Chết! Sập Bẫy Rồi FULL

Chương 73



May là mẹ đang ngồi cạnh tôi, tôi nhào vào lòng bà, không muốnnhìn cái mặt trơ trơ của gã pho­to­shop kia lần nữa! Mẹ vừa vuốt lưngtôi, vừa tò mò hỏi: Làm sao thế con? .

Có lẽ tiệc cưới ồn ào quá, nên bà không nghe thấy mẩu đối thoại đãđược tôi và gã ta hạ thấp âm lượng xuống. Tôi rúc vào lòng mẹ,giọng nặng âm mũi: Mẹ, mẹ mau đuổi cái người ngồi cạnh con đi!Đời này kiếp này con cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa! .

Tiếng mẹ tôi từ bên trên truyền tới: Đây là cháu trai của dì Lý, chỉhơn con có mấy tuổi thôi. Ở bàn này có mỗi con với cậu ta là xêmxêm tuổi nhau, sao lại vô ý thế hả.

Tôi lắc mạnh đầu trong lòng bà: Không được, có anh ta thì khôngcó con, có con thì không có anh ta!.

Gã kia cũng cuống lên, giọng cao lên mấy bậc: Em làm sao thế?Lúc nãy anh cũng đã nói gì đâu, dù chúng ta đã cùng đi xem mặt, anhlại cầu hôn với em, nhưng em cũng đừng vì vui quá mà khóc thếchứ? .

Vốn dĩ tôi có khóc đâu, nhưng nghe gã nói xong, tôi lại muốn khócthật.

Đương lúc nước mắt sắp trào ra thì một giọng nói lạnh lùng dưới bamươi bảy phẩy s áu độ C vang lên: Đi xem mặt? .

Giọng nói quen thuộc khiến người ta sợ hãi, tôi cứng cả người lại,chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy Tống Tử Ngôn đang đứng cạnh đó,cười rất dịu dàng, vô cùng dịu dàng, tới mức không thể dịu dàng hơnđược nữa.

Chỉ liếc qua mặt hắn một cái thôi, tôi đã phải vội vàng cúi đầu Quáquá quá quá quá đáng sợ! Lại chui vào lòng mẹlần nữa, mẹ, đêm nay­con phải ngủ với mẹ, không thì chắc chắn con gặp ác mộng mất!Mẹ tôi còn ngây thơ vui vẻ hỏi: Tiểu Tống, sao cháu lại tới đây? .

Tống Tử Ngôn đáp: Cháu với chú phải ra ngoài, phát hiện ra haingười quên không đem theo chìa khóa nên mới đưa qua đây cho cô.

Cũng may là cháu nhận lời đem chìa khóa qua đây, không thì sao cóthể nghe được chuyện hay tới thế. Đi xem mặt, cầu hôn, anh có nênchúc mừng em không nhỉ, Tần Khanh .

Mấy từ cuối cùng, giọng của hắn mềm đi tới ba độ, nhưng tôi cảmthấy nhiệt độ sau lưng phải giảm tới ba mươi độ, băng đá kết lại ầmầm, tôi gục trên đùi mẹ tôi, run hết cả người.

Cuối cùng mẹ tôi cũng nhận ra tình thế bây giờ là gì, liền giải thích: Cháu đừng hiểu lầm, Tiểu Tống ạ, Tần Khanh nó có đi xem mặt lúc­cháu đã tới đâu, ngay sau hôm nó về nhà là đi đấy chứ.

Hu hu, mẹ, xưa mẹ toàn làm người áp bức, nay đừng làm ngườitrung gi­an chứ, thế này không phải là càng nói càng chết sao?Quả nhiên, Tống Tử Ngôn vừa nghe thấy xong thì giọng cũng nhão­ra tới mức vắt ra được nước: Hôm sau? À, Tần Khanh, anh có nênkhen em hành động nhanh không nhỉ? .

Mẹ tôi vẫn chưa thèm nhận ra tình hình bây giờ, còn xen vào giảithích: Cái này cũng không thể trách nó được, lúcấy nó còn nghĩchia tay hẳn với cháu, cả đời này không gặp lại nhau nữa cơ mà.

Mẹ! Mẹ hối hận năm ấy đẻ ra con nên giờ muốn mượn tay Tống TửNgôn giết chết con sao!!! Cả đời này không gặp lại nhau? . Tống Tử Ngôn nhắc lại lần nữa,mỉm cười! Hắn nở nụ cười kinh dị, Rất tốt .

Tôi vội vàng bịt tai lại, quá quá quá quá quá quá đáng sợ! Mẹ, saunày con phải ngủ với mẹ mới được! Không thì không cần gặp ácmộng, chỉ cần thoáng nghe thấy hai chữ này thôi cũng đủ dọa con sợchết khiếp rồi!!!Cuối cùng mẹ tôi mới nhận ra thực chất mình càng giúp càng phá, im­luôn.

