1.
Tôi là một thư ký có trình độ.
Nhiệm vụ của tôi là giải quyết hết những chuyện lông gà vỏ tỏi từ lớn đến nhỏ cho tổng giám đốc.
Tuy nhiên, não tổng giám đốc công ty tôi bị ẩm IC.
Cha nội này khao khát được sống như một tổng tài bá đạo đích thực (nhưng không thích đực) trong tiểu thuyết.
Có một lần, thằng chả nói với tôi từ nay về sau sẽ lái trực thăng đi làm.
Ngày kế tiếp, anh ta bị công an bế lên đồn vì điều khiển phương tiện trái phép.
Với tư cách là thư ký của tổng giám đốc, tôi thực thi trách nhiệm của mình đưa luật sư đến bảo lãnh anh ta ra.
Sếp tôi thích đọc tiểu thuyết lãng mạn với mấy cha nam chính ảo tưởng sức mạnh.
Một lần khác, thằng chả muốn đi tìm cô bé Nhọ Nhem của mình.
Ngày hôm sau, anh ta (lại) bị công an bế lên đồn vì tội danh rình rập.
Số là do sếp tôi núp lùm theo sau một cô gái, một thím nọ nhân danh chính nghĩa đã phát hiện ra nên sếp bị còng đầu lên phường.
Thím ấy mắng anh ta rằng, trông cũng gì và này nọ lắm mà lại cư xử như biến thái, nhưng thật ra thì suốt buổi, sếp tôi chỉ đi theo sau thôi chứ ứ có dám làm gì.
Tôi đã quen với thủ tục bảo lãnh, không mang theo luật sư nữa mà tự mình đi chuộc sếp.
Tuy sếp tôi thường hay làm ra ba cái chuyện thiểu năng trí tuệ nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ chức.
Lý do rất đơn giản, là vì anh ta phát lương đủ nhiều.
Sếp tôi cũng từng khao khát muốn sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc của người giàu.
Anh ta bí mật gọi tôi lên văn phòng, nhờ tôi kiếm cho anh ta một cô tình nhân.
Còn bảo rằng đây là xu hướng gần đây, anh ta không muốn bị tụt hậu.
Anh ta còn nhắc đi nhắc lại là tôi phải tìm được người nào đẹp đẹp, đẹp kiểu áp đảo chúng sanh.
Tôi lựa chọn cẩn thận ra một người đẹp, sắp xếp cho cô nàng một cuộc hẹn với sếp.
Bất ngờ thay, tối đó sếp gọi tôi và kể rằng anh ta bị người ta đập như đập chuột.
Tôi nghe anh ta giải thích sự tình, phát hiện ra sếp mình đi ăn với con gái người ta xong còn muốn cưa đôi hóa đơn.
Cô nàng đó giận lên, lấy túi xách đập vào mặt anh ta, cà khịa sếp tôi là thằng đàn ông đẳng cấp thấp nhất mà cô nàng từng gặp.
Nghe xong, tôi thầm chửi hùa trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, hỏi tổng giám đốc xem anh ta có cần gọi bác sĩ riêng qua kiểm tra tình trạng thân thể cho không.
“Bỏ đi, khám bác sĩ tốn tới mấy chục nghìn tệ lận, ra hiệu thuốc mua băng cá nhân dán là được rồi.”
Một tổng giám đốc giàu có nhưng lại ki bo như vậy đúng là hiếm có khó tìm.
Nhưng khi tôi gặp mặt mẹ sếp, tôi cuối cùng cũng thấu hiểu sếp phần nào.
2.
Mẹ của sếp trông rất giống với sếp, điểm khác biệt là bà ấy có một thái độ rất kênh kiệu.
Bà ấy coi khinh chúng sanh một cách bình đẳng, bao gồm cả sếp tôi.
Lần ấy mẹ sếp đến văn phòng chúng tôi, việc đầu tiên bà ấy làm là xạc thằng quý tử nhà mình một trận.
Đại ý là bà ấy khinh bỉ sếp tôi làm giám đốc điều hành lâu vậy mà doanh thu công ty chả tăng được bao nhiêu, cảm thấy con mình chả có tài cán kinh doanh gì.
