Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại

Chương 20: Dinh thự frederick



Là cô cưỡng hôn tôi.

Viên Tịch nghe xong bất giác bật cười như vừa trúng được một hố vàng vậy. Cô thật sự không thể hiểu nổi, là anh ta quá ngạo mạn cho rằng mình nói dối giỏi hay anh ta không biết cách nói dối đây.

Yến Huân ngồi bên cạnh nhăn mày, để cô cười lớn xong, Viên Tịch quay sang nhìn anh ta, giọng điệu vô cùng châm biếm.

- Yến Huân, hình như não anh dạo gần đây có vấn đề rồi phải không?

- Vấn đề đó cũng là do cô gây ra.

Viên Tịch lập tức im bặt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc không còn nghiêm túc hơn của anh ta, cô hơi run người, ánh mắt Yến Huân nhìn chằm chằm vào cô, mồ hôi đột nhiên đổ ra ở trán mà bản thân cũng không hay.

- Anh...

- Cô muốn nghe tường tận về cái ngày hôm đó không? Tôi sẽ tự sự lại cho cô nghe không sót một chi tiết nào.



Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng lưu manh của Yến Huân, cô nuốt nước bọt, trong ánh mắt có chút sợ hãi, đưa mắt nhìn về tài xế đang ung dung lái xe, anh ta dường như không quan tâm đến Viên Tịch, chỉ tập trung vào công việc của mình.

Yến Huân càng ghé sát, Viên Tịch càng lùi ra xa, lưng chạm đến cánh cửa, bàn tay mới run run đẩy nhẹ anh ta cách xa mình.

- Có gì thì nói, đừng hành động như vậy.

- Ngày hôm đó cô không có như vậy, leo lên người tôi, ôm lấy thắt lưng tôi, còn...

Nghe được vài chữ đầu tiên Viên Tịch đã không chịu nổi xua tay dừng lại, cô thừa nhận trước giờ bản thân chưa từng mê trai và cũng không mê bất cứ idol nào là nam cả. Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy xảy ra mà cô không biết.

- Đừng bịa đặt, tôi kiện anh đó.

Chỉ nói loa qua vài chữ, Yến Huân liền liên tục tấn công bằng lời nói.

- Tôi nên là người kiện cô mới phải, ăn xong chùi mép, không tính chịu trách nhiệm.

Chính chủ chủ động cưỡng hôn nhưng chính chủ lại không tin rằng mình cưỡng hôn, một kẻ mà mình ghét cay ghét đắng khi say lại chủ động gần gũi, làm sao cô có thể tin được, trừ phi ở đó có camera, còn không thì... vứt hết đi.

Viên Tịch không muốn dây dưa nhiều, càng không muốn nói chuyện phiếm với anh ta, mặc kệ cho tên khốn này lảm nhảm cái gì. Bây giờ cô mới chợt nhớ ra, từ khi quen biết Yến Huân, cô chưa tìm ra được bất cứ manh mối nào cả, cứ tiếp tục như vậy thì người chịu thiệt thòi cũng chỉ là Viên Tịch.

Chiếc xe đi vào một ngã rẽ, cô nhăn mày, ngay lập tức lớn tiếng hỏi tài xế.

- Anh chở tôi đi đâu vậy? Đâu phải đường đến trường.

- Tới dinh thự Yến gia.



Yến Huân ngồi bên cạnh bồi thêm mấy câu, dù sao tài xế cũng chỉ là tài xế, công việc là lái xe, không nên xen vào những chuyện không liên quan. Viên Tịch nghe xong liền sa sầm mặt mày, lập tức hỏi lại.

- Tới Yến gia làm gì?

Yến Huân không trả lời, cả người ngả ra sau ghế, nhắm mắt một lúc.

Trước đây cô cũng từng đến một lần, tuy vắng người nhưng bên ngoài vẫn tỏa ra một hào quang và sát khí, đứng ngay bên cạnh liền cảm thấy choáng ngợp và áp lực. Viên Tịch cũng không hẳn là không tin, có thể anh ta để quên thứ gì đó ở nhà.

Dừng trước Yến gia, phía trên cánh cổng có một dòng chữ tiếng Anh là Frederick, Viên Tịch cảm thấy khó hiểu nhưng không muốn hỏi, cô cũng mong đây là lần cuối bản thân đến đây.

Cánh cổng mở ra, chiếc xe tiến vào, dòng người hai bên cúi chào chiếc xe mà cô đang ngồi, trong cơ thể cô xuất hiện một xúc cảm kì lạ, lần đầu tiên được người khác coi trọng, thực sự rất thích.

Sau khi Yến Huân xuống xe, Viên Tịch vẫn ngồi ở trong xe, cô nghe lời anh ta yên vị ở đó, dù sao bước chân vào đây rồi thì nên tuân theo quy tắc. Lúc này tài xế lái xe quay lại nhìn cô, giải đáp thắc mắc cho cô.

- Trước khi Yến thiếu gia đến chung cư của cô, anh ta đã đặc biệt dặn dò đầu bếp nấu canh giải rượu cho cô.

- Canh giải rượu?

- Ừm.

Cô không nói gì thêm, đầu óc cứ suy nghĩ tới lui, dù sao bây giờ cô cũng đã tỉnh hẳn, không cần canh giải rượu cũng được, không nhất thiết phải bày trò ra như vậy làm gì.

Một lúc sau Yến Huân cầm một cái hộp màu xám đi ra, bước vào trong xe liền đưa nó ngay cho cô.

- Uống đi.

- Tôi tỉnh rồi.

- Men vẫn còn trong người, uống.

Yến Huân bắt ép cô, Viên Tịch đành ngậm đắng nuốt cay uống cạn, dù sao đâu đâu cũng là người của Frederick, có phản kháng cũng vô tác dụng.

Yến Huân không để cô vào trong nhà cũng chỉ vì không muốn gây tiếng vang trong giới thượng lưu, Viên Tịch chỉ là người có công cứu giúp ông nội, không phải là nhân vật lớn, nếu bên ngoài biết tin Yến thiếu gia đưa một cô gái về Frederick thì không chỉ cả giới thượng lưu mà cả nước cũng một phen chấn động.

Nhìn thì tưởng anh ta không có gì nổi tiếng cả nhưng một hành động nhỏ lại khiến anh ta bị nói ra nói vào. Trước đây Yến Huân đâu quan tâm điều đó, hôm nay quan tâm đến Viên Tịch cũng chỉ là vì sợ ông nội trách phạt thôi.

Còn những việc như đánh nhau, trốn học, thay đổi lịch học, đuổi giáo viên đều do một tay hiệu trưởng bao bọc hết.

Giáo viên anh ta đuổi cũng không phải là loại tốt lành gì.