Chước Chước Lãng Mạn

Chương 54: Phiên ngoại 2: ?�ến lượt em dỗ anh



Anh nói chuyện cách cô quá gần, cánh môi như có như không lướt nhẹ qua vành tai nhạy cảm của cô, hơi thở ấm áp khiến Hề Mạn bất giác cổ rụt lại, cộng với lời anh nói, hai gò má cô lập tức đỏ bừng, tim đập loạn nhịp như trống trầu.

Quả nhiên là anh nghĩ như vậy.

Không đợi Hề Mạn nói gì, người đàn ông đã giam giữ eo cô, đôi môi ấm áp từ vành tai di chuyển xuống, cuối cùng chạm đến môi cô.

Đầu óc Hề Mạn trống rỗng, lưng vô thức dựa vào thân cây, lồng ngực phập phồng.

Hai cánh môi mỏng chạm nhau, hô hấp dường như cũng trở nên gấp gáp, từ nhẹ nhàng lướt qua chuyển thành nụ hôn càng sâu, Hề Mạn dần dần nhắm mắt lại, thuận theo tiết tấu của anh.

Gió lướt qua ngọn cây, hoa trà khẽ rung rinh, tiếng lao xao lọt vào tai cô, khuấy động nhịp tim vốn đã đập rộn ràng lộn xộn của cô lúc này.

Mãi cho đến khi nụ hôn triền miên cuồng nhiệt kết thúc, anh mới thoải mái hôn lên cổ và xương quai xanh của cô, hơn nữa còn không ngừng hôn xuống, cuối cùng lý trí của Hề Mạn cũng bị kéo về, đưa ngón tay lên chặn môi anh, nhẹ nhàng đẩy ra.

Giản Chước Bạch ngẩng đầu, mặt trời lặn đã biến mất từ ​​lâu, dưới bầu trời mờ ảo, vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, ánh trăng trong trẻo rọi chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, khiến đôi mắt kia càng thêm nhu tình như nước, làm cho người ta mê muội.

Anh vô tư nhìn cô chăm chú, đồng tử như thực chất đong đầy tình cảm sâu nặng rất thẳng thắn, không che giấu, dâng trào mãnh liệt như thủy triều.

Đã lâu không thân mật, Hề Mạn cũng vì nụ hôn vừa rồi mà có chút nhớ nhung anh, bây giờ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, thân thể càng như nhũn ra.

Nhưng cô vẫn kiên quyết đẩy anh ra: "Hoàn cảnh ở đây không tốt."

"Không tốt sao?" Giản Chước Bạch nhìn xung quanh, rồi lại nhìn cô, "Nơi này có trăng có sao, có hoa có em, anh cảm thấy rất vừa vặn."

Hề Mạn: "......"

Bầu không khí ngưng trệ hai giây, Hề Mạn vẫn nghĩ cách tìm lý do: "Ở đây không có đồ bảo vệ, anh sẽ không hy vọng em còn chưa thi đậu nghiên cứu sinh mà đã mang thai trước chứ?"

"Anh mang theo rồi." Giản Chước Bạch từ trong túi lấy ra một cái hộp, đặt vào lòng bàn tay cô.

Hề Mạn nhanh chóng đẩy thứ đồ kia trở lại.

Không ngờ anh còn mang theo cả thứ này bên người, thật sự là chuẩn bị rất đầy đủ.

"Vậy cũng không được." Hề Mạn vẫn không chịu, "Bây giờ là tháng mười hai, sẽ cảm lạnh mất."

"Thì ra là em lo lắng cái này." Giản Chước Bạch bật cười, "Chúng ta có thể mặc quần áo mà."

"?"

Trong đầu Hề Mạn lập tức mường tượng ra một số hình ảnh, tức giận đẩy anh: "Sao anh lại như thế này hả!"

"Đùa em đấy." Trong giọng nói của Giản Chước Bạch mang theo ý cười, anh đút tay vào túi tìm điều khiển từ xa, vô lại hếch cằm, "Em nhìn bên kia đi."

Hề Mạn nghe tiếng quay đầu lại, cách đó không xa trên bãi đất trống, bầu trời đầy sao đột nhiên sáng lên ánh đèn, đèn sáng lấp lánh ấm áp tràn ngập bầu không khí.

Ở giữa còn có một túp lều vải đã dựng sẵn, xa hơn về phía trước có dụng cụ nướng thịt, còn có một vài thức uống.

Hề Mạn đi tới, mở lều ra nhìn vào bên trong, không gian bên trong rộng rãi, đủ để chứa bọn họ, còn có một chiếc túi ngủ dành cho hai người.

Hề Mạn hơi ngạc nhiên, lại có chút không thể tin được.

