Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạc Hoài nhìn mình trong gương, có chút không thể tin được.

Hình dáng của gương mặt quỷ thứ mười đã xuất hiện, vị trí ở ngay trái tim hắn, lần này hắn đã sử dụng Linh Vực trong thời gian dài, còn chiến đấu với Khống Thi Mẫu Trùng thế hệ thứ nhất, hắn biết khuôn mặt quỷ thứ mười chắc chắn sẽ càng hiện lên rõ ràng hơn, kết quả như vậy, hắn đã sớm chuẩn bị từ nhiều năm trước.

Nhưng mà bây giờ mặt quỷ thứ mười ở vị trí trái tim của hắn đừng nói đến việc hiện rõ, ngay cả hình dáng của khuôn mặt quỷ thứ mười cũng biến mất không thấy đâu!

Sau khi đưa Giang Tứ về nhà, hắn đã kiểm tra giá trị quỷ khí của mình trước, phát hiện giá trị quỷ khí đã thiếu đi gần hai ngàn điểm! Hắn biết rõ bản thân không hề làm gì cả, càng không rút giá trị quỷ khí ra, nhưng quả thực quỷ khí đã giảm đi nhiều như vậy!

Bạc Hoài không nghĩ ra, mãi đến khi tắm rửa trước khi đi ngủ mới phát hiện, khuôn mặt quỷ thứ mười trên ngực đã biến mất, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hôm nay hắn gặp phải rất nhiều việc, trước đó hắn đã suy nghĩ cẩn thận lần lượt từng chuyện, ngoại trừ gặp phải con quỷ ác niệm của Giang Tư Lâm, Khống Thi Mẫu Trùng thế hệ đầu tiên, một cái màng đen hắn không nhìn thấy và chiếc vòng tay của Giang Tư Lâm thì cũng không gặp chuyện gì khác, vậy thì vấn đề của Quỷ Diện Đằng này rốt cuộc nằm ở đâu?

Bạc Hoài không biết trạng thái này của mình là tốt hay xấu, hắn quyết định quan sát trước, chờ đến ngày mai lại kiểm tra một lần nữa, nhìn xem giá trị quỷ khí có trở về con số vốn có hay không, nếu như tăng trở lại thì đã nói lên trạng thái của Quỷ Diện Đằng vẫn không thay đổi, chỉ là khuôn mặt thứ mười vô cớ biến mất, tổng giá trị quỷ khí vẫn không thay đổi.

Sáng hôm sau, Bạc Hoài mới vừa thức dậy đã lấy thiết bị kiểm tra ra, đo giá trị quỷ khí của chính mình.

Nhìn con số kiểm tra hiện ra, Bạc Hoài trầm mặc thật lâu.

Giá trị quỷ khí không hề tăng trở lại, vẫn là con số như hôm qua, như vậy khuôn mặt quỷ thứ mười đã biến mất nhất định có liên quan đến giá trị quỷ khí đã giảm, đây hẳn là một hiện tượng tốt......

Bạc Hoài bỗng nhiên nghĩ tới Cố Mậu Sinh, ngày hôm đó hạt giống quỷ của Cố Mậu Sinh đã tiến vào giai đoạn bốn, khi người ta phát hiện thì ông ta hôn mê nằm ở ven đường, hạt giống quỷ trong người đã trở lại trạng thái ban đầu, rất giống với tình huống bây giờ của hắn. Như vậy, Cố Mậu Sinh sau khi giết chết hai giám sát viên thì đã đi đâu? Gặp chuyện gì mới có thể khiến cho hạt giống quỷ phát triển ngược như vậy?

Bạc Hoài nghĩ đến đêm đó Giang Tứ hơn nửa đêm không có ở nhà, ngược lại đang ở trên đường, tính cách của Giang Tứ không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, trừ khi sự tình xảy ra ở trước mặt, liên lụy đến cậu, nếu không cậu ấy sẽ không chủ động tham gia, nhưng đêm đó thái độ của Giang Tứ khác thường, chủ động yêu cầu đi theo Cục quản lý quỷ dị để xem Cố Mậu Sinh, lúc sau lại chủ động yêu cầu đi theo ra ngoại thành...... Có khả năng nào, trong khoảng thời gian Cố Mậu Sinh chạy trốn kia đã gặp qua Giang Tứ?

Cố Mậu Sinh là Người trấn quỷ, dùng chút thủ đoạn để tránh camera giám sát là điều rất dễ, cho nên thông qua điều này để theo dõi Cố Mậu Sinh là không thực tế, ông ta đã đi đâu trong suốt cả ngày, rất khó để tra được.

