Chước Chước Lãng Mạn

Chương 8: Không thể quá chiều anh ấy



"Đúng rồi." Hề Mạn nhớ ra một chuyện, trực tiếp bỏ qua sự tự luyến vừa rồi của anh, "Lúc trước tôi có một cái cúc áo là do anh nhặt được, hôm nay vừa vặn gặp, anh trả lại cho tôi được không?"

Giản Chước Bạch bật cười: "Cô đang mơ cái gì mà đẹp vậy?"

Hề Mạn: "?"

"Là cô nhớ tôi chứ không phải tôi nhớ cô. Làm sao tôi có thể luôn ôm cúc áo của cô trong người mà mang theo bên mình được?"

"..."

"Chờ tôi rãnh rỗi sẽ tìm thời gian trả cho cô."

Anh nói xong Hề Mạn còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Giản Chước Bạch quay đầu nhìn sang, "Mặc dù điều này có nghĩa là sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhưng cô cũng không cần phải tỏ ra quá vui vẻ đâu."

Nghe được anh hứa sẽ thu xếp thời gian trả lại, khóe miệng Hề Mạn sắp nở ra một nụ cười khách sáo.

Nhưng lời nói của anh vừa thốt ra, cô dứt khoát rút lại.

Cô đột nhiên cảm thấy đó chỉ là một chiếc cúc áo mà thôi, tuy rằng hơi đắt tiền, nhưng so với việc gặp lại con Khổng Tước Hoa này một lần nữa, cô có thể bỏ cái cúc đó.

Ra khỏi tòa nhà văn phòng, có một chiếc Maybach đậu ngoài cửa, tài xế xuống xe mở cửa cho Giản Chước Bạch.

Hề Mạn lười từ biệt anh, giả vờ không quen biết, trực tiếp rời đi.

Giản Chước Bạch liếc nhìn cô một lúc, cúi đầu ngồi vào trong xe.

Không lâu sau, thư ký Chu Lương Hàn cũng từ tòa nhà văn phòng đi ra, lên xe ngồi ghế phụ báo cáo công việc với anh.

Giản Chước Bạch tùy ý lắng nghe, đột nhiên hỏi: "Lô hàng của Thẩm Ôn bây giờ thế nào?"

Đoàn đội của Thẩm Ôn đã phát triển một thiết bị y tế, có độ chính xác cao hơn những thiết bị hiện có trên thị trường, nhưng giá thành cũng cao khủng khiếp, nên không bán được ra ngoài, gần đây anh ta đang phải vật lộn đến sứt đầu mẻ trán.

Anh ta đã đổ quá nhiều công sức và tiền bạc vào những thiết bị này, một khi còn giữ chúng trong tay, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với Thẩm Ôn.

Nếu nó gây tổn thất cho Tập đoàn Bạc Thương, anh ta sẽ càng không thể giải thích với ông cụ Thẩm.

Bây giờ anh ta muốn thông qua Giản Chước Bạch để mở rộng thị trường nước ngoài, tiêu thụ thiết bị y tế này càng sớm càng tốt.

Chu Lương Hàn đang nói về tài chính của Nhạc Nhuế, không biết tại sao ông chủ lại nhảy sang bên Thẩm Ôn.

Trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn cung kính đáp: "Nghe nói có một biện pháp giảm bớt chi phí. Thư ký của anh ta đã tới gặp tôi mấy lần, Thẩm Ôn muốn gặp anh trực tiếp thương lượng."

Những ngón tay trắng nõn của Giản Chước Bạch mân mê cái cúc áo, xoa xoa đầu ngón tay cái hai lần, nhàn nhạt nói: "Việc làm ăn của tôi không dễ làm như vậy đâu, để anh ta tiếp tục chờ đi."