Sau khi xử thằng con mình xong xuôi, đôi mắt kiêu kỳ của bà ấy chuyển sang tôi.
Tôi đứng thẳng lưng một cách đúng mực.
Nói thật là tôi không có gì phải thẹn với lòng cả, tôi chả làm sai điều gì và còn dọn dẹp hậu quả của mớ bòng bong mà mỗi ngày sếp gây ra.
Tôi rất có trách nhiệm.
Mẹ tổng giám đốc ngẩng cao đầu hỏi: “Cô là thư ký của con trai tôi?”
Tôi gật đầu, cảm thấy quan ngại cho cái cổ của bà ấy.
Mẹ sếp phớt lờ lời chào của tôi và vẫn ngẩng cao đầu: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tôi đi theo bà ấy đến quán cà phê dưới tầng.
Mẹ tổng giám đốc bắt chéo chân đầy thanh lịch, lời nói lại không hề khách khí: "Muốn bao nhiêu tiền cô mới rời xa con trai tôi?"
Nhà giàu hay nói chuyện thẳng đuột vậy luôn hả?
Tôi cố gắng mỉm cười: "Thưa bà, bà đừng hiểu lầm, tôi và tổng giám đốc chỉ là quan hệ làm công ăn lương bình thường."
Mẹ tổng giám đốc vẫn giữ tư thế hất mặt lên cao: "Ngoại hình của cô làm tôi rất không yên tâm, cô hiểu chứ?"
Hóa ra đẹp cũng là một cái tội.
Khi tôi đang thầm tính nhẩm xem cần bao nhiêu tiền để mua một căn biệt thự có mặt hướng biển, mẹ sếp đột nhiên lấy ra một thứ và ném ra trước mặt tôi.
"Nhiêu đây đủ chứ?" Mẹ sếp khoanh tay trước ngực.
Tôi nhìn vào thứ trên bàn mà éo thể nào tin được.
“Phu nhân đùa duyên.”
Phiếu giảm giá Lamborghini trị giá năm tệ, chơi tôi hay gì?
Tôi khó có thể duy trì nụ cười trên mặt mình.
Mẹ của tổng giám đốc cũng thấy sai sai, bà ấy duyên dáng nhặt phiếu giảm giá và nhét lại vào trong một chiếc túi tôi không biết tên hãng, nhưng trông rất đắt tiền.
“Nước đó tôi đi nhầm.” Mẹ sếp lấy từ trong túi ra một xấp giấy: “Từ từ để tôi đi lại.”
Tôi thấy bà ấy lục lọi từ trong xấp phiếu giảm giá mà nín lặng.
“Tìm thấy rồi.” Mẹ tổng giám đốc cầm một tờ chi phiếu ném tới trước mặt tôi: “Nhiêu đây đã đủ chưa?”
Tôi thấy số tiền đó chưa tới hai tháng lương của mình, cương quyết từ chối.
"Thưa bà, xin lỗi bà nhưng tôi không thể nhận nó được. Nếu quý công ty muốn sa thải tôi thì xin vui lòng xem lại điều khoản quy định vi phạm hợp đồng và bồi thường gấp hai mươi lần lương hàng tháng của tôi."
“Lương tháng của cô bao nhiêu?” Mẹ sếp kiêu kỳ hỏi.
Tôi nói một con số, bà ấy nín lặng.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tạm thời cô cứ tiếp tục làm việc, khi nào tìm được người thích hợp thì tôi sẽ sa thải cô sau.”
Tôi đứng dậy, lịch sự từ giã bà ấy.
Mẹ tổng giám đốc ngăn tôi lại, bà ấy vẫn ngẩng cao đầu thể hiện sự kiêu ngạo.
“Gọi bác sĩ hộ tôi, đầu tôi không xoay được nữa.”
Tôi khéo léo nói cho bà ấy chi phí để gọi một bác sĩ tư nhân.
Mẹ sếp lặng người.
“Bỏ đi, đưa tôi vào bệnh viện nhân dân, tôi có bảo hiểm y tế.”