Bụng Mỡ Có Phúc FULL

Chương 5



Chăm sóc cho Trần Cẩn Ngôn ư?

Tôi, một đứa con gái lười chảy thây, không phân biệt được gạo với muối, lại được giao cho trọng trách chăm sóc ai đó sao? Tôi đang nằm mơ thôi đúng không?

Ăn xong bữa trưa, tôi nhốt mình trong phòng và không bén mảng ra ngoài. Đừng hỏi tôi có đói không, chỉ là ngượng ngùng khiến tôi không dám ra ngoài.

“Cốc cốc cốc.”

Đang chăm chú xem phim, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tôi giật mình.

“Em đang làm gì trong đó thế? Ra đây ăn đi.”

Giọng nói dễ nghe của Trần Cẩn Ngôn cất lên, tôi sờ bụng, nghĩ đến cảnh tượng hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn mở cửa ra.

“Phì…” Nhìn mái tóc rối bù của tôi, anh bật cười.

Tôi lại muốn chạy trốn rồi!

“Anh không cười em nữa.” Trần Cẩn Ngôn nắm tay tôi: “Anh cười em lại chạy mất. Dũng khí từ chối anh hôm trước của em biến đi đâu mất rồi?”

Nói xong, anh dẫn tôi đi ra phòng bếp. Một mùi thơm ngào ngạt nức mũi, trên bàn bày ra ba món ăn đã nấu xong, đều là những món tôi thích nhất.

Ngồi vào bàn, Trần Cẩn Ngôn gắp cho tôi một cái đùi gà. Tôi không biết phải nói gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn.

Phải thừa nhận một điều là kỹ năng nấu nướng của anh rất tốt.

“Ngon không?”

“Ngon.”

Ngon hơn mẹ Lưu nhà tôi nấu nhiều lắm.

“Em thấy ngon là được rồi.” Anh cười, nụ cười ôn hoà hiền lành không khác ông anh hàng xóm là bao.

“Anh thực sự rất khác so với vẻ ngoài ở công ty.” Có lẽ tôi đã bị mê hoặc rồi nên mới nói ra những gì trong lòng mình.

"Thật sao?" Trần Cẩn Ngôn nheo mắt lại, lại nghiêng người tới trước mặt tôi: “Vậy em thấy anh lúc ở công ty hay bây giờ đẹp trai hơn?”

Tôi nghĩ ngợi: “Đều đẹp.”

“Ừ.” Anh lại cười, “Xem ra dốc sức mị hoặc cũng không phải vô ích.”

Tôi: ???

Đúng là Trần Cẩn Ngôn thật rồi. Nhưng tôi vẫn không hiểu được, chẳng lẽ chúng tôi quen nhau lâu rồi à?

“Đừng nhìn anh chằm chằm thế, hai chúng ta thật sự đã quen nhau lâu rồi.”

Tôi sốc nặng: “Anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi à?”

“Không.” Trần Cẩn Ngôn lắc đầu, “Nhưng em nghĩ cái gì cũng viết hết ra mặt cả rồi.”

Tôi: “…”

Ăn xong, anh chủ động dọn dẹp, không cho tôi đụng tay làm gì, bảo tôi chỉ cần ngồi yên đó ăn cam là được.

Nhìn dáng người cao gầy thẳng tắp của Trần Cẩn Ngôn, tôi trầm mặc, không biết là ai chăm sóc ai nữa.

Nhưng mà ăn xong không phải rửa bát đúng là sung sướng như vua.

Trần Cẩn Ngôn vừa rửa bát xong, tôi đang tính phủi mông bỏ chạy đã bị anh tóm cổ.

“Ăn xong cơm anh nấu thì bỏ chạy, Thư Niệm Niệm, em có lương tâm nữa không đấy?”

Tôi chớp mắt, sau đó khoanh tay trước ngực: “Anh đang tán tỉnh tôi à?”