—————

Trở lại trong xe, Hề Mạn nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo của Giản Chước Bạch, càng nghĩ càng tức giận, liền gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao:

【 Nếu em có một người bạn học cấp ba đã nhiều năm không gặp, khi hai người gặp lại, em nhận ra anh ta trước, vì thế anh ta cảm thấy rằng nhiều năm như vậy em vẫn nhớ nhung anh ta. 】

【 Về sau em đánh rơi đồ vật ở nơi hai người gặp lại, vừa vặn bị anh ta nhặt được, anh ta còn tưởng rằng em cố ý câu dẫn anh ta, trong lòng nhớ thương anh ta, đánh rơi đồ vật để thu hút sự chú ý của anh ta... 】

Tịch Dao: 【! 】

Tịch Dao: 【 Không thể nào, trên đời còn có loại đàn ông trông bình thường nhưng đầu óc không bình thường như vậy sao? 】

Hề Mạn nghĩ ngợi, về gia cảnh, ngoại hình hay năng lực, anh không hề tầm thường.

Nhưng mà đầu óc quả thực không bình thường.

Tịch Dao: 【 Chẳng lẽ là bạn cấp ba của chị à? Trông như thế nào, gửi cho em xem với. 】

Ba mẹ của Thẩm Tịch Dao từng ly hôn, sau đó lại tái hôn.

Lúc trước mẹ cô ấy rời đi đã mang theo cô ấy ra nước ngoài, sau đó Thẩm Tịch Dao vẫn luôn ở nước ngoài du học, mấy năm gần đây mới trở về, vì vậy cô ấy không biết bất kỳ bạn học nào của Hề Mạn.

Hề Mạn: 【 Ngoại hình bình thường, miễn cưỡng coi là tạm được. 】

Tịch Dao: 【 Ha ha ha, anh ta làm sao có thể tự tin như vậy? Anh này vui tính ghê, lần sau chị gửi ảnh anh trai em cho anh ta xem, để anh ta tự nhận thức lại bản thân mình nhé. 】

Tịch Dao: 【 Nhưng với điều kiện của anh em, liệu anh ta có thấy tự ti không nhỉ?】

Nhắc đến Thẩm Ôn, Hề Mạn nhớ tới sáng nay, Thẩm Ôn nhận được cuộc gọi từ người bạn gái mối tình đầu của anh ta, Tiết Thu Nghiên.

Cô bận tự an ủi chính mình, chỉ là một cuộc điện thoại thôi, hơn nữa hai người họ đã chia tay nhiều năm như vậy rồi.

Huống chi trên chiếc nhẫn kim cương kia khắc tên cô và Thẩm Ôn mà.

Nghĩ đến mấy ngày nữa là sinh nhật của Thẩm Ôn, Hề Mạn gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao: 【 Sứ Thanh Hoa* của chị đã xong chưa? 】

*Sứ Thanh Hoa (青花瓷): Đồ gốm hoa lam bao gồm một thể loại lớn đồ gốm và đồ sứ trắng được trang trí dưới men bằng bột màu xanh lam, nói chung là coban oxit.

2

Tịch Dao: 【 Xong rồi, chị đến lấy đi 】

—————

Hề Mạn đến phòng làm việc lấy mặt dây chuyền làm bằng sứ Thanh Hoa mà cô đã tự tay vẽ, kiểm tra nó vài lần, đảm bảo rằng không có vấn đề, sau đó lấy chiếc hộp gỗ chạm khắc hoa văn mà cô đã chuẩn bị trước đó từ trong túi xách của mình ra, đặt mặt dây chuyền vào trong đó.

Thấy cô thận trọng như vậy, Thẩm Tịch Dao tặc lưỡi hai cái: "Nếu anh của em biết chị dụng tâm chuẩn bị quà như vậy, nhất định vui phát điên. Đến lúc cầu hôn chị tặng quà, chỉ nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi."

Thấy Hề Mạn cất quà vào túi, Thẩm Tịch Dao hỏi cô: "Ngày mai chị có kế hoạch gì không?"

Hề Mạn lắc đầu.