Ngày hôm qua khi Quỷ Diện Đằng xao động, chỉ có Giang Tứ ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến Giang Tứ sao?

Bạc Hoài ở bên này không ngừng suy đoán, Giang Tứ ở bên kia cũng đang gặp chuyện rất phiền.

Nhìn con cá hồng két đang không ngừng giãy đành đạch trên sàn nhà, cậu gấp đến độ toát mồ hôi trán, cầm giấy vẽ đuổi theo con cá, "Mau trở về trên giấy!"

Vài quả cầu ánh sáng trắng nhanh chóng biến mất trong tờ giấy, cá hồng két đỏ tươi cuối cùng cũng không còn quẩy nữa.

Giang Tứ nghi ngờ mình đêm qua chắc chắn đã không tỉnh táo, thế mà lại thật sự vẽ xong một bể cá, cậu thử từng con một, sau khi vẽ được mấy con thì không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, Giang Tứ nghĩ rằng chắc là cá không được rồi, định vẽ nốt con này rồi sẽ không vé nữa, nhưng mà con cá này lại biến thành linh hồn thú cưng, thế là Giang Tứ vẽ xong hết toàn bộ bể cá, kết quả có 5 con biến thành linh hồn thú cưng, mỗi con chỉ có ba điểm giá trị tinh thần, không cao, nhưng lại có 5 con!

Nhu cầu của những thú cưng cá này không cần quá nhiều nước, cũng giống như những linh hồn thú cưng khác không có nhu cầu ăn uống, vấn đề lớn nhất của những bé linh hồn cá này là chúng nó không thể đi, chỉ có thể nhảy nhót trên mặt đất, vẫn là cần phải có bể cá và nước.

Bảy bức ảnh, xuất hiện ba chú chó và năm con cá, tỉ lệ vẫn là rất cao.

Giang Tứ dùng phương pháp tương tự để tạo ra bốn bức hình, cũng cất vào túi đựng thẻ để các ông bà có thể mang theo bên mình. Tới lúc chạng vạng, thời điểm mà các ông bà ra ngoài đi dạo, Giang Tứ mang theo ảnh chụp và túi đựng thẻ đi tìm bọn họ.

Nhìn thấy Giang Tứ đi tới, có ông lão cười trêu ghẹo, "Tin nhắn đã gửi đến rồi à?"

Giang Tứ lần lượt trả lại bảy bức ảnh cho mọi người, ngoài ra lấy ra bốn cái túi đựng thẻ, chia cho từng chủ nhân của chúng, "Chỉ liên lạc được với 3 con chó và 5 con cá, những bức hình trong thẻ này là phương tiện để chúng nó xuất hiện, mọi người hãy bảo vệ túi đựng thẻ cho tốt nghen, thú cưng sẽ quay lại gặp mọi người."

Một nhóm người già: "......"

Có người nhìn chằm chằm vào túi đựng thẻ, "Tiểu Giang, đây là hình màu mà con sao chép lại đúng không? Nhìn rất giống hình chụp đó."

Giang Tứ: "......"

Thị lực của đại gia ngài thật tốt quá, thiếu chút nữa đã bị ngài nhìn thấu rồi.

Những ông bà có được túi đựng thẻ cười ha hả nói: "Vất vả cho Tiểu Giang đã tốn công dỗ ông đây được vui vẻ rồi, có phải hay không thì ông cũng rất hạnh phúc, ha ha."

Giang Tứ nhớ rõ ông lão này, chú chó cưng của ông tên là Quyển Quyển, là một con chó Bichon Frise.



Giang Tứ cười nói: "Là thật đó, ông về nhà rồi gọi nó ra, nó sẽ xuất hiện."

Có người trêu ghẹo nói: "Đừng mang về nhà, làm ở đây luôn, gọi nó ra cho chúng tôi xem thử đi."

Giang Tứ: "Vậy mọi người hãy chuẩn bị tâm lý, con lo sẽ dọa mọi người, chúng nó thật sự sẽ xuất hiện."

"Không sao không sao, ai ở đây cũng một bó tuổi rồi, còn gì chưa nhìn thấy nữa, làm sao một con chó có thể dọa đám người già này được?"

Ông lão giơ túi đựng thẻ lên, dùng tư thế như đang cầm bộ đàm, nói với tấm thẻ: "Quyển Quyển, con đã trở về rồi sao? Lâu lắm rồi ông không nhìn thấy con, con ra đây để ông xem có thay đổi gì hay không nè."