Tống Tử Ngôn lễ phép hỏi: Cô, cháu có chuyện muốn nói với TầnKhanh, có tiện không ạ? .

Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn mẹ, giọng run rẩy: Mẹ, con là cục thịt hơn hai mươi năm trước mẹ đẻ ra đây mà .

Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn sang Tống Tử Ngôn, cuối cùng cười cười, nóivới hắn: Cứ tự nhiên .

Tôi thực không thể tin được, bà mẹ chuyên ngược đãi tôi đứng trướcsự ngược đãi càng lúc càng nặng nề của Tống Tử Ngôn lại có thểbán con gái cầu vinh! Tống Tử Ngôn đưa tay kéo tôi đi, tôi kéo kéoáo mẹ như trẻ con, Mẹ! Mẹ không thể đối xử với con như thếđược! Con là con gái duy nhất của mẹ, là áo bông nhỏ thân thiết củamẹ đó!!! .

Mẹ tôi thoáng sững người, quả nhiên không đành lòng mở to mắtnhìn con gái bị người ta kéo đi, mẹ tôi quay mặt sang chỗ khác Tôi như người chết đuối vơ bừa lấy một cọng rơm, quay sang cầu xingã pho­to­shop cứu mạng. Chẳng biết là muốn lấy tôi làm vợ thật, haylà muốn thể hiện phong độ đàn ông, gã ta không phụ lòng mong đợicủa quần chúng, đứng bật dậy: Chờ một lát! .

Sắc mặt Tống Tử Ngôn càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc một cái: Có chuyện gì? .

Khí thế bật người đứng dậy của gã đột nhiên nhũn xuống, vẻ mặthùng hổ ban nãy vèo cái chuyển thành cười nịnh nọt, lắp bắp nói: N Nếu đã tới rồi, thì uống chén rượu mừng . rồi hãy đi.

Xem ra không phải chỉ mình tôi là kẻ xu nịnh, mà là khí thế củaTống Tử Ngôn quá ép người, ai ở trước mặt hắn cũng tự độngchuyển sang chế độ nịnh nọt!Tôi bị kéo đi xềnh xệch, ra khỏi khách sạn thì dừng lại.

Đang trưa, ngoài trời nắng rất gắt, khiến người ta không mở mắt ranổi. Tống Tử Ngôn đứng trước mặt tôi, quay lưng lại với hướngnắng, tôi nheo mắt vì chói, chỉ nhìn thấy đường viền mặt hắn Thật kinh dị!Hắn ta còn bình tĩnh nói: Chúng ta mang hết chuyện cũ ra xé t lạilần nữa .

Tôi cười giả lả, vội vàng quan tâm: Không cần phiền phức thế đâu,đời người có rất nhiều chuyện đầy ý nghĩa còn chờ chúng ta .

Từ làm còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị tiếng cười nham hiểmcủa hắn dọa cho chết khiếp, nuốt ngay vào bụng.

Hắn chậm rãi nói: Lúc đầu em chỉ nghe người ngoài nói lung tungđã tạt nước vào mặt anh, ném nhẫn anh tặng đi, rồi chạy về nhà .

Tôi cúi đầu.

Hắn lại kể tiếp: Ngày hôm sau, lúc anh còn phải sắp xếp chuyệncông ty để chạy tới đây thì em đã nhanh chân đi xem mặt .

Tôi cúi đầu xuống còn thấp hơn cả ngực.

Hắn vẫn chưa chịu tha cho tôi: Lúc anh tới thì em tìm đủ cách làmkhó anh, làm sao cũng không chịu quay lại .

Thực sự là tôi đã sắp quỳ xuống rồi.

Hắn cười nhạt, Hóa ra đã tìm được người cầu hôn rồi, thảo nàosáng nay vui thế, bừng bừng khí thế ra khỏi nhà .

Tôi gần như quỳ rạp dưới đất Còn chưa đè nát hoa cỏ dưới chân đã bị hắn xách cổ lên, ké o ra phíacổng khách sạn.

Tôi hoảng hốt: Gì đó? .

Hắn không thèm quay đầu lại: Không phải em muốn kết hôn à?Anh đáp ứng ngay cho em . Tôi đơ người, hắn quay lại cười mờ ám: Không muốn à?.

Đương nhiên là không rồi! Nhưng dựa vào công phu hiện giờ của tôi,đương nhiên là đành vuốt xuôi: Không phải, không phải, chỉ là tuy bố mẹ em đã gặp anh rồi, nhưng bên nhà anh, em còn chưa quađó bao giờ mà.

Hắn thản nhiên ngắt lời tôi: Không cần lo, đã gặp qua hết ngườitrong nhà rồi .