Trần Cẩn Ngôn tức giận cười nhạo tôi: “Thư Niệm Niệm, em đang nghĩ gì đấy? Ai bảo em là anh đang muốn tán tỉnh?”

“Có thật là không phải không?” Tôi trợn mắt.

“Sao lại không?” Anh nhướng mày, kéo tay tôi: “Ăn cơm anh nấu rồi thì phải trả phí, đi xem phim với anh đi.”

Tôi chớp mắt, ừm, cũng không phải là không có lý.

Tôi cũng thích được đi xem phim, đi hai người cũng là chuyện bình thường, mặc dù thân phận của người này hơi khác biệt chút xíu.

“Vậy tôi đi thay quần áo nhé?”

“Được!” Trần Cẩn Ngôn cuối cùng cũng buông tay tôi ra.

Nghĩ tới việc đi xem phim cùng một người siêu cấp đẹp trai như anh, tôi im lặng thay quần áo, trang điểm thật tỉ mỉ. Cô nam quả nữ đi với nhau, không nên để mặt mộc.

Khi đến rạp, tôi nhìn tấm vé xem phim trên tay, rồi nhìn Trần Cẩn Ngôn tay trái cầm bỏng ngô, tay phải cầm Coca, im lặng.

“Trần Cẩn Ngôn, anh… sợ ma hả?”

“Ơ… à… thực ra anh không sợ. Đây là phim thần tượng của anh đóng… nếu không đến xem…” Sắc mặt anh không được tự nhiên, vừa nói vừa run, răng đánh vào nhau lập cập.

OK, hiểu rồi, nhà ngươi đang sợ!

Chẳng trách anh lại rủ tôi ra ngoài xem phim, ra là không dám đi xem một mình.

Sau khi ra khỏi rạp phim, tôi mới chắc chắn là Trần Cẩn Ngôn không hề có ý đồ gì khác. Suốt từ đầu đến cuối bộ phim, anh cứ ngồi an phận trên ghế, cũng không lợi dụng làm bất cứ điều gì không phải với tôi.

Xem ra anh đúng là đàn ông đích thực nói được làm được rồi.

Nghĩ vậy, tôi cũng dần buông lỏng cảnh giác, từ góc độ này mà nói, ở chung một nhà với anh cũng không phải vấn đề gì to tát.

“Thư Niệm Niệm?”

“Hả?”

Giọng nói yếu ớt của Trần Cẩn Ngôn cất lên: “Cứu anh với…”

Tôi chớp mắt, ngoan ngoãn đỡ lấy tay anh. Người sợ ma thì tôi thấy rồi, nhưng sợ đến mức ra khỏi rạp phim rồi còn nôn ói thì đúng là lần đầu tiên.

“Tiếc ghê, chậc chậc.”

“Đừng có cười.”

“Phì… thì tôi có cười anh đâu.” Tôi nghiêm túc trả lời.

“Em có cười.” Anh cất giọng tủi thân.

“Ha ha ha, ừ đúng rồi đấy? Thì sao? Có vấn đề gì không nào? Ha ha ha.”

Cười chếc mất, ai thấy cảnh này mà không cười cho được?

“Không…” Trần Cẩn Ngôn nghiến răng bất lực, sau đó anh hạ giọng, ánh mắt ấm áp: “Thư Niệm Niệm, em đừng cười nữa, anh không nhịn được nữa rồi.”

Tôi ngừng cười, chớp mắt nhìn anh. Không nhịn được là sao? Nhịn cái gì?

Không dám hỏi, cuối cùng tôi thành thật gật đầu: “Được rồi.”

“Em có thể giúp anh không?” Anh nghiêm túc hỏi tôi: “Anh hơi sợ…”

"Được... được rồi..." Ai có thể từ chối yêu cầu của một anh chàng đẹp trai thế này cơ chứ? Tôi chịu, không từ chối được đâu. Không phải chỉ cần đỡ một tay thôi à? Tôi làm được, làm được!