Ông vừa dứt lời thì một quả cầu ánh sáng trắng bay ra khỏi túi đựng thẻ, rơi xuống đất ngưng tụ thành một chú chó Bichon Frise trắng tinh.

"Gâu!" Bichon Frise Quyển Quyển hưng phấn nhảy cẫng lên.

Hiện trường hoàn toàn im lặng!

Giang Tứ quan sát bọn họ, sợ bọn họ sẽ bị dọa, lớn tuổi rồi, không chịu được sự sợ hãi đâu, cũng may bọn họ chỉ hơi giật mình, sau đó đôi mắt lão của họ sáng lên, có người phản ứng nhanh đã đưa tay chạm vào.

Linh hồn thú cưng có 9 điểm giá trị tinh thần, thân thể không đủ ngưng tụ như thật, tựa như một hư ảnh màu trắng, xúc cảm cũng không quá chân thật.

"Ôi ôi ôi, đừng sờ lung tung nha, đừng để Quyển Quyển nhà tôi sờ nhiều quá bị hư mất!" Ông lão vội vàng ngăn cản, dang hai tay ra bảo vệ Quyển Quyển nhà mình như một bé gà con, khẩn trương nhìn Giang Tứ, "Tiểu Giang ơi, nó sẽ không bị sờ hư chứ?"

Giang Tứ: "Dạ không đâu, chỉ cần bảo vệ tấm thẻ cho tốt, chúng nó sẽ không có việc gì, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chúng nó sẽ cảnh báo, nếu như phát hiện màu sắc của bức ảnh nhỏ trong túi đựng thẻ nhạt đi thì hãy cất chúng nó đi, ngàn vạn lần đừng để chúng lộ ra, đó là lúc chúng nó đã bị thương, trở nên vô cùng suy yếu, nếu như không còn màu sắc tức là chúng nó đã hồn phi phách tán, sau này sẽ không thể nào về được nữa, mọi người hãy bảo vệ chúng nó, nếu phát hiện màu sắc nhạt hơn thì có thể đến tìm con."

"Được rồi được rồi, Quyển Quyển mau trở về đi, đừng ra nữa, ông mang con về nhà." Ông lão nhanh chóng thu hồi Bichon Frise, bảo vệ túi đựng thẻ trong tay như bảo bối, vội vã về nhà.

Đi được vài bước thì ông quay lại, từ trong túi lấy ra một nắm tiền, có lẻ có chẵn, "Phí truyền tin."

Giang Tứ bật cười, từ chối không cần, cậu vẽ linh hồn thú cưng cho các ông bà vốn không có ý định thu phí.

Ông lão rất nghiêm túc, "Người đưa thư còn có tiền lương đó, con sao cái gì cũng không nhận hết vậy?"

Giang Tứ: "Nếu có nhiều linh hồn thú cưng, thế giới sẽ hoà bình."

Ông lão nhìn chằm chằm Giang Tứ một lát, cũng không kiên trì nữa, cầm tấm thẻ về nhà.

Giang Tứ nhìn ông lão đi xa, bên cạnh vẫn có âm thanh ầm ĩ, Giang Tứ xoay người thì nhìn thấy cá hồng két rơi đầy đất, đang liều mạng nhảy nhót, một nhóm người già luống cuống tay chân đi bắt cá.

Quách đại gia gấp đến độ kêu lên, "Trở về trở về trở về hết đi, mang mấy đứa về bỏ vào trong bể!"

"Lão Quách, ông có nhiều cá như vậy, cho tôi một con đi, nhìn ánh đỏ lấp lánh kia kìa, quá xinh đẹp rồi."

"Đúng đúng đúng, không thì lão Quách ông bán cho chúng tôi một con cũng được."

"Không bán không bán, đây đều là cục cưng bảo bối của tui." Quách đại gia thu cá, ôm lấy tấm thẻ chạy về nhà.

Hai người già khác có được tấm thẻ cũng về nhà, để lại một nhóm bạn già không có thú cưng hoặc "Gửi thư" thất bại thở ngắn than dài, chê bọn họ quá keo kiệt, sờ cũng không cho sờ, lần sau lúc cùng nhau chơi cờ / nhảy quảng trường, tuyệt đối không cho / không dẫn theo bọn họ!

Giang Tứ bất đắc dĩ bật cười, lúc quay người lại thì bắt gặp một đôi mắt, Bạc Hoài đứng đó nhìn bọn họ không biết đã bao lâu.

Giang Tứ đi qua, "Sao anh lại tới đây vào lúc này?"

Bạc Hoài nhướn mày nhìn cậu, "Linh hồn thú cưng phiên bản yếu?"