Tôi nghĩ ngợi, ông bà nội hắn, bố mẹ hắn đúng là tôi đã vô tình gặphết, nhìn lại bộ dạng thản nhiên, nắm chắc mọi chuyện trong tay củahắn, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ: Không phải hắn đã có dự địnhtrói người sớm tới thế chứ?Ngồi trước bàn tiếp dân màu đỏở phòng dân chính, tôi càng thấmthía, càng giác ngộ. Nhìn tờ giấy trước mặt, tôi khóc, nhân lúc tôichạy trốn hắn đã mang hết cả hộ khẩu với chứng minh thư tôi bỏquên ở nhà hắn đến đây, có lẽ hôm nay tôi không thoát được số kiếpphải chuyển từ hoang dã sang bị nuôi rồi!Vừa nghĩ thế đã không kìm được niệm một ngàn lần câu, trên đờin­ày chẳng có gì vui.

Bà cô ngồi ở bàn tiếp dân đối chiếu chứng minh thư, hộ khẩu, lại xác­nhận hai người trong ảnh, rồi nhìn lại giấy tờ đã điền xong xuôi, cầmdấu định đóng xuống, rồi lại nghi ngờ nhìn tôi đang nhăn nhó mặtmày, Cháu gái này, cháu là tự nguyện phải không? .

Tống Tử Ngôn cất giọng lạnh như băng đáp: Cô ấy tự nguyện .

Tôi mếu máo không dám phản đối.

Bà cô đúng là có chút nhiệt tình của người đầy tớ nhân dân, đặt condấu xuống, nghiêm túc nhìn tôi: Nếu cháu không muốn thì cứ nóithẳng ra, không phải chịu sự uy hiếp của bất cứ ai cả, đã có pháp luậtbảo vệ.

Tay Tống Tử Ngôn nhẹ nhàng đặt lên tay tôi, cười đến là dịudàng , Nói cô ấy nghe , em tự nguyện .

Tôi run run, vội vàng gật đầu.

Bà cô kia chăm chú nhìn tôi, thở dài một cái, rồi lại cầm lấy con dấu.

Nhìn con dấu cách tờ chứng nhận càng lúc càng gần, càng lúc cànggần, tới khi con dấu sắp chạm vào mặt giấy, tô i quyết vùng lên chốnglại vì nửa đời còn lại của mình, hô to: Cháu không kết hôn! .

Bà cô kia ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt phụ nữ nhân dân đượcgiải phóng.

Tống Tử Ngôn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt nếu không dọa chếttôi sẽ đền mạng liền.

Im lặng một lúc lâu, mặt hắn cứng đờ, hỏi: Em không muốn kếthôn, hay là không muốn kết hôn với anh? .

Tôi cúi đầu lắp bắp: Em chỉ là không muốn kết hôn bây giờ thôi.

Cơ mặt hắn giãn ra, nhưng ánh mắt vẫn trói chặt tôi: Là vì còn trẻquá sao? .

Tôi lắc đầu.

Hắn lại hỏi: Là vì không được chơi nữa? .

Tôi lại lắc đầu.

Bà cô kia cũng hỏi: Hay là không nỡ rời xa bố mẹ? .

Tôi vẫn lắc đầu.

Bọn họ cứ hỏi mà chẳng câu nào đúng, tới cả lý do luyến tiếc thành­phố cũng đem ra, tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng Tống TửNgôn không nhịn được: Thế cuối cùng là vì cái gì? .

Tôi chọc chọc hai ngón tay vào nhau, phụng phịu: Cô dâu hôm nayăn mặc rất đẹp .

Thì sao? . Hai người kia cùng hỏi.

Tôi ai oán: Giờ em béo thế này, mặc áo cưới vào chắc chắn là nhụclắm, hay chờ em giảm béo rồi hẵng kết hôn nhé ? .

Nói xong, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn mong chờ thì thấy vẻ mặt haingười kia đã hoàn toàn thay đổi, mấy cái sọc đen cứ chảy dài trênmặt. Thật lâu sau, bà cô kia mới bình thường trở lại, nhưng ánh mắtnhìn Tống Tử Ngôn từ đề phòng chuyển thành cảm thương sâu sắc,cũng chẳng thèm nhìn tôi, lập tức mở tờ đăng ký ra, cộp cộp hai cái,đóng dấu chứng nhận lên luôn Đầy tớ của nhân dân đã chà đạp lên ước mơ của nhân dân lao động làtôi đây, cầm được chín tệ hối lộ của lũ tư bản, rồi dùng hai tờ giấy đỏbán tôi đi!!!Tôi gửi gắm toàn bộ hy vọng vào bố ruột, mẹ ruột của tôi, dù sao họcũng sẽ không chịu nhìn đứa con gái đã cực khổ sinh ra thành vợngười khác như thế đâu. Tôi nham hiểm nghĩ tới bộ dạng của TốngTử Ngôn khi bị vạch trần chân tướng, bị mẹ tôi đuổi thẳng ra khỏin­hà.

