Bầu Trời Cao FULL

Chương 2



Sáng ngày hôm sau, công chúa hỏi hỉ phục của cha ta đâu, sao không thấy nữa.

Cha ta bình tĩnh dùng bữa, nghe công chúa hỏi thì thản nhiên trả lời: "Nửa đêm thức dậy không cẩn thận bị ngã một cái, bẩn rồi, nên mới không thấy, ta có bệnh sạch sẽ, công chúa cũng biết mà."

Tam công chúa tuy vô cùng bất mãn, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Bộ hỷ phục kia thực chất đêm qua đã bị cha ta tự tay xé nát rồi đốt trụi, ánh lửa nóng cháy trước mắt, cha ta mặc một thân đồ trắng tuyết, ánh lửa rọi sáng khuôn mặt cha ta. Ta nhìn ánh mắt chán ghét của cha, tựa như sói dữ ẩn mình trong đêm tối, tùy thời có thể lao vào cắn xé nát tươm cổ con mồi.

Công chúa than thở: "Tiếc là phụ hoàng cho rằng ta làm bẽ mặt người, hôn lễ này cũng cử hành qua loa, cả đời này ta chỉ có một lần hôn lễ này thôi, Bùi Ngọc."

Nàng ta nhìn cha bằng ánh mắt đầy ẩn ý, bên trong ẩn chứa ý chỉ không cần nói cũng hiểu.
Cha ta khi đó cùng nương ta thành hôn chẳng qua vẫn chỉ là một thư sinh không tiếng không tăm không tiền không tài, dựa vào việc lên núi hái thuốc và chép vở cho công tử nhà quan mà sống.

Nương ta là cô nương nổi tiếng ở hoa lâu, có biết bao vương tôn công tử sẵn lòng chi ra để đổi lại một cái liếc mắt của nương ta.

Nhưng nương ta không ham vinh hoa phú quý, cái bà cần là một tấm lòng thực tâm.

Nàng đem hết tiền tài mình tích góp được ra trao cho cha ta, muốn cha ta chuộc nàng ra khỏi đây.