Thấy tôi đồng ý, thần thái của anh nhẹ nhõm hẳn, bàn tay to lớn mang theo hơi ấm của anh ôm lấy cánh tay tôi bất giác khiến trái tim tôi râm ran như kim chích.

“Thư Niệm Niệm, cảm ơn em.”

“Không… không có gì.” Đẹp trai chếc người.

Rưng rưng nước mắt, tôi nhớ lại nụ cười vừa rồi của anh, đẹp như một vị thần từ trên trời rơi xuống.

Trời ơi tim tôi, từ chối người ta cho đã bây giờ lại muốn sống theo cảm xúc của mình!

“Thư Niệm Niệm, em thật sự không nhớ ra anh sao?”

Trên đường về nhà, Trần Cẩn Ngôn nắm tay tôi, không cam lòng hỏi.

“Phải… tôi thực sự không nhớ ra…” Sau chuyện vừa xảy ra, mối quan hệ giữa hai chúng tôi cũng dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn không thể nhớ ra anh là ai.

“Vậy… em quên luôn ước hẹn của hai đứa mình rồi ư?”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt tủi thân: “Niệm Niệm, em thật sự không nhớ gì sao?”

Như nhìn thấy sự bối rối của tôi, Trần Cẩn Ngôn bất lực thở dài, vòng tay ôm lấy tôi, nghẹn ngào: “Đồ vô tâm! Anh ra nước ngoài nhiều năm như thế nhưng chưa có khi nào anh thôi nhớ em, vậy mà em ở đây chẳng những không nhận ra anh mà còn quên mất ước hẹn.”

Thở dài thêm một cái nữa, anh buông tôi ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ đi. Thư Niệm Niệm, em không nhớ ra thì thôi vậy. Nhưng sau này, mỗi lần em không nhớ đến anh, anh sẽ cắn em một cái.”

Tôi: “…”

Hình như… tôi nhớ ra gì rồi!

“Con chó sói nhỏ!” Lần này tôi mới thực sự nhớ tới cách đây rất lâu rồi, có một cô bé nắm lấy tay tôi, cắn tôi một cái rất đau.

“Nhớ ra chưa?”

Đôi mắt anh sáng lên, long lanh như hàng vạn ngôi sao thắp lên.

"Tôi nhớ ra rồi!" Tôi có chút kích động, “Hồi bé có một cô bé cắn tôi một cái rõ là đau, khiến tôi đau tận mấy ngày luôn á. Cô bé đó… là anh à?”

“Em nhớ ra chuyện này hả?” Trần Cẩn Ngôn bỗng nhiên tức giận.

“Không… không phải sao?” Tôi gãi đầu, “Nhưng mà tôi nhớ rõ người cắn tôi là con gái mà, sao bây giờ lại thành con trai?”

“Anh vẫn luôn là nam nhi.”

“Nhưng trước đây đâu có phải.”

“…” Vẻ mặt của Trần Cẩn Ngôn thực sự quá bất lực rồi, ai bảo hồi bé anh “xinh” như con gái.

“Đi về!”

“Này, đừng mà. Tôi thật sự nhớ rất rõ luôn á, rõ ràng là con gái mà. Khuôn mặt giống như một quả táo nhỏ, thật đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy là muốn cắn một miếng, còn có đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại nữa, rất khiến người ta có cảm giác bắt nạt. Trần Cẩn Ngôn, thật sự là anh hả? Cô bé đó là anh thật à?”

“Im miệng!” Anh khẽ quát.

“Không! Thực sự tôi không biết cô bé đó lớn lên lại đẹp trai như thế. Chậc chậc, quả nhiên tuổi mười tám có thể thay đổi một cô gái mà.”

Từ khi phát hiện ra Trần Cẩn Ngôn chính là cô bé con năm nào bị tôi bắt nạt, tôi thật sự không sợ tên này chút nào nữa. Nếu không phải anh cao quá, tôi với không đến mặt thì kiểu gì tôi cũng phải nhéo má cho được vài cái mới thôi.

“Ồn ào quá, đi về hộ đi.”