Đặt chiếc túi trong tay vào trong lều, cô quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn, đôi mắt được đèn thắp sáng hiện lên ánh sao: "Anh sẽ không thật sự tốn nhiều công sức như vậy chỉ để chọn một chỗ để thỏa mãn bản thân đấy chứ?"

Giản Chước Bạch đi tới, từ trên cao nhìn xuống cô: "Đây cũng là một loại động cơ."

Hề Mạn nhướng mày: "Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao?"

Giản Chước Bạch nắm lấy tay cô: "Chủ yếu là thấy gần đây áp lực học tập của em quá lớn, về đến nhà chắc chắn lại nghĩ đến chuyện thi cử, cho nên anh dẫn em ra ngoài thay đổi không khí, thư giãn một chút."

Thì ra là thế.

Hề Mạn cười cười, chỉ vào dụng cụ nướng thịt đằng kia: "Vậy tối nay chúng ta ăn cái này à?"

"Bên kia có rất nhiều nguyên liệu, xem em thích cái nào, anh nướng cho em."

Nguyên liệu nấu ăn đã được dì Trương tẩm ướp gia vị sẵn, Giản Chước Bạch đang nướng thịt bên cạnh, Hề Mạn ngồi trên thảm trải sàn, hai tay chống sau lưng, nửa người trên dựa ra sau, nhìn bóng lưng anh: "Đồ anh nướng có ngon không?"

"Em nhớ rõ có lần hội Tần Phó, Quách Duẫn tới nhà mình nướng thịt, các anh đều nướng cháy hết, cuối cùng chỉ có Văn Gia Chí tới thì mới có đồ ăn."

Giản Chước Bạch cười: "Chuyện đã qua từ bao lâu rồi, bây giờ anh biết rồi nhé, em ngoan ngoãn chờ đi."

Hề Mạn mở một chai nước đào, ngẩng đầu nhấp một ngụm, nhớ tới lời Mạc Thấm lúc trước, cô mân mê cái chai trong tay, đột nhiên nói: "Gần đây anh có gặp Văn Gia Chí không?"

"Cậu ấy làm việc trong bệnh viện, thỉnh thoảng còn phải về trường học, rất ít khi gặp nhau." Giản Chước Bạch nhìn qua, "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là em phát hiện ba người Tần Phó, Quách Duẫn, Tô Triết Dương rất tích cực, bọn họ thường xuyên đăng bài lên vòng bạn bè, nhưng mà không nghe được tin tức gì của Văn Gia Chí cả, cảm giác học y còn bận rộn hơn cả anh nữa."

"Thật sự rất bận, lần trước mấy người bọn anh cùng nhau ăn cơm, còn chưa ăn được mấy miếng, ở bệnh viện có người gọi điện thoại cậu ấy liền rời đi."

Hề Mạn uống đồ uống, không nói chuyện.

Nghe giọng điệu này của Giản Chước Bạch, có lẽ anh cũng không biết chuyện về cuộc gặp gỡ lúc say rượu giữa Mạc Thấm và Văn Gia Chí.

Nhưng mà cũng phải, Văn Gia Chí là loại người nhàm chán, sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới với người khác.

Ban đầu cô còn muốn hỏi Giản Chước Bạch bên này để tìm hiểu xem Văn Gia Chí nghĩ gì, rốt cuộc có thích Mạc Thấm hay không, nhưng bây giờ xem ra cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Editor: quattutuquat

—————

Sau khi ăn xong, Giản Chước Bạch đưa cô đi loanh quanh một lúc cho tiêu cơm, sau đó lấy đồ vệ sinh cá nhân trong lều ra, Hề Mạn đánh răng tẩy trang đơn giản.

Trong lều sáng đèn, Hề Mạn ngồi khoanh chân trước gương chăm sóc da.

Giản Chước Bạch mở một khe nhỏ cúi người đi vào.

Không gian trong lều rất lớn, nhưng anh vừa vào, Hề Mạn vẫn cảm thấy chật chội nên vô thức dịch vào trong góc.

Kết quả một giây kế tiếp, anh đoạt lấy chiếc gương trong tay cô, trực tiếp kéo cô vào lòng, xoa xoa gò má non mịn của cô: "Bà xã, mặt em thơm quá."

Hề Mạn lườm anh: "Em vừa bôi kem dưỡng da, có thể không thơm sao?"

Cô không ngờ Giản Chước Bạch lại rất tỉ mỉ, thậm chí còn mang theo đủ loại mỹ phẩm dưỡng da cho cô.

Giản Chước Bạch sửa sang mái tóc dài của cô, cô để mặt mộc, làn da trắng nõn như tuyết, đuôi mày khóe mắt dịu dàng như nước mùa thu.

