Căn Bệnh Mang Tên Em FULL

Chương 11: [Vọng tưởng] Bạn học nhỏ à, sao em lại mắng người ta vậy chứ?



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Đêm qua rất muộn Hứa Ninh Thanh mới đưa Thời Niệm Niệm về, nếu không phải cặp sách của cô còn để ở nhà thì hắn còn định để cô ở đây đến sáng rồi trực tiếp đưa cô đi học luôn.

"Niệm Niệm, cậu mau giảng cho mình đề bài này đi!"

Sau hai tiết buổi sáng, Khương Linh từ chỗ ngồi xoay người lại nói, đưa một đề thi toán ra trước mặt cô.

Là bộ 38 đề thi Thiên Lợi.

"Cậu muốn đi...tìm thầy giáo, đó à?"

"Đúng vậy, cho nên cậu giảng một lần cho mình trước đi, khi mình đi hỏi anh ấy thì sẽ không mất mặt."

Thời Niệm Niệm cười cười, nhìn đề bài, cầm tờ giấy nháp viết đại khái mấy bước chỉ cách làm thế nào.

Cô nói xong một lần, Khương Linh lại xác nhận thêm lần nữa rồi liền cầm đề thi đến văn phòng của Hứa Chí Lâm.

Trong lúc đang giảng bài thì mọi người đều đang tụ tập nói chuyện.

Di động của Thời Niệm Niệm rung lên, cô lấy ra khỏi túi áo, là tin nhắn mẹ gửi tới.

Bảo cô buổi chiều đi một chuyến đến bệnh viện lấy báo cáo của Thời Triết về.

Cô nhắn lại "Dạ", rồi lại cất điện thoại vào lần nữa, cầm lấy cái cốc của mình và Khương Linh ra ngoài lấy nước.

Chỗ lấy nước có rất nhiều người, cũng là nơi rất tốt để những nữ sinh cùng khối tụ tập tám chuyện.

"Mấy cậu nghe nói gì chưa, Trình Kỳ lên tiếng bảo muốn theo đuổi Giang Vọng đấy."

"Thật hay giả vậy, hai người chị đại và đại ca này lại học cùng một khối, xem ra trường học sẽ rất náo nhiệt đây."

"Theo đuổi hay không không phải là vấn đề, mình nghe anh trai trên hai khoá của mình nói, lúc trước khi Giang Vọng còn chưa cầm dao đâm người thì có cả đống nữ sinh theo đuổi anh ta nhưng cũng không thấy anh ta có hứng thú với ai cả."

"Cậu ngốc đấy à, Trình Kỳ nói thế là muốn cảnh cáo người khác đừng có hứng thú gì với Giang Vọng đó, cô ta không phải luôn thế sao, nói chuyện yêu đương luôn đặc biệt phách lối, ngang ngược không chịu nổi."

"Cậu nhỏ tiếng chút đi." Nữ sinh bên cạnh kéo cô ta một chút, nhỏ giọng nói, "Nếu như bị Trình Kỳ nghe được thì cậu xong đời."

Thời Niệm Niệm lấy xong hai cốc nước, vặn chặt nắp bình, vì những lời mấy cô ấy vừa nói mà lông mi run lên.

Trong lòng cô đang nghĩ gì đó, sau khi đi ra cũng không chú ý bên cạnh có người.

Giang Vọng đi bên cạnh cô, bước chân cô ngắn, anh phải thu nửa bước chân mới có thể đợi được.

Đến chỗ ngoặt cô quay đầu mới nhìn thấy Giang Vọng, ôm bình nước lùi ra sau một bước.

Giang Vọng nhếch môi lên: "Em sợ cái gì?"

"Không...sợ." Thời Niệm Niệm tiếp tục đi về phía trước.

Giang Vọng thật sự quá thu hút, đi qua một đường này lập tức có không ít người nhìn về phía bọn họ.

Đầu Thời Niệm Niệm ngày một cúi thấp xuống.

"Chuyện đêm qua..." Anh nói được một nửa thì dừng một chút.

Thời Niệm Niệm chờ anh trong chốc lát, mới hỏi: "Chuyện...gì cơ?"

"Thì.." Anh cười khẽ, có chút xấu xa: "là chuyện trên giường đó."

Giang Vọng anh luôn có thói quen giả bộ, ngày thường cả bọn con trai nói chuyện cũng chẳng hề giữ kẽ, nhưng Thời Niệm Niệm lại luôn nghe thấy những lời nói kiểu này.