Thẩm Tịch Dao duỗi eo: "Tác phẩm trong tay em chiều nay hẳn là làm xong, ngày mai thầy cho em nghỉ, đến lúc đó chúng ta đi spa đi, đã lâu rồi không được thư giãn."

Hề Mạn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được."

—————

Đêm đó, khi Hề Mạn đi ngủ, Thẩm Ôn vẫn chưa về.

Sáng sớm hôm sau, Hề Mạn rửa mặt sạch sẽ từ trên lầu đi xuống, dì Mạc đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng không thấy Thẩm Ôn đâu cả.

Hề Mạn liếc nhìn lên lầu: "Anh ba đâu ạ?"

Dì Mạc nói: "Cậu chủ vừa rạng sáng đã đến công ty rồi, nói có một cuộc họp video ở nước ngoài."

Hề Mạn u oán thở dài.

Vốn tưởng rằng sau khi anh ba đi công tác trở về, ít nhất sẽ có thời gian cùng cô ăn sáng, nhưng anh vẫn là bận rộn như vậy.

Cô cũng không có khẩu vị, liền ăn một chút, trở lại trên lầu thay quần áo, hẹn Thẩm Tịch Dao đến tiệm dưỡng sinh.

Một spa chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp cao cấp có tính bảo mật riêng tư tuyệt vời, trong ghế lô* dành riêng cho tư nhân, Hề Mạn đang nằm trên bàn mát xa đắp mặt nạ, chuyên viên làm đẹp đang xoa bóp cho cô, mùi huân hương ngọt ngào dễ chịu còn vương vấn quanh chóp mũi. Cô thoải mái nhắm mắt lại, các lỗ chân lông trên khắp cơ thể cũng theo đó mà giãn ra.

*Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi

Hai chị em nhắc tới việc từ chức ngày hôm qua, chuyện Hề Mạn tạt cà phê vào Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận, Thẩm Tịch Dao vỗ tay tán thưởng: "Loại người này cần phải dạy cho một bài học, nếu không lại tưởng rằng chị là bùn tuỳ ý nhào."

Cô hỏi Hề Mạn, "Nhưng sau khi từ chức chị có kế hoạch gì chưa? Đã chọn được công việc tiếp theo chưa?"

Hề Mạn: "Còn chưa."

Lần này xin nghỉ việc đột ngột, cô hoàn toàn là bị khó chịu bởi bầu không khí đầy chướng khí mù mịt trong văn phòng, không có thời gian để tìm việc khác.

Thẩm Tịch Dao suy nghĩ một chút: "Nhìn toàn bộ Lan Thành, mặc dù có rất nhiều công ty, nhưng khi nhìn kỹ lại, Tập đoàn Bạc Thương của Thẩm thị nhà em và Tập đoàn Giản Trì của Giản thị là có thực lực mạnh nhất. Bao nhiêu người chen bể đầu cũng muốn vào. Chị tốt nghiệp trường danh tiếng, thành tích lại xuất sắc, ngay cả khi không có quan hệ của anh trai em, hai công ty này có nơi nào không vào được đâu? Tại sao chị lại phải tự ủy khuất chính mình ở lại cái công ty nhỏ như trước chứ?"

"Tuy rằng chị ở cùng với anh trai em, tiền lương bao nhiêu cũng không quan trọng, nhưng xét về kế hoạch nghề nghiệp lâu dài, công ty lớn càng có khả năng phát triển."

"Anh trai em là người cuồng công việc, chị lo lắng sau khi gia nhập Bạc Thương, sẽ không có bất kỳ trao đổi nào khác với anh ấy ngoại trừ công việc, thật ra em hoàn toàn hiểu được. Dù sao vừa về tới nhà, anh ấy liền hỏi han chị công việc ra sao thế nào, sẽ rất khó chịu." Thẩm Tịch Dao liếc Hề Mạn, "Nhưng em vẫn luôn tò mò, tại sao trước đây lúc chị tốt nghiệp, chị không cân nhắc việc gia nhập Tập đoàn Giản Trì?"