Cổ họng người đàn ông trượt xuống, nói khẽ: "Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi?"

Hề Mạn nhướng mày, một lời nói toạc ra lòng dạ nhỏ mọn của anh: "Anh xác định muốn đi ngủ sớm chứ?"

Giản Chước Bạch hờ hững cong môi, dưới ánh đèn, đáy mắt lộ ra mấy phần phó.ng đãng: "Vốn dĩ anh cũng không nói là đi ngủ."

Hề Mạn thực sự không đối phó nổi với mặt dày vô sỉ của anh.

Đẩy người ra, cô cởi áo khoác trên người, chui vào túi ngủ trước, nhắm mắt lại: "Anh không ngủ thì dịch ra, em phải đi ngủ rồi."

Trong lều tắt đèn, ngay sau đó, Hề Mạn cảm giác anh cũng nằm vào, dán sát vào cô, không gian vốn thoải mái bỗng chốc trở nên chật chội.

Hề Mạn đẩy anh: "Anh cứ chen chúc vào em ý."

Giản Chước Bạch càng dán sát vào người cô:  "Chen chúc mới ấm."

Hề Mạn cảm thấy mình bị anh chen lấn không còn chỗ trốn, muốn trở mình cũng khó khăn, oán trách: "Có phải cái túi ngủ này anh mua nhỏ quá không?"

"Đúng là dành cho hai người mà, thật tự chật chội như vậy à?"

"Vâng."

Giản Chước Bạch suy nghĩ một chút: "Vậy nếu một mình em nằm thì sẽ tốt hơn chút nhỉ?"

Hề Mạn theo bản năng mở mắt ra, anh nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ chỉ bởi vì cô nói quá chật mà anh ra ngoài ngủ một mình sao?

Bây giờ là tháng mười hai, Lan Thành mặc dù là thành phố phía nam, không lạnh như vậy, nhưng ban đêm nhiệt độ cũng rất thấp, nhỡ cảm lạnh thì sao?

Hề Mạn đang định nói cố nhịn một chút cũng được, người đàn ông trực tiếp đè lên: "Vậy em nằm xuống đi, anh ngủ trên người em."

Hề Mạn: "......"

Đáng ra cô không nên đau lòng cho tên cẩu nam nhân này mà.

Xung quanh rất yên tĩnh, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng gió núi khẽ thổi qua ngọn cây, bên tai là tiếng hít thở nóng bỏng của người đàn ông.

Giờ khắc này, đáy lòng Hề Mạn dâng lên một cảm giác vi diệu, giống như trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cánh tay anh chống lên, không đè toàn bộ trọng lượng lên người cô.

Hề Mạn chủ động vòng tay qua eo anh, nghĩ đến niềm vui bất ngờ anh dành cho cô tối nay, khẽ nhếch khóe môi.

"Chồng ơi." Cô thấp giọng gọi anh.

"Hửm?"

Trong bóng tối, Hề Mạn níu lấy cúc áo sơmi của anh: "Anh thật sự rất biết cách dỗ con gái vui vẻ, mà em cũng rất may mắn, là người được anh dỗ dành."

"Nếu như đổi thành người khác, anh sẽ không có tâm ý này đâu."

"Anh chỉ dỗ dành một mình em thôi." Giản Chước Bạch hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm thấp từng chữ từng chữ khảm vào tim cô, "Đây không phải may mắn, là tất yếu."

Trong lòng Hề Mạn như được người ta rót nước đường.

"Nhưng mà tiếp sau đây, đến lượt em dỗ anh." Nói xong, anh mổ lên môi cô, bá đạo cạy mở hàm răng, hơi thở mang theo hương bạc hà mát lạnh, cường thế cướp đoạt từng tấc mềm mại trong khoang miệng cô.

Ánh trăng chảy xuống như nước.

Ngoài lều, gió thổi lớn hơn khiến những bông hoa trà đung đưa trong gió. Đôi khi âm thanh gấp gáp, như thút thít.

Hương hoa trà tràn ngập trong không khí, dường như khơi dậy dụ.c vọng bản năng nhất trong lòng người.

Trong lều, Hề Mạn vươn bờ vai ẩm ướt sóng nước lóng lánh, trong ánh mắt mê ly hiện lên gợn sóng như nước suối, hàm răng trắng nõn cắn chặt môi dưới, thẹn thùng muốn nói, vừa ngượng ngùng vừa đáng thương.

Giọng nói đầy hơi thở nam tính của người đàn ông từ trong lều truyền ra: "Lại cắn môi rách da bây giờ, nơi này không có ai, không cần nhẫn nhịn."

