ta ba năm, chắc chắn có điểm lợi hại.”

Cô ta nheo mắt lại, nhìn tôi chằm chằm một lúc: "Oke được thôi."

Sau đó cô ta lắc lư bước ra khỏi phòng tắm, khi đến cửa thì dừng lại:

“Em gái ơi, nếu chỉ quan tâm đến tiền thì đừng để bị rung động.

“Nếu không thì sẽ giống như tôi, ngày ngày ở bên cạnh cậu ta nhưng vẫn không có được thứ mình muốn.”

Cô ta cụp mắt xuống, sau đó mỉm cười và kiêu hãnh bước đi trên đôi giày cao gót.



Trong phòng khách, giọng tôi run run: “Cậu biết hết rồi à?”

Âu Trạch lười biếng nghịch chiếc vòng ở tay phải, không trả lời gì.

"Cậu biết từ lúc nào...?"

Cậu ta ngước mắt lên "Chị, Tần Mộng sẽ không giấu em điều gì đâu."

Vậy là cậu ta đã biết ngay từ đầu.

“Mỗi lần chị đưa tiền cho cô ta, em đều biết.”

“Em đã dặn dò cô ta phải nhận. Nếu không, cô ta sao dám nhận tiền sau lưng em?”

Giọng nói của Âu Trạch dần dần trầm hơn, từng bước một bước về phía trước.

“Em chỉ tò mò, muốn biết chị muốn chơi trò này bao lâu?”

“Kết quả chờ được… hai cái sừng.”

Tôi không còn cách nào khác là phải rút lui, cậu ta vây tôi vào một góc nhỏ của hành lang, trên môi nở nụ cười nguy hiểm.

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng:

Ngất đi, ngất nữa đi.

Nhưng không được, bàn tay của Âu Trạch đã vuốt má tôi.

Tôi không khỏi run rẩy.

Cậu ta đột nhiên dừng lại.

Tôi nhìn cậu ta lần nữa, cậu ta đã lùi lại một bước, nụ cười biến mất trên khuôn mặt.

"Hình như em rung động vì chị rồi."

Cậu ta nhướn mày như thường lệ, nhưng lần này không còn vẻ lưu manh nữa.

Đèn kích hoạt bằng âm thanh ở trong hành lang đột nhiên vụt tắt. Trong bóng tối, tôi mơ hồ nhìn thấy cậu ta cúi đầu, nắm chặt tay.

14

Sau khi Âu Trạch rời đi, tôi ngồi tại chỗ ngơ ngác hồi lâu.

Đây không phải là kết quả mà tôi muốn.

Tôi tiếp cận Âu Trạch hoàn toàn chỉ vì tiền.

Xung quanh cậu ta có rất nhiều phụ nữ, thêm tôi vào cũng không nhiều, bớt đi tôi cũng không ít hơn.

Chút tiền của cậu ta đủ để tôi sống một năm mà không cần vất vả kiếm sống, không cần tiếp rượu mấy ông già xấu xa.

Nhưng cậu ta rung động rồi.

Khi rời đi, Âu Trạch trở lại với thái độ vô tư thường ngày.

"Chỉ là đùa thôi mà chị, chị sẽ không để ý chứ?”

"Chị, ở đây chán quá, em đi tìm Tần Mộng."

Sau đó rời đi.

Tôi còn nghe thấy tiếng xe máy gầm rú.

Vốn dĩ tôi cũng tin cậu ta nói, nhưng khi quay lại, tôi nhìn thấy chiếc mũ bảo hiểm của cậu ta trên bàn cà phê trong phòng khách.

Tôi nhớ lần trước Âu Trạch chở tôi đi chơi, cậu ta luôn đội mũ bảo hiểm cho tôi cẩn thận:

"Chị, chị có thể chơi mô tô nhưng an toàn là trên hết. Em sẽ không bao giờ quên đội mũ bảo hiểm, chị cũng nên nhớ nhé."

Nhưng lần này cậu ta quên mất rồi.

Trái tim vốn cứng như sắt đá, không chút tình cảm của tôi, thời khắc đó đã mềm đi ngay lập tức.

15

Ý tưởng kinh doanh của Cố Ngôn Châu rất nhạy cảm và chính xác.