Dưới ánh đèn đường, hai tai của anh đỏ lựng lên…

5.
“Thư Niệm Niệm.”

Sau khi chịu đủ cảnh bị tôi ồn ào suốt cả chặng đường về, cuối cùng Trần Cẩn Ngôn cũng nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi lúc tôi đang đứng trước cửa phòng.

“Hả cái…”

Lời còn chưa dứt, Trần Cẩn Ngôn đột nhiên cúi đầu, cắn nhẹ vào má tôi.

“Trước kia em cắn anh không ít lần, bây giờ anh cắn em một cái không tính là nhiều đâu đúng không?”

Anh tựa vào vai tôi, dùng giọng điệu mờ ám nói ra những lời này sau đó quay đầu đi về phòng, đóng kín cửa.

Tôi sững người tại chỗ, vừa rồi tôi bị hôn à? Bên má bị cắn không có cảm giác đau, chỉ có cảm giác ngứa ngáy như có một chiếc lông cọ vào.

Sau khi tắm xong trong tâm trạng quẫn trí, khi chuẩn bị đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa. Mở cửa, Trần Cẩn Ngôn đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, trong tay ôm gối và chăn bông, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi: "Anh đang làm gì vậy?"

“Anh sợ.” Ánh mắt anh né tránh nhưng câu từ lại rất rõ ràng.

Tôi chớp mắt, im lặng đẩy anh ra khỏi cửa: “Anh bạn trẻ, dùng sức của anh đóng cửa lại giùm tôi.”

“Anh… Thư Niệm Niệm, em đã hứa với mẹ anh là sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

“Nhưng…”

“Anh đi nói với dì Lưu.”

Tôi: ???

“Trần Cẩn Ngôn, anh lớn bao tuổi rồi mà còn chơi trò mách lẻo?”

“Nếu tính đúng thì anh thua em một tuổi, hồi trước em còn hay ôm anh ngủ nữa kìa.”

Anh không xem mình là người ngoài, tự nhiên như ruồi đi vào phòng tôi, ung dung trải chăn chiếu ra giữa sàn.

Nhìn động tác của anh, hàng ngàn con ngựa trong lòng tôi lại bắt đầu quần xéo.

Chuẩn bị xong xuôi, anh kéo chăn đắp, ngước mắt trong veo lên nhìn tôi: “Em không ngủ à?”

“Ngủ đi!” Tôi bước qua người anh, nằm xuống giường. Tôi thực sự chịu thua tên này rồi đấy!

Tắt đèn tối om, trong phòng có hơi thở của người khác khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

“Trần Cẩn Ngôn?”

“Ừ?”

“Trần Cẩn Ngôn, anh biết không, dưới gầm giường hay có ma lắm đó.”

Vừa dứt lời, Trần Cẩn Ngôn từ dưới sàn lao vọt lên giường tôi.

Tôi: “???”

Anh: “…”

Trong phòng tối, hai chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau không nói câu nào.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Đã bảo là anh… sợ rồi mà.”

Tôi gật đầu điên cuồng: “Ừ ừ, biết rồi, vậy giờ anh xuống được chưa?”

Anh ôm chặt chăn trong tay: “Sợ!”

Cái tên này định không xuống nữa!

“Nhưng tôi cũng sợ ma.” Tôi ôm chặt chăn, Trần Cẩn Ngôn, anh là nam nhi đại trượng phu kia mà!

Dù anh rất đẹp trai nhưng tôi nhất quyết không nhượng bộ!

Cô nam quả nữ ngủ chung một phòng, tuyệt đối không được!

“Anh xuống mau!”

Chiếc giường là hàng rào phòng ngự quan trọng của mỹ nữ, tôi không thể để anh công thành đoạt đất thành công được đâu.

“Đừng hòng!” Trần Cẩn Ngôn cũng cương quyết không nhường: “Ai bảo em doạ anh làm gì?”

Ahuhu tôi thật sự hối hận rồi!