Chiến Thần Vương Gia Yêu Chiều Vương Phi

Chương 3: Cường đạo



Buổi sáng sau khi Tư Đồ Thiên Tuyết dùng bữa sáng xong thì nàng đi đến Thanh lam viện của mẫu thân khi nàng vừa bước vào thanh lam viện thì gặp được ca ca cũng đang đi đến chỗ mẫu thân thế là nàng cùng ca ca cùng nhau vào.

" Nhi tử thỉnh an mẫu thân ".

" Nữ nhi thỉnh an mẫu thân ".

Tư Đồ Thiên Vũ cùng Tư Đồ Thiên Tuyết khom người hành lễ với Trần Thanh Lam.

" Các con tới rồi mau vào ngồi, Vũ nhi con sao lại không đi học tới đây làm gì hôm qua nương không phải đã nói là con không cần đi tiễn nương cùng Thiên Thiên sao, nương và thiên thiên chỉ đi có mấy ngày thôi ".

" Con biết chỉ là con muốn đi tiễn hai người " tuy mẫu thân nói qua là không cần tiễn họ nhưng hắn lại không biết sao trong lòng lại lo lắng bồn chồn không yên cho nên vẫn cứ đi thanh lam viện xem làm cho trong lòng bớt lo một chút.

" Ca ca không cần lo lắng có thiên thiên ở thiên thiên sẽ chăm sóc nương " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng.

" Ca ca tin thiên thiên, thiên thiên của chúng ta là giỏi nhất ngoan ngoãn nhất chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân và mình " Tư Đồ Thiên Vũ mở miệng nói vừa xoa đầu nàng mấy năm nay nàng chở nên hiểu chuyện hơn nghe lời hơn khi còn nhỏ rất nhiều, nhất là từ lúc ngã xuống nước tĩnh lại.

Ngoài cửa chính phủ thừa tướng nhìn mẫu thân cùng muội muội lên xe ngựa dần dần đi xa thì sự lo lắng trong lòng của hắn lại tăng lên cảm xúc bất an càng nhiều.

Trên đường đi tới phổ phật tự rất yên lặng làm cho nàng không thích cảm giác này giống như có chuyện sắp xảy ra vậy vì vậy nàng vén rèm nhìn quan cảnh xung quanh toàn là rừng và núi, đi được một lúc nữa tự nhiên xe ngựa dừng lại bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét của tì nữ cùng với một giọng nói của một người nam nhân xa lạ vang lên.

" Hôm nay các người gặp phải bọn ta thì phải chết " giọng nói dữ tợn cùng với sát khí tỏa ra xung quanh.

Lúc này đây bên trong xe ngựa hai người các nàng đang ôm nhau. Trần Thanh Lam an ủi nữ nhi rằng sẽ có người đến cứu họ nhưng nàng đâu biết rằng trong tâm của Tư Đồ Thiên Tuyết lúc này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường vì nàng biết bọn người bên ngoài là sát thủ chứ không phải đạo tặc.

Trong lúc nàng đang nghĩ cách thì bên cạnh có một giọng nói dịu dàng vang lên " thiên thiên con sợ sao ".

" Nương thiên thiên không sợ thiên thiên hứa với ca ca sẽ bảo vệ tốt cho nương " nếu nàng lớn hơn một chút thì tốt biết bao bây giờ nàng chỉ có bảy tuổi không cách nào giết tất cả bọn họ.

" Thiên thiên ngoan một chút nữa nương dữ chân bọn chúng con phải chạy thận nhanh hiểu không " nàng phải cứu nữ nhi của nàng.

" Không cần, con không chạy một mình nương chúng ta cùng chạy được không " nàng không muốn có chạy thì cùng nhau.

Bọn chúng rất nhanh đã giết gần hết những người bên ngoài nàng cùng nương nhảy xuống xe bị bọn chúng bao vây lại nương ôm chặt nàng vào lòng xung quanh đầy mùi máu tươi, bỗng lúc này có một thanh kiếm đâm tới chỗ nàng ngay lúc này nương ôm nàng xoay lại kiếm đâm xuyên qua người nương máu chảy không ngừng thấm vào y phục màu trắng của nàng.

Nàng vừa khóc vừa nói " nương người không cần bỏ thiên thiên lại, thiên thiên nghe lời người mà đừng bỏ lại thiên thiên cùng ca ca mà, thiên thiên chỉ có người cùng ca ca mà thôi " cho nên không cần bỏ lại nàng.

" Thiên thiên ngoan không khóc, sau này không có nương con cùng ca ca phải chăm sóc lẫn nhau bảo vệ nhau thật tốt nương mới yên tâm, còn một việc nữa miếng ngọc bội nương đưa con phải luôn cất bên mình " nàng đưa tay lên muốn lau nước mắt cho nàng nhưng không chạm vào được.

" Nương " Tư Đồ Thiên Tuyết hét lên một tiếng vào lúc này bầu trời nổi gió mưa từng hạt từng hạt rơi xuống.

Nàng đưa tay chụp lấy tay nàng đưa tay của nàng chạm vào mặt mình từng giọt nước mắt rơi xuống ẩn vào trong mưa.

Nhiều năm như vậy thật vất vả nàng mới được thưởng thụ tình cảm của nương, nàng lại chung quy vẫn là lưu không được mẫu thân một cái mệnh.

Chỉ cần tưởng tượng, Tư Đồ Thiên Tuyết liền cảm thấy trái tim co chặt đau.

Đều do nàng, nếu không phải nàng nhân từ nương tay, nương cũng sẽ không gặp được nguy hiểm.

Nàng tưởng quá ngây thơ rồi, cho rằng chỉ cần nghe lời ngoan ngoãn ở nơi này, những cái đó âm mưu quỷ kế liền sẽ không dừng ở các nàng trên người.

Nàng hối hận, thực hối hận…… Không nên chỉ nghĩ quá ngây thơ như vậy đời trước đã một lần vậy mà đời này nàng vẫn lập lại lần nữa, chỉ có nàng có quyền thế, nàng muốn bảo hộ nhân tài sẽ bình an.

Lúc này xuất hiện ở xa xa có mấy người đang cưỡi ngựa đi tới có một người lên tiếng hỏi người đang ở trong xe ngựa " chủ tử đằng trước có chuyện xảy ra " hắn muốn hỏi chủ tử có ra tay cứu giúp người đó không.

Bên trong xe ngựa một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên nói " chuyện gì ".

Nhưng hắn chưa nói chuyện gì xảy ra thì màn che được vén lên một đôi mắt phượng màu lam nhìn thẳng vào phía trước chỉ thấy một người con gái bóng dáng nhỏ gọn đang ôm một phụ nhân trong lòng ngồi trong màn mưa bỗng nhiên đứng dậy trên người tỏa ra sát khí mà ở tuổi của nàng không nên có.

Mà trong lúc này ở phía đó Tư Đồ Thiên Tuyết giọng nói lạnh băng lên tiếng nói " các người đáng chết " xong nàng cầm thanh kiếm lên bắt đầu chém giết, những chiêu thức của nàng vừa nhanh gọn dứt khoát chém vào đối phương đến khi tất cả bọn chúng chết hết trên người nàng có không ít vết thương máu theo mưa nhuộm bộ bạch y của nàng thành màu đỏ.

Ngay lúc nàng ngã xuống thì bên hông có thêm một cánh tay ấm áp ôm nàng vào lòng.