Chung Phòng Cách Vách

Chương 43



Xong rồi anh cầm hai tời giấy báo lên, nhìn về phía Hạ An đang ngồi ngây ngốc trên ghế, lấy tay ngoắc ngoắc cô.

"Hạ An, đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi chơi trò này vui lắm."

Hạ An cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền phóng xuống ghế, tắt ti vi rồi đi theo Duy Khải.

Chỉ có hai tờ giấy báo thôi là chưa đủ, Duy Khải ra cửa hàng tạp hóa gần nhà mua thêm một cuộn dây dài và một cuồn băng keo nữa.

Mua xong, Duy Khải dẫn Hạ An ra cánh đồng lúa ở trước nhà.

Lúc này là khoảng tầm ba giờ chiều rồi nhưng trời còn rất nắng, cũng may là có gió thổi hiu hiu nên không cảm thấy nóng cho lắm.

  Duy Khải để Hạ An ngồi dưới bóng cây.

Còn anh thì đi lại bụi tre ở gần đó, lấy dao chặt một cây tre nhỏ, chỉ cần vừa đủ dùng thôi không cần quá lớn.

Chặt tre xong thì anh đi lại chỗ Hạ An ngồi.

Bây giờ Hạ An đã biết anh muốn cho cô chơi trò gì rồi.. là thả diều đấy.

Hạ An vô cùng chăm chú ngồi nhìn Duy Khải làm diều.



"Duy Khải, sao cậu giỏi quá vậy? Cái cũng biết làm.. chẳng bù như tôi."

"Cái này dễ ợt! Muốn làm không? Tôi chỉ cho cậu."

Hạ An gật đầu nhưng rồi lại thôi: "Mà lỡ như tôi làm hư của cậu rồi sao?"

"Có tôi chỉ mà làm hư cái gì?"

Nói xong Duy Khải liền đưa cây kéo cho Hạ An cầm, bắt đầu chỉ cô làm diều.

Thật ra làm diều cũng không quá khó.

Đầu tiên, cần có hai thanh tre, một thành dài và một thanh ngắn. Thanh ngắn nằm ngang, thành nằm dọc xuống tạo thành một hình chữ T.

Sau đó dùng băng keo quấn cố định lại hai thanh tre với nhau.

Tiếp đó là đến phần của Hạ An, cô sẽ dùng kéo cắt tờ giấy báo theo hình thoi sao cho vừa vặn với khung mà Duy Khải đã làm, rồi cũng dùng băng keo dán chúng lại với nhau. Hạ An cũng lấy tờ giấy báo còn lại cắt thành mấy sợi dày dày dán vô thêm làm đuôi cho con diều.

Sau đó cột dây vào là có thể thả rồi.

Duy Khải và Hạ An nhìn thấy thành phẩm của hai người vừa làm ra cảm thấy vô cùng thích thú.

Mặc dù bây giờ ngoài chợ đã có bán rất nhiều loại diều với đủ kích cỡ màu sắc khác nhau trông rất đẹp mắt. Nhưng không thể phủ nhận rằng, tự mình làm ra một con diều để chơi thì sẽ vui hơn.

Hai người làm xong con diều mà chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Trời bây giờ đã bớt nắng hơn lúc nãy một chút.

Duy Khải đưa con diều cho Hạ An cầm, còn anh thì cầm dây đi ra xa xa cô một chút.

Duy Khải hét lớn: "Hạ An, chừng nào tôi kêu cậu buông con diều ra thì cậu buông ra có nghe rõ không?"



Hạ An nhìn Duy Khải gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."

Bây giờ, Hạ An đang rất tập trung nghe hiệu lệnh của Duy Khải, chưa bao giờ cô tập trung bằng lúc này.

Duy Khải đứng ở đằng xa cầm dây diều chờ có gió mạnh. Thả diều thì phải cần có gió thật mạnh diều mới bay lên được, nếu gió yếu quá thì chắc chắn diều sẽ bị rớt, chỉ cần con diều bay được lên cao thì tự khắc vấn đề gió mạnh hay yếu không còn là quan trọng nữa.