Nương ta thật ra cũng rất sợ, sợ cha ta mang hết ngân lượng chạy mất, bỏ nương lại.
Nương khi ấy cũng là đang đánh cược, cược xem cha ta có thật tâm với nương hay không.
Tỷ muội của nương cũng đã không ít người đem hết ngân lượng trao cho người trong lòng, muốn bọn họ chuộc mình ra, kết quả người kia ôm tiền chạy đi, tỷ muội của nương chịu không nổi, đập đầu tự sát.
Mệnh của nương ta so với tỷ muội của nàng tốt hơn nhiều, nàng thành công rồi, cha ta khi ấy cái gì cũng không có, chỉ duy tình cảm dành cho nàng là thật lòng.
Mảnh vải trắng nương ta chuẩn bị để tự sát cũng không dùng tới, cha ta cầm mảnh vải đó, cắt thành từng đoạn, bày ra trên sàn, dùng bút vẽ gương mặt của nương ta lên từng đoạn vải một.
Nương ta dưới ngòi bút của cha ta mười phần xinh đẹp, tựa như tiên nữ giáng xuống trần gian.
Sau khi cha chuộc nương về, hai người bọn họ chỉ làm lễ bái đường đơn giản, có trời có đất chứng giám.
Nương ta ngại thân phận của mình, nàng không muốn người khác đến, nàng sợ sẽ khó xử.
Mặc dù nàng không nói, nhưng trong lòng cha ta cũng tự khắc hiểu rõ.
Sau này cha ta đỗ đạt, có chức quan có bổng lộc, cha muốn tổ chức lại một lễ thành hôn đàng hoàng cho nương ta, muốn lần nữa bái đường.
Cha biết dù nương không đòi hỏi gì, nhưng nương cũng rất muốn được một lần bước vào đại lễ.
Cha ta vốn cũng không có ý định đem theo mười dặm trang sức rước nương về, so với ai khác, cha ta sợ nương ta bị người đời đàm tiếu lắm.
Nhưng lần đó công chúa vạch trần chuyện nương ta từng là kỹ nữ, khắp nơi đều bắt đầu nói ra nói vào, cha ta suýt nữa thì bị miễn quan, nương ta trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Bọn họ đều nói nương ta thấp hèn đê tiện không biết xấu hổ, một ả điếm xuất thân từ hoa lâu mà cũng dám mưu toan quyến rũ người làm qua, thật sự quên mất mình là ai rồi đi.
Tam công chúa lại càng được nước làm tới, cùng đám khuê mật và để tỳ nữ bên người ra ngoài nói xấu nương ta.
Lễ thành thân của cha ta và nương ta, cha muốn để cho người trong thành biết, kỹ nữ trong miệng bọn họ là người trong lòng cha, là người tốt nhất trên đời này.
Cha đem hết thảy tiền tài làm lại một hôn lễ xa hoa cho nương ta, hôn phục phải dùng loại vải tốt nhất để may, ngay cả đôi chim uyên ương trên gáy áo cũng là do cha ta tự thêu lên, hạt ngọc trai đính trên mũ phượng khăn choàng cũng là cha ta tự mình xâu vào.
Không ai nghĩ tới, chuyện cha ta làm, lại khiến Tam công chúa tức giận đóng cửa ở trong phủ.
Những người từng chế nhạo nương ta cũng bắt đầu bớt miệng, sau đó lại quay qua mắng chửi cha ta ham mê sắc dục.
7.
Ánh mắt tha thiết của nàng ta dừng trên gương mặt của cha ta, cha ta đặt đũa xuống, nở một nụ cười đầy dịu dàng: "Vẻ vang chứ?"
Nghe thấy ba từ này nụ cười đang treo trên khóe môi của Tam công chúa đột ngột hạ xuống.
Cha ta lấy khăn tay lau nhẹ bên môi của Tam công chúa, nhẹ nhàng nói: "Công chúa của ta, trước khi cưới, mọi người đều biết chuyện của nàng, ai cũng nói nàng là một cô nương không biết xấu hổ, nếu tổ chức hôn lễ thật hoàng tráng, không phải nàng sẽ lại trở thành tâm điểm chế nhạo của bọn họ sao?"
Mắt công chúa lập tức đỏ lên. Nước mắt từ từ trào ra, cha ta cười một tiếng, trong mắt còn mang theo cả ý cười: "Khóc cái gì? Ta rất yêu thích dáng vẻ không biết xấu hổ này của nàng, ngay cả kỹ năng của nàng ở trên giường cũng thế, còn tốt hơn cả kỹ nữ ở thanh lâu kỹ viện ấy chứ, nam nhân ai cũng thích kiểu người như thế, nàng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng."
Công chúa bổ nhào vào trong lồng ngực cha ta, nức nở khóc: "Chàng nói bậy!"
Khóe môi của cha ta cứng ngắc, tiện đà đứng dậy, bình tĩnh nói: "Được rồi, ta biết nàng đau lòng, cũng không phải là do nàng bảo tỳ nữ của mình hạ dược ta sao? Giờ còn khóc cái gì nữa? Sau này nàng có nhi tử rồi, ta sẽ mở tiệc linh đình, khiến tỷ muội của nàng nhìn vào phải ước ao, cũng không dám nói ra nói vào sau lưng nàng nữa."
Công chúa thút thít ngồi dậy, nàng ta vuốt ve cái bụng của mình, ủy khuất nói: "Thái y nói đứa nhỏ là một nam hài, ngày ấy chàng cũng chẳng đến xem ta, ta suýt nữa thì đau đến chết mất rồi."
Chân mày cha ta nhếch lên một chút, ý cười miên man lừa gạt nàng ta: "Ta đây không phải đều là vì nàng sao? Bệ hạ bây giờ đã thăng chức cho ta vào Bộ Binh, nàng sớm sinh cho ta một cục vàng, ta sẽ giành được một chỗ đứng chắc chắn trong triều, sau này, những gì của ta cũng sẽ là của thằng bé, được chưa."
Công chúa lúc này mới vui vẻ đứng lên, nàng ra lệnh cho thái y kê dược cho nàng ta, nàng ta muốn sớm ngày sinh con cho cha ta.
8.
Nàng ta thừa dịp cha ta không ở nhà, đưa ta đến phòng của nàng ta, sau đó dùng móng tay thật dài kéo chặt mí mắt ta, nhổ lông mi ta ra.
Nàng ta nói ánh mắt này của ta giống nương ta như đúc, về sau có khi cũng sẽ trở thành một kỹ nữ, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ móc hai con mắt này của ta ra quăng cho chó ăn.
Ta đau lắm, nhưng ta không khóc, ta ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng ta, mặc sức cho nàng ta đánh mắng chửi rủa, dùng sức nuốt nước mắt vào trong.
Ta không muốn khóc trước mặt nàng ta, một ngày nào đó, ta sẽ khiến nàng ta phải khóc trước mặt cho ta xem, phải vì đau đớn mà khóc, ít nhất là đau đớn hơn so với ta.