Chương trình vừa mới bắt đầu chuẩn bị, đã có hơn 10 người nổi tiếng đăng ký giai đoạn đầu tiên.

Hóa ra đa số đều không trong sạch, muốn đến để tẩy trắng mà thôi.

Bọn họ không biết tôi chỉ có thể nói thật, nên nhét cho tôi đủ loại quà cáp, còn có thẻ ngân hàng với số dư khủng.

Tôi trả lại từng người một và nói thẳng với họ: “Mọi người phải suy nghĩ rõ ràng, tôi thực sự chỉ có thể nói thật thôi”.

Một số ngôi sao rút lui không tham gia nữa, một số người thì không.

Ví dụ như Hồ Minh đang ngồi trước mặt tôi, phì phèo khói thuốc.

Gần đây anh ta dính vào một vụ bê bối.

Vụ bê bối khiến anh ta mất đi một số hợp đồng và phải trả rất nhiều khoản bồi thường thiệt hại.

Anh ta đã đăng rất nhiều văn bản thanh minh, nhưng tôi đã biết rằng những vụ bê bối đó là sự thật.

Hồ Minh ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của tôi với thái độ kiêu ngạo, thản nhiên mỉm cười với tôi:

"Cô Lương, “chỉ biết nói sự thật” là thế nào?"

Tôi mỉm cười: “Theo nghĩa đen.”

Trong làn khói, anh ta nén cười, nheo mắt nhìn tôi.

Tôi không thay đổi vẻ mặt: “Bây giờ bỏ vẫn còn kịp.”

“Còn nữa, lần sau đừng hút thuốc trong nhà nhé.”

Tôi xua tan làn khói ngột ngạt trước mặt, không còn che giấu sự khó chịu nữa.

Ánh mắt Hồ Minh dần lạnh lùng, anh ta thản nhiên hút thêm một điếu thuốc rồi từ từ thở ra về phía tôi.

Quản lý của anh do dự một lúc, cúi đầu thấp giọng nói:

"Anh à, thôi đi, người này hình như... đ/i/ên thật rồi."

Hồ Minh quay lại trừng mắt nhìn anh, giọng nói thiếu kiên nhẫn:

"Thôi đi? Thế cậu bồi thường vi phạm hợp đồng nhé?”

Quản lý không nói nữa.

Hồ Minh nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi lấy lại thẻ ngân hàng, chế nhạo:

"Lương tiểu thư, tôi biết cô không thiếu tiền, tôi cũng biết cô lợi hại, có thể tìm được 3 kim chủ.”

"Nhưng nếu cô không muốn tiền, cô cũng muốn sống chứ, phải không?"

Anh ta hạ giọng và mỉm cười h//ung d//ữ.

"Cô có biết phía sau tôi là ai không?"

Anh ta đứng dậy, đặt tay lên bàn của tôi, tiến lại gần tôi: “Người đứng sau tôi, là Giang thị.”

“Cô không biết, khi tôi mới ra mắt, tôi đã được Tập đoàn Giang thị cung cấp tài nguyên.”

"Mà theo tôi được biết, Giang Dật Xuyên hình như rất gh//ét cô."

Khi nghe cái tên này, lòng tôi khẽ động.

Hồ Minh vẫn đang tiếp tục.

“Vậy, Lương tiểu thư.”

Anh ta đưa điếu thuốc vào miệng, thản nhiên ký hợp đồng rồi mỉm cười nhìn tôi:

“Thông minh lên, chỉ cần vài câu nói dối là đôi bên cùng có lợi”.

Anh ta lại ném thẻ ngân hàng trước mặt tôi:

“Nếu như còn bướng bỉnh như vậy thì thật lấy làm tiếc.”

"Dù sao thì bây giờ tôi cũng chẳng còn gì cả.”

"Chúng ta hãy cùng nhau xuống đ//ịa ng//ục."

Anh ta nhướng mày, thổi một vòng khói khác vào tôi, vứt tàn thuốc còn lại vào đĩa trái cây trên bàn tôi, mỉm cười rồi bỏ đi.

Tôi nhìn đĩa trái cây nát vụn.

Thằng dở hơi này.

Tự đi chec một mình đi ạ.