Hai người đứng chờ khoảng vài ba phút thì có được một cơn gió khá mạnh kéo đến.

Duy Khải liền hét lên ra hiệu: "Hạ An, buông diều ra."

Hạ An ngay lập tức buông tay ta.

Duy Khải nhân lúc có gió cầm dây diều chạy thật nhanh, con diều bay lên được một lúc thì không may cho họ là hết gió nên diều bị rơi xuống.

Không nản lòng, Duy Khải tiếp tục đưa diều cho Hạ An cầm, tiếp tục chờ cho có gió.

Chơi cái bộ môn này là vậy đấy! Phải biết canh cho đúng thời điểm, kiên trì, nỗ lực bền bỉ thì mới đạt được thành công mà mình mong muốn.

Đợi khoảng vài phút cuối cùng thì đợt gió tiếp theo cũng đến, sau hiệu lệnh của Duy Khải, Hạ An buông con diều ra.

Đợt gió này thổi vô cùng mạnh và dài, cho nên, Duy Khải chạy được một lúc là có thể đưa con diều bay lên cao rồi.

Hạ An vui mừng đến mức nhảy cẫng lên chạy ào lại chỗ Duy Khải đang đứng: "Bay rồi.. diều bay rồi.."

Duy Khải nhìn qua Hạ An: "Nè Hạ An, có muốn thả thử không?"

Hạ An chần chừ chưa dám trả lời thì Duy Khải đã đưa cuộn dây cho cô cầm, còn anh thì cầm sợi dây diều giật giật vài cái để điều khiển con diều bay đúng hướng.

Diều bay rất cao, gặp gió mạnh không ngừng chao đảo khiến Hạ An sợi quá chừng, mà nói với Duy Khải.

"Duy Khải.. cậu đừng có buông tay ra nha.."

Trong khi Hạ An còn đang sợ con diều sẽ bị rơi xuống thì Duy Khải lại rất bình tĩnh cầm dây diều điều khiển.

Duy Khải: "Cậu cầm chặt cuộn dây đó."

Hạ An gật đầu lia lịa, dùng hết sức của mình giữ chặt cuộn dây.

Sau một hồi, con diều con trở lại ổn định không còn chao đảo như lúc nãy nữa, Hạ An mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hai người ngồi trên cánh đồng lúa ngắm nhìn cánh diều bay lượn trên bầu trời.

Hạ An cầm được một lúc thì cảm thấy mỏi tay, Duy Khải mới nảy ra sáng kiến cắm một cái cọc xuống đất rồi buộc dây diều vào, thế là không cần phải cầm dây diều nữa mà diều vẫn có thể bay.

Trên trời lúc này không chỉ có duy nhất con diều của Hạ An và Duy Khải mà còn có cả mấy con diều khác nữa như diều cá mập, diều cá heo, diều phụng, có cả con diều in hình các nhân vật hoạt hình nữa.. không hẹn mà gặp cùng nhau tụ họp trên bầu trời.

Mỗi dịp nghỉ hè bọn trẻ trong xóm đều rất rảnh rỗi, nên vừa thấy trời có chút gió nổi lên là hẹn nhau đi thả diều.

Hạ An và Duy Khải không khỏi thích thú nhìn mấy con diều. Chẳng những vậy hai người họ còn mở cuộc thi đoán xem con diều nào sẽ bay cao nhất nữa.

Cứ thế hai người ngồi ở ngoài cánh đồng lúa đến tận chiều tối mới đi về. Họ mải mê nhìn những cánh diều bay trên bầu trời mà chẳng hề thấy chán.

Những cánh diều đó chính là một phần kí ức thời thanh xuân của họ, chính là cánh diều của tuổi thơ, cánh diều của biết bao hy vọng, ước mơ hoài bão, mãi cho đến khi lớn lên chắc có lẽ khi nhìn thấy những cánh diều này trong họ lại lân lân những cảm xúc đặc biệt không thể nói được thành lời.