Có một ngày, không hiểu sao ta lại nhịn không nổi nữa, mặc dù bị đau, nhưng ta đã cố gắng chịu đựng, ta đã rất cố gắng để nhịn xuống rồi, nhưng chất lỏng kia vẫn cứ thế ồ ạt chảy ra.

Ta hận chính mình, ta đúng là không có triển vọng, sao ta lại có thể khóc trước mặt nàng ta cơ chứ.

Sau đó ta ngửi được mùi máu tươi, trong lòng lại có chút cao hứng, ra là chảy máu.

Chảy máu cũng được, chảy máu còn hơn là chảy nước mắt.

Có thời điểm bị nàng ta đánh đến không chịu được, ta sẽ tự nhắc nhở bản thân: Phải nhớ kỹ cơn đau này, chỉ một khi đã nhớ kĩ, nỗi hận mất nương mới không bị thời gian xóa mờ đi.

Ta rất sợ, rất sợ sẽ quên mất đi cảm giác cả cơ thể lạnh cóng, bị đánh cho đau đến mức không thể thở nổi, cảm giác muốn nôn khan bao trùm lấy cổ họng.

Ta hận bộ não của ta, nương đối xử với ta tốt như vậy, thế mà ta lại dần dần quên đi dáng vẻ của nương.

Ta không thể quên, ta sẽ áp chế lại bản năng tự xóa ấy của bộ não, ta muốn ta có thể mãi mãi ghi nhớ được dáng vẻ của nương, nhớ được nương đã đối tốt với ta như thế nào.

Còn có cả, nỗi hận ngày hôm đó.

9.
Mỗi lần công chúa tra tấn ta xong, ta sẽ bị nhốt trong phòng chờ cho vết thương lành lại.

Ta không có đủ chứng cớ để nói cho cha ta.

Cha ta đang đi trên con đường báo thú của cha, ta cũng vậy, ta không muốn dựa vào bất kỳ ai.

Cha ta lắm công nhiều chuyện, thời gian cha ở nhà càng ngày càng ít đi, mỗi lần cha quay về cũng đều sẽ mang theo một đống người đến thư phòng bàn chuyện.

Xuân qua thu tới, ta nhìn người cha ta mang về, từ quan thất phẩm ban đầu đến những quan tam phẩm về sau, rồi đến những ác quan Đông Hán cùng với Nhiếp Chính Vương.

Màu sắc của quan bào trên người cha cũng thay đổi, cha càng lúc càng biết nịnh hót, ánh mắt lạnh lùng hơn, thân hình cũng gầy gò hơn.

Cha ta, người vốn ít nói, nhìn thấy nương lại luôn không nhịn được lo lắng và xấu hổ, giờ đã vô tình trở thành một kẻ nịnh nọt trong cái chốn quan trường tăm tối.

Nếu nương vẫn còn sống, chắc chắn sẽ thương tâm mà rơi lệ.

Nương là kiểu người mà cha chỉ cần vấp phải chút chuyện nhỏ cũng sẽ lải nhải mãi, biết cha nay gầy gò như xương, chắc nương sẽ không ngủ yên được.

10.
Bốn năm sau, công chúa lần nữa hoài thai, nàng ta vô cùng cao hứng, ngồi xe ngựa hết sức kiêu ngạo trở về cung, mãi đến tận đêm mới quay lại phủ.

Lúc đi thì đi xe không, khi trở về lại chất theo cả núi vàng bạc châu báu.

Nàng ta đắc ý vào cửa, trông chẳng khác chi một con chim công đang xòe đuôi.

Nàng ta thấy ta đang đọc sách, một cước đạp vào bụng ta, ghê tởm dùng hai ngón tay bóp chặt cằm ta, ép ta phải ngẩng mặt lên.

Nàng ta nghiêm mặt gia tăng lực đạp, như thể muốn bóp chết ta: "Ngươi và con tiện nhân kia đúng là giống nhau như đúc, càng nhìn càng thấy chướng mắt."

Nàng ta trước kia hành hạ ta, thích nhất là chầm chập ép ta đến đường cùng, nhưng giờ đây có thêm đứa nhỏ kia trong bụng, nàng ta không hề kiêng kị gì nữa.

Tỳ nữ bên cạnh cản nàng ta lại: "Công chúa, con tiện nhân kia làm chậm trễ chuyện lành của công chúa và phò mã, lúc đó để ả ta chết như thế cũng quá nhẹ nhàng rồi, chẳng bằng giờ công chúa nương tay một chút, bắt tiểu tiện nhân này chịu thay những gì nương nó đáng ra phải chịu, thay ả tiện nhân kia chuộc tội với ngài."