Mặt cô đỏ lên, liếc mắt sang bên cạnh, cũng may là tuy mọi người đều chú ý đến tình hình bên này của bọn họ, nhưng khoảng cách xa, chắc là bọn họ không nghe được câu nói kia của Giang Vọng.

"Bệnh...thần kinh." Cô tức giận mắng một câu.

Giang Vọng bị cô chọc cười, "Fuck" một tiếng: "Bạn học nhỏ à, sao em lại mắng người ta vậy chứ?"

Thời Niệm Niệm không để ý đến anh, bước nhanh về phía trước, nhưng chân Giang Vọng dài hơn cô một đoạn, chỉ bước đi bình thường cũng có thể đuổi kịp.

Giang Vọng duỗi tay kéo cô, kết quả còn chưa chạm tới đã bị cô đánh rớt một cái, "bang" một tiếng.

"Tôi chọc em chỗ nào à?" Giang Vọng bất đắc dĩ cười nói.

Thời Niệm Niệm không đáp lời, ánh mắt xung quanh cũng chưa ngừng, Giang Vọng nở nụ cười, ánh mắt lại như có điều ẩn giấu, còn có tiếng bàn tán truyền tới lỗ tai cô.

Thời Niệm Niệm nhẹ cắn răng, đã qua hai tiết học rồi mà anh vẫn còn xách cặp, rõ ràng là mới đến trường, tiếng cười trầm lắng truyền ra từ cổ họng anh.

Vừa từ tính, lại mang theo giọng mũi.

Chọc cho đáy lòng lẫn đôi tai người ta đều ngứa ngáy.

Khi Thời Niệm Niệm chạy về phòng học thì Khương Linh đã về, cô đặt bình nước lên góc bàn cho cô ấy, rồi thấy vẻ mặt cùng bộ dáng uể oải của cô.

"Niệm Niệm à." Khương Linh ngồi dậy từ trên bàn, vô cùng đáng thương nhìn cô, khoé miệng trễ xuống: "Hình như mình thất tình mất rồi."

Thời Niệm Niệm sửng sốt, mắt nhìn đến đề thi trên bàn cô ấy, trên đó có mấy bước giải viết bằng bút đỏ, không phải chữ viết của cô, cũng không phải là chữ viết của Khương Linh, hẳn là Hứa Chí Lâm đã giảng đề cho cô ấy.

"Sao vậy?"

Tiếng chuông vào học vang vọng khắp sân trường.

Giang Vọng theo tiếng chuông mà đi vào phòng học, giáo viên tiếng Anh đi theo sau anh: "Từ từ đã! Em đi chậm chút! Chờ cho em về đến chỗ ngồi là có thể tan học được rồi!"

Giang Vọng "chậc" một tiếng, chẳng có phản ứng gì.

Mọi người phía dưới được một trận cười.

Mọi người trong lớp 3 trải qua mấy ngày ở chung thì dần dần phát hiện Giang Vọng dường như cũng không kinh khủng như lời đồn.

Nếu anh thật sự là người một khi không vừa lòng thì sẽ đâm người ta thì chắc giáo viên tiếng Anh dù có chín cái mạng cũng không đủ.

Thời Niệm Niệm lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, một bộ dạng nghiêm túc nghe giảng, ngay cả nửa ánh mắt cũng chẳng thèm chia cho anh.

Không phải chỉ là không cẩn thận nói chút lời ngả ngớn thôi sao, thế mà lại tức giận như thế đấy.

Vào học chưa được bao lâu, Khương Linh liền nắm tay đưa ra sau lưng, ném một mảnh giấy nhỏ lên bàn cô.

- Hình như Hứa Chí Lâm có bạn gái rồi!!!

- Hả? Cậu nhìn thấy à?

- Đúng vậy, ở trong văn phòng, có một cô gái, rất xinh đẹp nữa.

- Có phải là giáo viên trong trường không?

- Không thể nào, trước giờ mình chưa từng gặp, hơn nữa quan hệ giữa hai người ấy rất tốt, cô gái kia còn niết mặt Hứa Chí Lâm nữa!!!

Khoé mắt Giang Vọng nhìn hai người lén truyền giấy qua lại với nhau.

Ban đầu Thời Niệm Niệm còn viết rất nhanh, đến đây lại đột nhiên dừng, mấy lần cầm bút muốn viết rồi lại thả xuống.

Nhìn qua như gặp phải chuyện gì khó giải quyết vậy.

Khương Linh chờ một lát cũng không thấy tờ giấy nào, rồi ngửa ghế dựa ra sau đập vào bàn Thời Niệm Niệm.

