Chung Phòng Cách Vách - Phần 2

Chương 40



Bất chợt lúc này trời đổ xuống một cơn mưa, lúc đầu chỉ là mưa lâm râm sau đó lại ào đến một trận mưa như trút nước.

Mùa hè mà, đôi lúc lại bất chợt đổ xuống một cơn mưa như thế.

Duy Khải vẫn kịp chạy lại một trạm đợi xe buýt gần đó để trú mưa.

Nhìn trời mưa ngoài kia mà anh thở dài:" Haizz …xui thiệt lần đầu tiên đi hẹn hò mà bị mắc mưa. "

Hạ An mới trêu chọc:" Cũng tại cậu đó, cái tật hấp ta hấp tấp trước khi đi không chịu chọn ngày cho kĩ. "

Duy Khải gãy gãy trán:" Không sao, lần đầu hẹn hò chưa có kinh nghiệm. Để lần sau đi, sẽ chọn một ngày thật đẹp không có mưa rồi dẫn cậu đi hẹn hò lại. "

Hạ An bởi vì câu nói của anh mà bật cười.

Đồ ngốc!

Rồi cô xoay mặt ra ngoài đường, ngắm nhìn những hạt mưa đang rơi xuống thì bất chợt nghe tiếng của Duy Khải ở bên cạnh.

Anh nói:" Hạ An, cậu nhắm mắt lại đi! "

Hạ An quay lại nhìn anh, cảnh cáo:" Chuyện gì đây? Đừng có giở cái trò hôn ngay giữa đường giữa xá. "

Duy Khải uất ức nói:" Sao lúc nào cậu cũng nghĩ xấu về người yêu của mình hết vậy? "

Hạ An mới cười cười, rồi nói:" Được rồi " Sau đó nhắm mắt lại.

Lúc này, Duy Khải mới lấy từ trong túi quần ra một cái lắc tay rồi đeo lên cho Hạ An.

" Xong rồi, cậu mở mắt ra đi! "

Hạ An mở mắt ra thì nhìn thấy một chiếc lắc đã được đeo vào cổ tay của cô rồi.

Chiếc lắc bằng bạc, có vài chiếc cỏ bốn lá nhỏ ở bên trên, không phải là đồ mắc tiền gì.

Duy Khải có chút ngại ngùng nói:" Tôi cảm thấy chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, nhưng tôi chưa mua được món đồ nào cho cậu cả. Tuy không phải là đồ đáng giá gì… cậu đừng buồn, sau này, tôi sẽ đi làm kiếm tiền, sẽ mua cho cậu một cái khác tốt hơn. "

Hạ An không nói gì, cô cúi mặt xuống nhìn chiếc lắc một lúc thì hốc mắt đã đỏ hết cả lên.

Duy Khải nhìn thấy như vậy thì hốt hoảng:" Cậu sao vậy? Sao lại khóc? "

Hạ An không dám ngẩn mặt lên nhìn anh, khó khăn nói mấy chữ:" Duy Khải… xin lỗi! " Cổ họng cô bây giờ đã nghẹn đến mức không thể phát âm rõ từ chữ được nữa.

Duy Khải vội vàng lau nước mắt cho cô:" Cậu sao vậy? Tại sao cậu lại xin lỗi? "

Hạ An lắc đầu, sau đó ôm chầm lấy anh:" Duy Khải, tôi rất thích…cảm ơn cậu! "

Duy Khải cũng dang tay ra ôm lấy người con gái ấy vào lòng:" Ừm, Hạ An đừng khóc! Đợi tạnh mưa sẽ chở cậu về. "

Hạ An gật đầu, vẫn ôm chặt lấy anh. Trong lòng thầm ước, hôm nào cũng như ngày hôm nay thật là tốt biết mấy.

Rồi cô khẽ nói:" Duy Khải, tôi cho phép cậu hôn tôi một cái đó. "

Duy Khải là một người khá ngông cuồng, khá hung hăng, tuy nhiên, đối với người anh ta yêu anh lại không bao giờ dám hành động tùy tiện, luôn tôn trọng cô.

Nghe vậy, vành tai của ai kia bây giờ có một chút đỏ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, mới từ từ cúi xuống.

Nhưng còn chưa kịp hôn thì Hạ An đã nhón chân lên trực tiếp hôn lên môi anh trước.

Chàng thiếu niên lúc đầu tuy có chút bất ngờ nhưng sau đó liền đáp lại, trong đầu nghĩ, không thể để mất mặt đàn ông được.

Cô chỉ cho anh ta hôn một cái nhưng anh ta lại rất tham lam, không hẳn là chỉ một cái đâu.

Nhưng cô cũng mặc kệ anh ta đó.

Nếu hỏi Hạ An ở vị trí là chính con người thật của mình rằng, cô có yêu anh ta không?

Thì câu trả lời đó là không!

Mà có điều….

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trạc Chi
2. Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn
3. Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
4. Nắm Đấm Nho Nhỏ
=====================================

Cũng không hẳn là hoàn toàn không có cảm giác gì.

Dường như là đôi lúc cũng có một chút rung động.

Nhưng cô biết, cô không xứng đáng với anh.

Một chàng trai tốt như anh xứng đáng tìm được một người con gái tốt hơn.

Một người con gái thật lòng yêu anh chứ không phải đến bênh cạnh anh chỉ vì lợi dụng, vì sự ích kỷ của bản thân mình.

Rung động thì đã sao?

Một ngày nào đó rồi cũng sẽ kết thúc thôi, vậy thì cố chấp lún sâu vào nó để làm gì?

Chung quy lại thì cũng chỉ là một chút cảm xúc của thời niên thiếu khờ dại thôi ấy mà, chẳng thể lâu bền được.

Cũng giống hệt như mấy đứa con nít thôi, khi thấy món đồ chơi nào mới lạ thì sẽ hứng thú tò mò, đòi có cho bằng được.

Nhưng sau một thời gian chơi hoài cũng thấy chán thì tự khắc cái cảm giác thích thú ban đầu đó rồi sẽ chìm vào quên lãng.

Cho đến khi mấy đứa con nít trưởng thành rồi, biết suy nghĩ thấu đáo rồi thì mới biết được một sự thật rằng, hoá ra còn có nhiều thứ khác quan trọng hơn món đồ chơi ngày ấy rất nhiều.