Công chúa buông lỏng tay ra, tỳ nữ bên cạnh sáp người lại gần, thấp giọng nói: "Công chúa chỉ mới hoài thai, phò mã vừa giúp hoàn đế giải nạn thiên tai quay về, có lẽ sẽ sớm được thăng quan lên Tấn tước thôi, tiểu tiên nhân này chết bây giờ thì thật đáng tiếc, sẽ khiến cho địa vị của công chúa trong lòng phò mã bị ảnh hưởng, sau này chờ công chúa sinh ra đứa con của hai người rồi, không sợ ngài ấy không ghét bỏ tiểu tiện nhân này."

Công chúa sung sướng nở nụ cười, đẩy ta ngã trên mặt đất, nói: "Trước tiên lưu lại cho ngươi một con đường sống, sau này lại đến tìm ngươi tính sổ."

Nàng ta dè dặt vuốt ve cái bụng, trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn, vui vẻ rời đi.

Nàng ta không biết đứa nhỏ trong bụng mình căn bản không phải là đứa nhỏ của cha ta.

Cha ta chán ghét nàng đến thế, chắc chắn sẽ không chạm vào nàng ta.

Đêm đó, mê hương quanh quẩn trong phòng nàng ta, kẻ lên giường với nàng ta không rõ là tên ăn xin là tên tử tù kia nữa.

Cha ta đã tìm ra những tên lưu manh đã hiếp dâm và giết chết mẹ tôi, bọn họ quỳ gối trước cha, cầu xin cha tha cho họ một con đường sống.

Bọn họ nói với cha ta, công chúa nói với bọn họ, người bọn họ cần giết là một kỹ nữ thanh lâu, bọn họ cứ mặc sức chơi đùa là được.

Cha ta sau khi nghe bọn họ nói xong, ngồi yên, cả người sững sờ, nhưng chưa từng tức giận, sau khi phục hồi lại tinh thần, cha lại nở nụ cười rất quỷ dị, liên tục lặp lại bốn chữ "mặc sức chơi đùa", mãi cho đến khi sức lực đều cạn, cha ôm đầu quỳ xuống thở dốc, cả mặt đã giàn giụa nước mắt.

Ngày tiếp theo đó, bên cạnh bài vị của nương ta trong từ đường, xuống hiện thêm năm cái đèn lồng làm bằng da mặt của năm kẻ đã hại chết nương ta
.

Lúc lột da mặt của người đầu tiên, cha ta làm đứt quãng, lực tay ổn định, ánh mắt lại vô cùng ác độc, máu bắn tung tóe khắp mặt cha.

Cha thật sự trông rất đáng sợ, tựa như lệ quỷ bò lên từ địa ngục.

Lúc nhìn về phía ta, trong mắt còn mang theo ý cười, bọn họ đều nói, cha ta điên rồi.

Cha ngoắc tay với ta, hỏi ta có sợ không.

Ta lắc đầu đáp không sợ. Ta là đứa nhỏ của cha mà, sao lại phải sợ cha chứ?

Cha ta điên rồi, ta sao có thể là người bình thường được?

Đêm đó, trong từ đường treo thêm năm cái đèn lồng kỳ dị.

Ta hiểu rõ, đây mới chỉ là bước đầu thôi.

Cha ta điên thật rồi, không còn nước quay đầu nữa.
11.

Ta lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ chảy máu, lại nhặt quyển "Chiến quốc sách" trên đất lên tiếp tục đọc.

Cha ta không cần ta cầm kỳ thi họa đều thông, mà lại mời đến cho ta một thầy đồ giảng tứ thư ngũ kinh, quân tử lục nghệ.

Ta hiểu rõ ý muốn của cha, cũng biết cha đang muốn làm gì, ta không thể là thứ kéo chân cha ta lại được.

Nhưng thật đáng tiếc, ta thân là con gái của nương, nhưng nửa điểm thiện lương dịu dàng của nương cũng không di truyền lại được, ngược lại ta giống cha nhiều hơn, tâm địa ngoan hận, ra tay độc ác.

Đêm đó, công chúa mở yến hội trong phủ, cha ta đến khuya mới quay về.

Công chúa vui vẻ báo với cha ta tin nàng ta hoài thai: "Tướng quân, hơn bốn tháng rồi, thái y nói tám phần là một nam hài đó."

Cha ta nở nụ cười không rõ ý nghĩa, cha thật sự rất gầy rồi, gương mặt kia càng thêm góc cạnh hơn.

Cha ta châm chọc nở nụ cười thôi, cũng đủ để khiến người ta điên đảo thần hồn.

"Thế à?" - Cha ta nâng chén, cười nói: "Chúc mừng."