Cơ thể vốn đang thả lỏng của Hề Mạn đơ ra một giây, sau đó lại thả lỏng theo kỹ thuật của người xoa bóp.

Thẩm Tịch Dao nói tiếp: "Hôm nay em còn xem được tin tức rằng sau khi Giản Chước Bạch kế nhiệm vị trí tổng giám đốc của Tập đoàn Giản Trì, anh ấy đã tổ chức một cuộc họp báo vào chiều hôm qua, nói rằng trong vài năm tới, Tập đoàn Giản Trì sẽ coi trọng lĩnh vực đầu tư và phát triển mạnh bộ phận đầu tư, hiện tại Bộ phận đang mở rộng tuyển dụng, chị có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này, có thể thử sức xem."

Hề Mạn từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt cô gặp trong thang máy sáng hôm qua.

Người đàn ông này trước mặt cô đã rất kiêu ngạo rồi, nếu cô vào bộ phận đầu tư của Giản Trì, sau này gặp lại nhau, có lẽ đuôi anh sẽ vểnh lên ​​tận trời.

Đôi mi mảnh khảnh hơi cong của cô khẽ run, giọng điệu thản nhiên: "Để sau rồi nói đi, chị nghỉ ngơi trước mấy ngày, đợi đến khi sinh nhật cho anh ba qua rồi mới nghĩ đến chuyện tìm việc làm."

Thẩm Tịch Dao: "Vậy cũng tốt, chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của anh em, nếu như cầu hôn thành công, hai anh chị còn phải tổ chức hôn lễ, có chút bận rộn."

Nói đến hôn lễ, Thẩm Tịch Dao hào hứng hỏi: "Chị thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay hôn lễ kiểu phương Tây?"

Hề Mạn suy tư một lát: "Chị thế nào cũng được, chủ yếu xem anh ba muốn như thế nào."

Nói xong, cô đột nhiên dừng lại, "Em hỏi chị cái này làm gì? Chẳng qua là hai chúng ta đang đoán mò thôi, hết thảy còn chưa chắc chắn."

"Tự mình nghĩ trước thì có mất gì đâu?" Thẩm Tịch Dao thở dài, "Ngay cả hôn lễ cũng phải xem ý nguyện của anh trai em, cũng không có ý tưởng nào của chính mình, ở trước mặt anh ấy chị luôn khép nép, không yêu cầu cái gì, cũng quá nghe lời rồi, quả thực bị anh ấy ăn đến kiệt."

Thẩm Tịch Dao phát hiện ra Hề Mạn trước mặt anh trai cô ấy và trước mặt những người khác, là hai tính cách hoàn toàn khác nhau.

Ở bên ngoài cô có khí chất, có cá tính, dám nghĩ dám làm, tuyệt đối không bao giờ chịu khuất phục khi bị bắt nạt. Chỉ ở trước mặt anh trai cô ấy, cô mới thận trọng, ngoan ngoãn nhu thuận.

Làm sao có thể yêu đương như thế, tuy rằng Thẩm Tịch Dao chưa từng nói qua, nhưng cô luôn cảm thấy hai người bọn họ như vậy không đúng lắm.

Thẩm Tịch Dao nhìn Hề Mạn: "Em chưa bao giờ thấy chị nói "không" với anh trai em. Đôi khi chị phải nóng tính một chút, không thể quá chiều anh ấy."

Hề Mạn mím môi d/ưới: "Anh ấy đối với chị rất tốt, lại giúp đỡ chị rất nhiều, chị thấy đã rất mãn nguyện rồi. Nếu chị lại cáu kỉnh với anh ấy, chẳng phải lộ ra là chị được nuông chiều mà tùy hứng, cậy sủng mà kiêu sao? Mấy năm nay chị rất biết ơn anh ấy, làm người không thể quá tham lam."