Nhưng về tới nhà, hắn chẳng nói tiếng nào. Hắn không nhắc tớichuyện gì thì tôi biết nói ra sao đây, cũng không thể nói huỵch toẹtra với mẹ, rằng hôm nay sau khi chia tay mẹ được bốn mươi lămphút ba mươi bảy giây thì con gái mẹ đã kết hôn rồi. Thế nên, tôi chỉcó thể im lặng là vàng .

Nhìn Tống Tử Ngôn vẫn quyết ngậm miệng, bố mẹ vẫn bị che mắt,thấy sóng to mà chẳng sợ hãi, tôi không khỏi tự cảm thán. Trình tựkhác không đúng thì bỏ đi, không ngờ ngay cả kết hôn mà cũng phảilén lút như thế này!!!Tôi mang bộ mặt ai oán đi nấu cơm tối, ngồi vào bàn chậm rãi ăntừng miếng, từng miếng một. Mẹ tôi vẫn sắm vai thiên vị như trước,gắp thức ăn cho Tống Tử Ngôn. Tống Tử Ngôn vẫn lễ phép như cũđáp lại: Cảm ơn mẹ.

Cạch! . Động tác thu đũa của mẹ tôi bị lỗi, tay bà trống trơn, đôiđũa lăn tròn trên bàn rồi rơi xuống đất. Tiếng vang đủ đánh thức mẹtôi đang trong tình trạng hóa đá bình thường trở lại, bà chớp mắt mấycái, lắc lắc đầu rồi mới run rẩy hỏi Tống Tử Ngôn: Cậu cậu vừagọi tôi là gì?.

Tống Tử Ngôn vẫn bình tĩnh, bình tĩnh uống một ngụm nước, bìn­htĩnh nhìn ba người chúng tôi, cuối cùng bình tĩnh tuyên bố: Con vàTần Khanh, chiều nay đã kết hôn rồi .

Mặt nước lặng sóng đột nhiên nổi trận phong ba, mẹ trợn tròn mắtnhìn tôi vẻ không tin nổi: Con gái à! Xã hội trung thực, mẹ màycũng rất đáng tin nha. Con chỉ vì mấy tệ tiền trang điểm mà bất chấptất cả sao? .

Tôi bị ánh mắt đau khổ và câu hỏi đau đớn của mẹ hạ gục! Sao mẹtôi có thể rút ra kết luận hùng hồn thế kia chứ?Mãi tới khi tôi đã lấy lại được tinh thần thì bố mẹ đã bắt đầu hăng háithảo luận với Tống Tử Ngôn cả đống việc, ví dụ như tiệc cưới, kháchmời, nghi lễ.

Chẳng có tí tức giận vì con gái mình bị dụ dỗ cả! Thậm chí ngay cảđứa con gái bị dụ dỗ của mình tức giận cũng làm như không thấy!Sau N lần phản đối yếu ớt không thành công, nhìn cảnh bọn họ bỏ lơđương sự, tự tiến hành đàm phán ba bên, tôi không khỏi cảm thán Hóa ra tôi ở nhà lại không được yêu thương đến thế, cái re­cy­clebin Tống Tử Ngôn vừa xuất hiện một cái, bố mẹ đã thẳng tay nhan­hchóng delete tôi rồi.

Trải qua ba ngày thương lượng, vi tính của tôi và re­cy­cle bin cũng ký được thỏa thuận với nhau.

Nghi thức cưới được bên nhà trai tổ chức, còn ảnh cưới do bên nhàgái chụp. Mẹ tôi nói hồi trước chỗấy là nơi chụp bức ảnh chung đầutiên của ông bà ngoại, bức ảnh cưới đen trắng hồi đó của bố mẹ cũngchụp ở đó, cứ cho là một di sản văn hóa tinh thần không thể quên­hoặc thiếu của gia đình chúng tôi đi.

Hôm sau tới đó mới phát hiện, cửa hàng chụp ảnh bé tẹo ngày xưagiờ đã thành ảnh viện lớn, chọn được kiểu dáng váy áo ưng ý, chúngtôi mới bắt đầu chụp. Phần hậu kỳ có thể pho­to­shop ảnh, thế nênkhông cần lo cho cái eo bánh mì của tôi, còn có mấy bộ váy rõ đẹp,tôi đành từ bỏ sựấm ức không cam lòng qua một bên, lại thêm TốngTử Ngôn chịu phối hợp trước ống kính, tôi chụp ảnh cũng khá là hap­py .