- Cậu có muốn hỏi thầy ấy một chút không?

Thời Niệm Niệm nhanh chóng viết xong, ngẩng đầu nhìn giáo viên tiếng Anh, nhanh chóng ném lên bàn Khương Linh.

Cô gái nhỏ này rõ ràng là một đứa bé ngoan, động tác rất cẩn thận, ném một cái rồi lại rất nhanh thu tay về cúi đầu đọc sách, còn giấu đầu lòi đuôi mà vẽ mấy đường trên sách giáo khoa.

Giang Vọng nhìn, cười ra tiếng, thanh âm có chút khàn.

- Mình ngại hỏi lắm! Đúng rồi, cậu giúp mình hỏi Giang Vọng một chút đi.

- Hỏi anh ấy làm gì...

- Lần trước ở phòng thay quần áo hai người bọn họ rõ ràng là biết nhau, nói không chừng Giang Vọng lại biết anh ấy có bạn gái hay không đấy!

- Sao cậu không tự hỏi anh ấy?

- Mình không thân với anh ta mà.

- Mình cũng có thân đâu.

- Mình cảm thấy anh ta đối xử với cậu khá tốt mà, bây giờ cậu chính là người duy nhất trong lớp chúng ta có được nụ cười trầm thấp như tiếng pháo vang của anh ta đó.

(Mẫn: Tui thật sự không biết mình edit đúng không nữa, nhưng nếu đúng thì sao lại có kiểu so sánh này nhỉ =)))

Khương Linh nhõng nhẽo cô một lát, Thời Niệm Niệm vốn chính là một người dễ nói chuyện, đành phải đồng ý sẽ tìm cơ hội hỏi anh một chút.

Đảo mắt đã đến lúc tan học.

Nhóm người Trình Kỳ hôm nay cũng chưa tới trường, có nghĩa là hôm nay Thời Niệm Niệm không phải chạy ra khỏi trường nữa.

Cô ra khỏi trường học gọi taxi đến bệnh viện lấy báo cáo của em trai.

Lòng nghiêm túc ghi nhớ bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý.

"Cảm ơn...bác sĩ ạ." Cô nhẹ giọng nói.

Bác sĩ quay đầu nhìn cô một cái, vẫn còn mặc đồng phục, trắng nõn sạch sẽ, một mình đến lấy báo cáo của em trai, không thường thấy lắm, cười an ủi cô: "Đừng lo lắng quá, rồi sẽ có tiến triển thôi."

"Dạ." Thời Niệm Niệm cười cười, lại nói lời cảm ơn.

Khi ra khỏi bệnh viện thì đã là chạng vạng.

Bây giờ đang là cuối hè đầu thu, tiếng ve sầu lúc trước dần dần biến mất, ngày dần ngắn hơn.

Trên bầu trời đã là một mảnh ảm đạm, ánh chiều tà xuyên qua mây mù, sức mạnh không hề suy giảm chút nào, xé toạch tròng mắt.

Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng nheo mắt lại, che tờ báo cáo trước mắt.

Làn gió thổi qua, bộ đồng phục to rộng phác hoạ nên thân hình thon gầy của cô.

Cô nhìn ra bên ngoài, sau đó ánh mắt ngừng lại, nhìn thấy Lộ Trà.

Hiển nhiên là Lộ Trà cũng đã thấy cô, chọc chọc cô gái bên cạnh, châm chọc cười đi về phía cô.

Trình Kỳ quay đầu, đôi môi đỏ ngậm một điếu thuốc, từ xa nhìn cô, ngả ngớn thở ra một làn khói.

Mấy cô ấy đi về phía cô.

Thời Niệm Niệm siết chặt tờ báo cáo, quay đầu liền chạy.

Nhưng vào lúc này, bệnh viên đông đúc không chịu nổi, cô chạy không nhanh, nhóm người Trình Kỳ trực tiếp từ bên ngoài vây quanh cô, rất nhanh đã tóm được Thời Niệm Niệm.

Cô bị mấy cô ấy nắm cổ áo kéo đến một bãi cỏ trống trải không người bên cạnh, bị xô đẩy ngã trên mặt đất.

"Phòng nghe trình độ nâng cao, vẫn kiểu cũ, đeo tai nghe trong đó lên, nghe được tiếng thì ấn phím, nếu không nghe được thì ra dấu cho tôi." Bác sĩ nói.

Giang Vọng xoay người đi vào phòng nghe nâng cao, một căn phòng nhỏ khá chật hẹp.