"Hả?" Thẩm Tịch Dao không nghĩ tới cô sẽ nghĩ như vậy, "Thích một người là ở trước mặt người ta tuỳ ý mà làm, muốn làm gì thì làm, cần gì phải lo lắng nhiều như vậy? Chị đang tự phức tạp hóa tình cảm của mình đấy. Ngẫu nhiên tùy hứng một chút, làm nũng một chút, bắt anh ấy dỗ dành chị, cũng xem như là tình thú giữa những người yêu nhau. Răng nanh còn có thể không cẩn thận cắn được vào đầu lưỡi, vợ chồng nào mà không cãi nhau?"

Hề Mạn và Thẩm Ôn chưa bao giờ cãi nhau.

Khi vừa được Thẩm Văn giữ lại bên cạnh, cô sợ nếu làm anh ta tức giận sẽ bị đuổi đi nên luôn cẩn thận, tự nhắc nhở bản thân phải ngoan ngoãn nghe lời.

Sau này, việc nghe lời anh ta dần dần trở thành thói quen của Hề Mạn.

Cho nên trôi qua nhiều năm như vậy, cô và anh ba chưa bao giờ xảy ra xung đột hay ầm ĩ.

Cô không nổi nóng, cư nhiên cũng không cần anh ba phải dỗ dành.

Thẩm Ôn chu cấp cho cô ăn học, để cô không phải lo cơm ăn áo mặc, mỗi lần đi công tác còn luôn nghĩ đến việc mang quà về cho cô.

Cho dù anh ta có thiếu chu toàn nhiều điểm, đôi khi Hề Mạn cũng phải bất lực đồng ý với các quan niệm hành vi của anh ta, nhưng cô sẽ tiêu hóa một số cảm xúc nhỏ đó, tự mình vượt qua chúng, không đến mức vì thế mà làm ầm lên.

Rốt cuộc, ngoài anh ra, những năm này không còn ai nhớ đến cô nữa.

Cô cười nhìn Thẩm Tịch Dao: "Đừng chỉ nghĩ kế cho chị, chính em còn chưa từng yêu đương mà, gần đây mẹ em giục em đi xem mắt, thế nào rồi?"

"Không nhắc tới thì chẳng sao, mẹ em luôn nhàn rỗi, lo lắng vớ vẩn không thôi. Ngược lại là em, bị ép gặp qua một vài lần, còn có đủ loại chuyện kỳ ​​quái."

Thẩm Tịch Dao nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi, người ngày hôm qua chị nói là cực kỳ tự tin, bạn học cấp ba cho rằng chị thích anh ta, có còn liên lạc lại với chị nữa không?"

"Không có, chỉ là ngày hôm qua nghỉ việc thì gặp nhau ở trong thang máy thôi."

"Bạn cùng lớp của chị cũng lạ thật, anh ta ngang hàng với những người đàn ông mà em đã gặp trong mấy cuộc hẹn xem mắt đấy."

Thẩm Tịch Dao có chút buồn cười, "Anh ta là dùng đầu óc vẽ chuyện yêu đương, lại cho rằng chị có hứng thú với anh ta. Theo kinh nghiệm của em, loại người như thế này bề ngoài bình thường, trong thực tế không thể tìm được bạn gái, chỉ có thể tự mình ảo tưởng thôi."

Thẩm Tịch Dao hỏi: "Chị Mạn Mạn, anh ta có mặt trong ảnh tốt nghiệp cấp ba của chị không? Em nhớ đã từng xem ảnh tốt nghiệp của chị trước đây, là ai vậy? Để em xem xem anh ta trông thế nào."

Mát xa xong, Hề Mạn đứng dậy khỏi bàn mát xa, quấn khăn tắm đi tới bàn trà rót một ly nước, mi mắt rũ xuống: "Anh ấy còn chưa học hết năm lớp 12 đã ra nước ngoài, không có trong ảnh tốt nghiệp."

—————

Sau khi mát xa xong, Hề Mạn cảm thấy toàn thân thư thái.

