Sau khi lên xe, Trầm Quát nghiêng người qua gài đai an toàn giúp tôi. Anh tháo đồng hồ ra đưa cho tôi, động tác lưu loát đến quái lạ.
“Anh định làm gì đấy?”
Môi anh cong lên khiêu khích, ý cười lại nhợt nhạt: “Đi đánh người.”
Tôi sốt ruột kéo tay áo anh. Áo sơ mi thuần đen đơn giản, một phần cổ tay anh lộ ra bên ngoài, gân cốt nổi lên vô cùng quyến rũ.
Anh luôn là người cổ hủ quá mức, nhất định là nghe điện thoại của tôi xong thì hấp tấp chạy đến đây, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc.
Tôi lạc giọng nói: “Anh Trầm, một tên khốn như hắn không đáng để anh... làm bẩn tay mình.”
Lông mi anh run rẩy: “Chịu đựng người khác đối xử lỗ mãng với mình như vậy, đã bảy năm rồi mà em vẫn chưa buông bỏ được sao?”
Tôi quan sát anh, người đàn ông trước mắt tôi có vẻ nhợt nhạt, chắc chắn gần đây anh lại mất ngủ rồi.
Tôi lúng túng nói: “Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc trong phạm vi năng lực của mình thôi, nếu không thể làm thì...”
Anh nhếch môi, đuôi mắt lạnh lùng: “Chỉ cần em nói một câu ngừng lại thì mọi thứ thật sự sẽ ngừng lại theo ý em à?”
Lời nói lạnh lẽo thế này có khác gì soi mói tôi đâu. Hốc mắt tràn ra một ít ẩm ướt, tôi quay mặt đi, không kéo cổ tay áo anh nữa.
Anh bỗng dưng nâng tay, khi xoa lên gương mặt tôi thì hơi khựng lại một chút.
“Anh Trầm, anh vi phạm quy định rồi.”
Tôi tránh né ánh mắt anh, cho dù nơi đó chỉ có một chút xíu thương hại cũng làm tôi thấy sợ hãi.
Anh bị tôi chọc cười, nhẹ nghiến răng nói: “Thời hạn hợp đồng đã hết rồi.”
Tôi hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả con đường chẳng còn mấy ai qua lại. Tôi chưa từng nhìn thấy Trầm Quát thất lễ như thế này bao giờ. Có lẽ gương mặt của tôi đã làm anh nhớ lại người vợ quá cố mà anh ngày đêm thương nhớ.
Kim đồng hồ trên tay tôi quay tròn mấy vòng. Trầm Quát trước tiên mở miệng: “Xin lỗi em.”
Giọng nói của anh ôn hòa, thản nhiên đến mức làm tôi lầm tưởng chút thất lễ vừa rồi chỉ là ảo giác thôi.
Tôi khăng khăng đòi về nơi tôi ở, Trầm Quát cũng không dây dưa thêm: “Tôi sẽ bảo bác Lý gửi trả đồ đạc lại cho em.”
Đêm hôm đó, tôi nằm cuộn tròn trên giường trong phòng trọ. Tôi nhanh chóng rơi vào giấc mơ của những ngày xa xôi ấy. Nếu như tôi vẫn còn một chút ánh sáng nào trong đời thì tôi cũng muốn tự cho bản thân mình một cơ hội, quang minh chính đại đi gõ cửa phòng anh.
Tôi sẽ nhỏ nhẹ nói một câu: “Anh Trầm, thật ra em thích anh lắm.”
Nhưng quá khứ của tôi quá đỗi kinh khủng, hoàn cảnh gia đình thì khó nói thành lời, ai nghe xong cũng phải líu lưỡi sợ hãi. Đã vậy khi chúng tôi gặp nhau thì Trầm Quát đã chứng kiến bộ dạng thảm hại nhất của tôi.
Kẻ mang đầy vết thương như tôi làm sao có gan kéo người mình ái mộ xuống bùn lầy được chứ?
Đến sáng hôm sao thì bác Lý lái xe tới. Bác đưa điện thoại cho tôi, có vẻ muốn nói rồi lại thôi. Tôi cười nhạt nhẽo, bảo là sắp phải đi làm rồi.
Khi tôi chuẩn bị xin nghỉ việc thì trưởng phòng kế hoạch lại nói tôi đừng làm vậy.