Anh lấy máy trợ thính ra, nghe thanh âm truyền ra từ tai nghe.

Ban đầu còn có thể nghe rõ vài tiếng, nhưng sau đó thì căn bản không nghe rõ, anh không ngừng ra dấu với vị bác sĩ đứng bên ngoài cửa kính.

Còn chưa nghe xong thì bác sĩ đã vẫy tay bảo anh ra ngoài, hơi không tiếng động thở dài.

Từ trước tới nay đôi tai của Giang Vọng đều do anh ta phụ trách chữa trị, cho dù anh vào tù nửa năm thì cũng thực hiện chữa trị cơ bản và tái kiểm tra ở chỗ anh ta, tuy rằng cũng có tiến triển nhưng tốc độ này thật sự là quá chậm.

"Tiến bộ hơn lần trước rồi." Anh ta nói với Giang Vọng.

Giang Vọng: "Lần nào anh cũng nói thế."

"Thực sự có tiến bộ thật, không lừa cậu đâu." Bác sĩ cười cười, vỗ vai anh hai vái.

Giang Vọng dừng lại, đột nhiên hỏi: "Nếu phẫu thuật thì sao?"

"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Với tình trạng chịu đựng của cậu nếu làm phẫu thuật thì nguy hiểm cực kì cao, một khi thất bại sẽ hoàn toàn không nghe được nữa."

Sự đáng sợ của bạo lực học đường, Thời Niệm Niệm đã sớm cảm nhận được rồi.

Mấy người thiếu niên thiếu nữ thể hiện sự ác ý một cách trắng trợn không thèm che giấu, châm chọc cười nhạo, xô đẩy nhục mạ.

Trình Kỳ và Lộ Trà cầm đầu, xung quanh có mấy thiếu niên thiếu nữ vây quanh, hoàn toàn chặt đứt con đường chạy trốn của cô.

Bọn họ tựa như đang chơi một trò chơi, đẩy tới đẩy lui Thời Niệm Niệm, cô bị đẩy đến mức loạng choạng, miễn cưỡng đứng vững, sau lưng dựa vào mặt tường cao ngất.

"Nghe nói gần đây mày rất kiêu ngạo." Trình Kỳ hung hăng nắm lấy xương cằm của cô khiến cô phải ngẩng mặt lên.

Thời Niệm Niệm tránh hai cái nhưng không được, mặt cô cảm thẳng tắp nhìn cô ta.

Cô có một đôi mắt cực kì xinh đẹp, dễ dàng nhìn Trình Kỳ trong cơn giận dữ, cô ta cụp mắt rồi nhìn thấy một góc giấy trắng lộ ra từ trong túi Thời Niệm Niệm.

Vừa rồi khi chạy trốn cô vẫn không quên giấu tờ giấy vào túi.

Trình Kỳ vồ lấy, lấy tờ giấy ra.

Thời Niệm Niệm giãy giụa hòng cướp lại, Trình Kỳ né tránh rồi đẩy ngã cô trên đất, giơ tờ báo cáo kia lên cao, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt cô ta, tươi cười xinh đẹp nhưng lại tàn nhẫn.

Cô ta chậm rãi đọc ra chứng bệnh viết trên đó-Bệnh tự kỉ.

Cùng với một cái tên-Thời Triết.

"Cậu...trả lại, cho tôi!"

Thời Niệm Niệm không còn vẻ mặt mềm mại không lạnh không nóng lúc bình thường nữa, hô hấp hỗn loạn lại dồn dập, hốc mắt đỏ lên trừng cô ta.

"Tức giận à, trả, trả, trả lại cho tôi" Trình Kỳ bắt chước cô.

Đám người xung quanh ra vẻ khoa trương mà cười, tiếng cười sắc nhọn chói tai, ầm ĩ vây quanh Thời Niệm Niệm, giống như đám ruồi bọ quấy nhiễu người ta.

"Tên Thời Triết em trai của mày ấy à, thật là đáng thương quá, chị gái có tật nói lắp, em trai lại mắc bệnh tự kỉ, mày nói một chút xem bố mẹ mày đã tạo cái nghiệp gì vậy chứ." Trình Kỳ và đám người xung quanh vẫn đang cười vang, "Sao lại có thể sinh ra hai đứa trẻ như này chứ?"

Cô ta vừa nói, hai ngón tay sơn đỏ vẫn kẹp tờ báo cáo phất phơ trong gió.

Thời Niệm Niệm âm thầm nắm chặt tay.