Thẩm Tịch Dao kéo cánh tay cô: "Chúng ta đi ăn đồ ngọt ở gần đây đi."

Hề Mạn: "Được."

Hai chị em đang trò chuyện thì một chiếc ô tô chạy vào sân, hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi giày cao gót bước xuống.

Lương Thuần tháo kính râm ra, nhìn thấy Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao, kéo kéo Lộ Yên Nhiên bên cạnh cô ta.

Lộ Yên Nhiên xách túi đi tới, cười nói: "Cô Thẩm, thật trùng hợp, cô cũng thích tiệm dưỡng sinh này à?"

Trước đây Thẩm Tịch Dao đã gặp hai người này khi bị mẹ kéo đi tham gia tiệc rượu, lúc ấy Lộ Yên Nhiên và Lương Thuần vì thân phận là thiên kim nhà họ Thẩm của cô, nên rất tâng bốc và nịnh hót lấy lòng.

Thẩm Tịch Dao không thích loại chị em plastic như này, cho nên không có ấn tượng tốt với bọn họ.

"Xin lỗi, chúng tôi còn có việc." Thẩm Tịch Dao kéo Hề Mạn rời đi.

Thẩm Tịch Dao không nể mặt cô ta, nhưng lại thân cận với Hề Mạn như vậy, điều này khiến Lộ Yên Nhiên rất không hài lòng.

Cô ta lại nhớ đến chuyện ngày đó vì Hề Mạn mà bị Giản Chước Bạch đuổi khỏi Tần Lan Các, càng cảm thấy ngột ngạt hơn.

Thấy hai người sắp đi xa, Lộ Yên Nhiên đột nhiên gọi một tiếng: "Hề Mạn!"

Thẩm Tịch Dao ngẩn ra, nhìn người bên cạnh mình: "Chị Mạn Mạn, chị quen họ à?"

"Tất nhiên là biết nhau rồi. Chúng tôi là bạn cùng lớp hồi trung học mà."

Lộ Yên Nhiên đuổi theo, vén mái tóc dài qua tai, nhìn Hề Mạn: "Không phải tôi đã nói với cô rằng đêm đó chúng tôi tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho Giản Chước Bạch ở tầng 5 sao? Rất nhiều bạn học cũng đến, rất náo nhiệt. Tại sao cô lại không đi?"

1

Hề Mạn thản nhiên liếc mắt nhìn Lộ Yên Nhiên: "Rốt cuộc thì cô đang muốn nói cái gì?"

Lộ Yên Nhiên mỉm cười: "Chỉ là tối hôm đó không gặp cô nên tôi quan tâm đôi câu thôi."

Cô ta thở dài: "Cô lo lắng nếu cô đến đó thì Thẩm Ôn sẽ phát hiện ra chuyện của cô và Giản Chước Bạch hồi còn ở trường trung học sao? Thực tế thì, trước kia cô và Giản Chước Bạch..."

Cô ta cố ý dừng lại một chút, "Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mọi người đều là bạn học, chỉ đơn thuần là một cuộc tụ tập thôi, Thẩm Ôn sẽ không phản đối đâu, cô quá cẩn thận rồi."

Hề Mạn cảm thấy hơi nực cười.

"Lộ Yên Nhiên, dù gì cũng là người trưởng thành rồi, đừng giở trò hề như học sinh mẫu giáo, sẽ rất mất thân phận đấy. Cô nói loại lời này ngay trước mặt Tịch Dao, không phải là hy vọng thông qua cô ấy lời này sẽ đến tai Thẩm Ôn sao?"

Cô lấy trong túi ra một tấm card visit của Thẩm Ôn, chỉ vào số điện thoại trên đó, "Tôi kiến nghị cô gọi điện thoại trực tiếp cho thư ký của anh ấy, tốc độ truyền lời sẽ nhanh hơn đấy. Đương nhiên, Thẩm Ôn có thể nghe điện thoại hay không còn tùy thuộc vào việc Thư ký Lý có cho cô mặt mũi này hay không."