"Mới vừa rồi còn mạnh miệng nói không muốn mà? Bây giờ thế nào?"

"Em đang nghĩ gì, tự mình nói đi ra."

Editor: quattutuquat

—————

Giản Chước Bạch không phóng túng, chỉ cố gắng hết sức khiến cô vui sướng.

Vì căng thẳng trước kỳ thi nên mấy đêm vừa qua Hề Mạn ngủ không ngon, đêm nay cô ngủ rất sâu.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bị lay tỉnh, thân thể bị anh lay động như sắp tan thành từng mảnh.

Tưởng là tối qua anh chưa tận hứng, lại muốn tới nữa, Hề Mạn nhíu mày đẩy anh ra: "Đừng mà, ngủ thêm một lát nữa đi."

Giản Chước Bạch nói: "Hiếm khi ra ngoài, em thực sự không muốn xem mặt trời mọc sao?"

Mặt trời mọc?

Ý thức của Hề Mạn tỉnh táo hơn một chút, bên tai nghe thấy tiếng chim hót vui vẻ thánh thót.

Hề Mạn lập tức hứng thú.

Gần đây cô thường dậy sớm học bài, không có tính cáu gắt khi rời giường, lúc này vừa mặc quần áo vào xong là dậy ngay.

Ra khỏi lều, ánh sáng ban mai bên ngoài đã le lói, quanh quẩn là sương mù đầu đông.

Giản Chước Bạch dắt tay cô, dẫn cô lên đỉnh núi.

Khi sương sớm bị gió thổi tan, mặt trời mới mọc từ trong hỗn độn của trời đất bao la tràn ra thành một viền vàng đỏ lộng lẫy, rồi đột ngột từ sâu thẳm nhảy ra khỏi chân trời, dát lên cả ngọn núi một lớp màu đỏ cam nhạt.

Ánh ban mai soi rõ hình dáng đỉnh núi, hoa trà khắp núi nở tùy ý mà kiều diễm, những giọt sương trong lành đọng trên cánh hoa tươi non.

Giờ khắc này, hình ảnh trước mắt vô cùng chữa lành.

Hề Mạn hít thở không khí trong lành, lười biếng tựa vào vai Giản Chước Bạch: "Đã mấy tháng rồi em chưa được thoải mái như vậy."

Trước đó Giản Chước Bạch luôn ủng hộ cô thi nghiên cứu sinh, nhưng nhìn cô trong khoảng thời gian này liều mạng như vậy vẫn rất đau lòng.

Vươn tay ôm eo cô, Giản Chước Bạch ấm áp nói: "Đừng tự tạo áp lực quá cho bản thân, anh đã báo với Dụ Học Danh bên kia rồi, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày đi, không cần tới công ty, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi ngày mai."

"Vâng." Hề Mạn đáp lại, ngáp một cái, "Vậy em về nhà ngủ bù một giấc, điều chỉnh trạng thái."

Cô bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, thanh âm mềm mại, giống như nũng nịu: "Ông xã, anh lại gần đây một chút đi."

Giản Chước Bạch làm theo.

Hề Mạn không hài lòng với khoảng cách này: "Anh thấp hơn chút nữa đi."

Giản Chước Bạch lại cúi xuống gần hơn, Hề Mạn thuận thế bám vào vai anh, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu gợi cảm của anh: "Thấy anh hao tổn nhiều tâm tư như thế để giúp em thả lỏng, thưởng cho anh này."

"Chỉ vậy thôi à?" Giản Chước Bạch có vẻ không hài lòng với phần thưởng này.

Hề Mạn nhìn sang: "Anh còn muốn gì nữa?"

Giản Chước Bạch: "Hôn anh đi."

Hề Mạn còn tưởng anh sẽ đưa ra yêu cầu thất lễ nào đó, nghe anh nói vậy, lại hôn lên môi anh một cái: "Như vậy được chưa?"

"Anh không nói là hôn chỗ này."

Bắt gặp ánh mắt tối tăm của anh, Hề Mạn lập tức hiểu ý.

Cô xấu hổ đẩy người đàn ông ra, xoay người đi về phía lều trại: "Mới sáng sớm, anh có thể nghĩ tới chuyện gì hay ho hơn không?"

Giản Chước Bạch đi theo sau lưng cô: "Nếu em không muốn thì đợi đến tối cũng được."

"Buổi tối cũng không được."

"Tại sao?"

"Lần nào anh cũng thừa cơ bắt nạt em."

Thấy cô đi càng lúc càng nhanh, Giản Chước Bạch cười theo sau: "Sao anh lại bắt nạt em được?"

"Anh, anh lấy tay giữ đầu em."