"Tờ báo cáo này viết cái gì vậy nhỉ, để tao..."

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Thời Niệm Niệm đột nhiên nhào qua, giống như một con thú nhỏ bị chọc giận, nắm cổ áo Trình Kỳ thúc vào người cô ta.

Khi còn nhỏ Hứa Ninh Thanh sẽ thường xuyên đưa cô đi chơi, nhưng cái loại chơi này đại khái là Hứa Ninh Thanh thấy cô đáng thương, nên để cô theo bên người, nên đánh nhau thì đánh nhau, cũng không để ý cô có sợ hay không.

Ban đầu cô cũng sợ, nhưng về sau lại thành thói quen.

Hứa Ninh Thanh đánh nhau rất lợi hại, cũng sẽ không bao giờ bị thương.

Vì thế khi hắn đánh nhau ở một bên, cô sẽ ngồi ở bên kia xem, có đôi khi bài tập nhiều thì còn ngồi xổm trước bậc thang làm bài tập.

Cô cướp tờ báo cáo về.

Những người khác cũng phản ứng lại, xông lên muốn đánh cô.

Ngoại trừ những nữ sinh bình thường hay bắt nạt cô thì còn có vài nam sinh khác.

Thời Niệm Niệm biết nếu bản thân bị bắt được lần nữa thì sẽ chết chắc, cầm tờ báo cáo lập tức chạy đi.

Chạy thục mạng.

Tiếng gió "vù vù" thổi qua bên tai.

Cô chạy về phía tây, bị ánh hoàng hôn chiếu rọi không mở nổi mắt, tóc mái bị thổi sang hai bên.

Tiếng bước chân đuổi theo sau càng ngày càng lớn.

"Con mẹ nó! Mau bắt về cho ông đây!"

"Đi tìm chết đi!"

...

Cô bị ánh chiều tà chiếu xuống bỏng rát, nhìn thấy một bóng dáng không chân thật.

"Vậy em gọi tôi một tiếng anh Giang Vọng, tôi đảm bảo sau này sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa."

Gió từ bên tai thổi tới những lời này..

Cùng với vẻ ngạo mạn và cà lơ phất phơ của người thiếu niên khi nói những lời ấy.

Giang Vọng vừa mới ra khỏi bệnh viện không bao lâu thì cánh tay đã bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, dùng rất nhiều sức, móng tay như muốn khảm vào da thịt anh, anh nhíu mày, còn chưa kịp phát cáu, quay đầu liền chạm phải một đôi mắt.

Đáy mắt đỏ ửng, lộ ra một chút cứng cỏi lại yếu ớt, lông mi dài mảnh vỗ rào rạt.

"Giang...Vọng." Cô mở miệng.

Chỉ là một tiếng "anh" mà thôi, cũng không khó nói ra miệng như thế.

Cô tự nhủ.

Thời Niệm Niệm khó khăn nhếch môi, nhưng là không được, không nói ra miệng được.

Cô cam chịu rũ đầu xuống, hàm răng cắn xuống cánh môi đầy dặn bên dưới.

Giang Vọng nhìn cô, lại quay đầu nhìn người chạy tới.

Không nói một lời nắm cánh tay mảnh khảnh của Thời Niệm Niệm, kéo cả người ra phía sau lưng mình, lúc này anh mới cảm nhận được, cô không thể kiểm soát nổi mà run rẩy.

Nhóm người Trình Kỳ dừng bước trước mặt anh.

Đôi mắt kia của anh khi tức giận thì tràn ngập tàn nhẫn, lạnh băng, đen kịt, không ai dám manh động.

Thời Niệm Niệm hoàn toàn bị che lại sau lưng anh, hoàn toàn là tư thế bảo vệ.

"Trình Kỳ." Tiếng nói của anh cũng lạnh xuống. "Tôi đã cảnh cáo cô rồi đúng chứ?"

Hôm qua Trình Kỳ vừa với tuyên bố trước mặt nhóm anh chị em là muốn theo đuổi Giang Vọng bằng được, bây giờ bộ dáng này của anh hoàn toàn là đang tát vào mặt cô ta hai cái "bốp bốp".

Cô ta nheo nheo mắt: "Cho nên..."

"Cách xa cô ấy." Anh cười lạnh ra tiếng.

Cởi áo khoác ra phủ lên đầu Thời Niệm Niệm, nghiêng đầu bước hai bước về phía nhóm người kia.

"Tôi thấy mấy người chơi rất vui đó chứ."

Hết chương 11.

Chương 12 sẽ được post vào ngày 25/10/2019.