Không để ý đến vẻ mặt nghẹn lời của Lộ Yên Nhiên, Hề Mạn nhét tấm danh thiếp vào trong ngực cô ta, kéo Thẩm Tịch Dao rời đi.

Bước vào tiệm đồ ngọt gần đó, Thẩm Tịch Dao vẫn chưa hoàn hồn: "Cho nên, cô gái mà Giản Chước Bạch trước kia theo đuổi suốt hai năm chính là chị? Chị Mạn Mạn, chị là Bạch Nguyệt Quang* của Giản Chước Bạch đó!"

*Bạch nguyệt quang: là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.

Giọng nói của cô nàng quá lớn, Hề Mạn vội vàng bịt miệng cô lại: "Không khoa trương như vậy đâu, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, em đừng nói lung tung."

Thẩm Tịch Dao bỏ tay cô ra, giơ ngón cái lên, vô cùng khâm phục: "Chị Mạn Mạn, định lực của chị thật là mạnh!"

Khuôn mặt kia của Giản Chước Bạch, anh ngoắc ngón tay liền có biết bao cô gái nhào về phía mình, Hề Mạn được theo đuổi hai năm mà lại không động tâm.

Thẩm Tịch Dao cảm thấy đây không còn đơn giản là vấn đề định lực nữa.

Hề Mạn liếc nhìn thực đơn, chọn món bánh anh đào yêu thích của mình, đẩy thực đơn cho Thẩm Tịch Dao: "Khi đó chị chỉ nghĩ đến việc thi đại học, còn chưa suy tính chuyện tình cảm."

Thẩm Tịch Dao tùy tiện chọn một món tráng miệng, chờ nhân viên phục vụ rời đi, cô cảm khái nói: "May là chị không nghĩ tới, nếu không bây giờ đã không xảy ra chuyện gì anh trai em rồi."

Nhắc đến Thẩm Ôn, ánh mắt Hề Mạn hơi tối lại.

Cuộc điện thoại của Tiết Thu Nghiên, cùng với hành vi đi sớm về muộn hiện tại của anh ta, khiến cô cảm thấy tâm hoảng ý loạn một cách khó tả.

Liếm liếm m/ôi dưới, cô hỏi Thẩm Tịch Dao: "Em biết Tiết Thu Nghiên không?"

Thẩm Tịch Dao ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại: "Người mà anh trai em đã hẹn hò trong bốn năm đại học ấy hả? Tại sao chị lại đột nhiên nghĩ đến cô ta?"

Nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng lên, Hề Mạn dùng thìa nhấp một miếng, giọng điệu thản nhiên nói: "Cũng không có gì, chỉ là mới sáng hôm qua, chị thấy cô ấy gọi điện thoại cho anh trai em."

Cô ngước mắt lên hỏi Thẩm Tịch Dao, "Chị nghe nói sau khi Tiết Thu Nghiên ra nước ngoài thì không lâu sau hai người họ liền chia tay. Bây giờ cô ấy đã về nước chưa?"

Thẩm Tịch Dao suy nghĩ: "Em nhớ rõ cô ấy học mỹ thuật, sau đó đi Paris vào học viện mỹ thuật học tiến sĩ, trở thành họa sĩ có chút danh tiếng. Hiện tại thông tin của cô ấy ở nơi đó, hẳn là có thể tra được trên mạng."

Nói xong, Thẩm Tịch Dao mở trình duyệt tìm kiếm thông tin của Tiết Thu Nghiên, "Em tìm được rồi. Mấy năm nay cô ấy vẫn ở Paris, chắc là chưa về Trung Quốc. Có phải chị suy nghĩ nhiều rồi không?"

+

Hề Mạn hơi khựng lại.

Thẩm Ôn đi công tác một tháng, nơi anh ta đến chính là Paris.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu đếm ngược thời gian nào~