Cô ấy cười xu nịnh: “Cô có quan hệ gì với tổng công ty à, sao trước đó không chịu nói trước cho tôi một tiếng?”
Đến chiều thì có điện tín gửi đến nội bộ nhân viên, phía cấp cao ở tổng công ty phát thông báo như sau: “Cấm nhân viên lan truyền các thông tin cá nhân trong nội bộ công ty.”
Thông báo đúng điểm mấu chốt như vậy thì người sáng suốt đều hiểu ý tứ đằng sau là như thế nào.
Có người kể với tôi là cấp trên có đề cập tới buổi dạ tiệc của tập đoàn Chu Thị. CEO bên tổng công ty cố ý cử phòng kế hoạch ở các chi nhánh đến dự, hình như là vì có nhân vật lớn xuất hiện.
Vào đêm tổ chức dạ tiệc, có đồng nghiệp nọ giễu cợt Chúc Lâm: “Đại tiểu thư như cô ngồi chung xe công với tụi này làm gì?”
Chúc Lâm tìm tư thế thoải mái để nghỉ ngơi bên trong xe: “Con xe quèn của tôi thì có gì đáng để khoe khoang? Không giống người nào đó ngồi siêu xe đến phát chán luôn rồi, bây giờ chịu chen chúc với chúng ta mới là lạ đó.”
“Lâm Lâm, cô có ý gì?” Có người nhận ra điểm kỳ lạ trong lời cô ta nói, còn cố ý kéo dài giọng gây chú ý.
Chúc Lâm nửa híp mắt nhìn người vừa lên xe ngồi là tôi đây: “Hôm qua bạn trai tôi nhìn thấy tận mắt, một người nào đó vừa rời khỏi khách sạn là leo lên chiếc Bentley ngay. Đến hôm nay trên tổng công ty lại ra thông báo như vậy. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì lúc bác Chu ra ngoài hay để tài xế lái chiếc Bentley lắm.”
Cô ta khiêu khích liếc nhìn tôi: “Phá hoại gia đình người ta, làm người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác, cô đúng là con ngoan của mẹ.”
Khi nghe thấy cô ta nhắc tới mẹ thì tôi phải cố lắm mới đè ép được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Tôi cắn răng nói: “Bịa đặt cũng phải có chứng cứ, cô muốn vào cục cảnh sát thêm lần nữa không?”
Cô ta bị tôi chặn họng, cuối cùng cũng chịu rút lui.
“Lâm Lâm bỏ đi, tức giận vì loại chuyện đó không đáng đâu.”
“Đúng đấy, đâu phải ai cũng được như Lâm Lâm sinh ra đã ngậm thìa vàng. Thời buổi này có thể đi đường tắt thì ai mà thèm làm trâu làm ngựa cho công ty, có khi cả đời cũng không ngẩng cao đầu lên nổi.”
Không khí trở nên ngượng ngùng, các đồng nghiệp sôi nổi khuyên can nhưng giọng điệu không giấu được ý khinh thường.
Khi bước vào nơi tổ chức dạ tiệc, tôi nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh chủ tịch Chu. Áo vest phẳng phiu tôn lên thân hình thon dài, từng cái giơ tay nhấc chân đều làm người ta cảm thấy thong dong tự tại, mặt mũi dễ nhìn càng khiến bao ánh mắt ghé qua không thể dời đi.
Sau màn phát biểu như thường lệ thì buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tất cả những người ở đây đều đang suy đoán xem người đàn ông trẻ tuổi đằng kia có thân phận như thế nào mà ngay cả chủ tịch Chu cũng phải đón ý nói hùa.
Tôi theo bản năng siết chặt nắm tay, lẩm bẩm thành tiếng hai từ “Trầm Quát”, có cảm giác như thể từ khi sinh ra anh đã thuộc về nơi ánh đèn chiếu rọi.
Chúc Lâm thấy tôi nhìn chằm chằm về một hướng thì sáp mặt lại gần, nhỏ giọng nói: “Tuổi bác Chu dư sức làm cha cô luôn đấy. Giang Nghi cô không biết xấu hổ là gì à?”
Đúng lúc đó Trầm Quát cũng quay đầu nhìn về phía tôi. Chúc Lâm ngay lập tức thay đổi sắc mặt, diễn trò trước mắt mọi người đẩy tôi một phen, còn cười nhạo nói: “Còn không mau thay mặt bác Chu mời tổng giám đốc Trầm một ly rượu đi.”