Cha ta cứ cười mãi, bồi nàng ta thêm mấy chén, hai gò má của nàng ta cũng phiếm hồng, vui vẻ cực kỳ: "Chàng thật lòng vui như vậy sao?"

Cha ta cười nhạo: "Đương nhiên rồi."

Cha uống rất nhiều rượu, cơ thể đã có chút chới với, ngón tay vuốt ve theo gò má nàng ta, hỏi: "Công chúa bất quá chỉ mới có hai mươi, sao đã già đi nhiều thế này rồi."

Ý cười trên mặt công chúa lập tức biến mất, thứ nàng ta để tâm nhất chính là gương mặt như hoa này, lời cha ta nói với nàng không khác gì sét đánh ngang tai.

"Tướng quân, ta đã già rồi sao?" - Giọng điệu nàng ta run rẩy, suýt chút nữa đã bật khóc.

Cha ta buông bàn tay đang vuốt ve gương mặt của nàng ta xuống, sau đó lại nắm lấy tay của tỳ nữ bên cạnh nàng ta, dựa men say nỉ non: "Sao lâu nay ta không biết bên cạnh công chúa lại có một người trong trẻo như nước thế này nhỉ."

Nói xong, cha ta gục trên bàn ngủ, công chúa tức giận tát một cái vào mặt tỳ nữ Bích Lan.

Bích Lan quỳ xuống, không ngừng dập đầu, dập đến chảy máu, trong miệng liên tục xin nàng ta tha mạng.

Công chúa sai người mang một cái gương tới, nàng ta soi mình trong gương hồi lâu, nhìn bên trái ngắm bên phải, lặp lại hết lần này đến lần khác, lại kéo mặt Bích Lan lên nhìn chằm chằm.

Nàng ta lạnh lẽo hỏi người bên cạnh: "Bổn cung xinh đẹp, hay là con tiện nhân này xinh đẹp."

Người xung quanh đều quỳ xuống kêu lên: "Công chúa xinh đẹp nhất!"

Nàng ta nở nụ cười, ý cười lan đến tận đáy mắt, khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy thù hằn: "Nếu phò mã của ta đã khen ngươi trong như nước, vậy ngươi thử nhảy vào nước xem, nước cũng trong như ngươi, đáng để dìm chết ngươi chỉ, các ngươi nói đúng không."

Bích Lan là tỳ nữ chăm sóc nàng ta từ bé đến lớn, tỳ nữ xung quanh cũng quỳ trên đất không ngừng cầu xin nàng ta thương tình cho Bích Lan, cũng là vì thương tình cho bọn họ.

Bích Lan là cung nữ tâm phúc, nếu công chúa có thể vì một câu nói của phò mã mà ban chết cho Bích Lan, thì về sau chỉ cần bọn họ có dính dáng đến phò mã, mạng cũng sẽ treo trên sợi tóc.

Công chúa đang trong cơn nóng giận, nghe thấy bọn họ đều cầu xin cho Bích Lan, biểu tình càng thêm vặn vẹo: "Bổn cung là công chúa, là chủ tử, nàng ta chỉ là một con tiện tỉ! Xứng để ta soi xét sao! Chủ tử vĩnh viễn là chủ tử, nô tài mãi mãi là nô tài! Kéo đi, quăng xuống giếng cho ta!"

Nàng ta điên cuồng đập nát mảnh gương trong tay cung nữ, Bích Lan tuyệt vọng gào thét trên mặt đất, ai mờ ngờ được, một khắc trước, nàng ta vẫn còn là tâm phúc bên người công chúa, đúng là cảnh tượng náo nhiệt.
Bích Lan chết rồi, ngày hôm sau cha ta tỉnh lại, người đến báo, cơ thể của Bích Lan ngâm nước trắng bệch nổi lên trên mặt giếng.

Cha ta ý tứ khó đoán thở dài: "Thật đáng tiếc."

Câu đáng tiếc này rơi vào tai công chúa không khác gì đang kích thích nàng ta, nàng ta đập vỡ không ít đồ đạc trong phòng, chỉ vào tỳ nữ có chút nhan sắc trong phòng mắng nàng là hồ ly tinh.

Cách vài ngày, từ đường của phủ ta lại xuất hiện thêm mấy cái đèn lồng da người.

Tỳ nữ tên Bích Lan kia, trước đây là tay sai của công chúa để hạ nhục nương ta, còn từng cùng người khác ném đồ vật và nhổ nước bọt vào người nương, ra ngoài thì không ngừng chửi bới, phỉ báng thanh danh của nương ta.

Cha ta mượn đao giết người, đòi lại khoản nợ này từ tay Bích Lan.

Nhìn thấy chưa, làm sai thì phải trả giá.