Hắn đã nhìn thấy linh hồn thú cưng của Giang Tứ, cũng gặp qua chú chó nghiệp vụ Wig, cơ thể chúng nó đều ngưng tụ như thật, nhưng linh hồn thú cưng trong tay những ông bà kia lại rất đơn bạc trong suốt, vừa nhìn là biết chúng nó không có nhiều giá trị tinh thần dẫn tới suy yếu.

Giang Tứ gật đầu, "Có một ông lão trong nhà không yên, mang linh hồn thú cưng trở về trấn áp một chút."

Bạc Hoài và Giang Tứ sóng vai trở về, "Việc chiêu hồn này có chú trọng gì không?"

Giang Tứ nhìn sườn mặt góc cạnh của hắn, lắc đầu bật cười, đây là cách nói của Cục quản lý quỷ dị, không ngờ Bạc Hoài thế mà cũng tin.

"Không phải là triệu hoán linh hồn gì đâu, tôi nói với người bên ngoài như vậy, chỉ là lo lắng có người sẽ tổn thương đến thú cưng, để đạt được mục đích biến chúng nó thành linh hồn thú cưng, thực ra là do tôi vẽ ra, dùng bút chì màu vẽ giấy vẽ bình thường là có thể cho ra linh hồn thú cưng, giống như những con trong tay các ông bà lúc nãy, giá trị tinh thần rất thấp, sức mạnh rất yếu, không trực tiếp gặp quỷ sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ có 'mực linh hồn' và 'giấy linh hồn' trong Quỷ Dị Tràng mới có thể vẽ ra một linh hồn thú cưng có thực lực mạnh mẽ."

"Mực linh hồn" là cái tên mà Giang Tứ đặt cho Cát Thải Nhung, tương ứng với "Giấy linh hồn", cũng dễ gọi hơn.

Bạc Hoài nói: "Phòng nghiên cứu đang nghiên cứu giấy linh hồn, cậu cho bọn họ phương hướng mới, không bao lâu sau sẽ có kết quả."

Giang Tứ ngây ngẩn cả người, sau đó mới ý thức được, "Phòng nghiên cứu muốn tạo ra giấy linh hồn sao?"

Bạc Hoài: "Đương nhiên nếu có thể tạo ra giống nhau như đúc là tốt nhất, nếu không làm được thì phỏng chừng tờ giấy linh hồn đó cũng tốt hơn giấy bình thường. Phòng nghiên cứu phát hiện linh hồn thú cưng của cậu có thể khôi phục giá trị tinh thần nếu nằm trên giấy, điều này khiến các nhà nghiên cứu rất hưng phấn, cũng càng thêm mong chờ những công dụng khác của giấy linh hồn."

Nếu có thể phỏng chế thành công, cho dù không đạt được độ cao của Cỏ Linh Minh, có thể có được 20 hoặc 30% hiệu quả của Cỏ Linh Minh thì cũng rất khó lường rồi, một linh hồn thú cưng có cả phẩm chất và thuộc tính có thể đạt tới 1000+, thú cưng được vẽ trên giấy linh hồn phỏng chế cũng đạt được 200 – 300 điểm giá trị tinh thần, Giang Tứ cũng cảm thấy rất đáng giá.

Giang Tứ chủ động cung cấp tin tức, "Chỉ có giấy linh hồn thôi còn chưa đủ, cần phải có mực linh hồn thì mới có thể phát huy tối đa tác dụng của giấy."

Bạc Hoài: "Tin tức này tôi đã báo lên rồi, tổng cục nhận được tin tức, ở nước ngoài có Linh Giả nhặt được một thứ tương tự như than củi ở Quỷ Dị Tràng, tổng cục phái người âm thầm tiếp xúc, đã mua được hai thỏi mực linh hồn hồn này, cũng đang trong quá trình nghiên cứu."

Một số Linh Giả tự do không gia nhập phía chính phủ sẽ cùng nhau kết bạn đến Quỷ Dị Tràng thám hiểm, đồ vật trong Quỷ Dị Tràng có giá trị hơn đồ cổ rất nhiều, chỉ cần mang ra ngoài thì đời này sẽ không lo đến việc ăn uống, những tổ chức Linh Giả tự do và Người trấn quỷ tự do ở nước ngoài có không ít, trong tay bọn họ cũng có kha khá thứ tốt, chỉ cần trả đủ tiền là có thể mua được.

Trong nước cũng có Linh Giả tự do và Người trấn quỷ tự do, giống như Giang Tứ, không gia nhập phía chính phủ, cậu là một Linh Giả tự do, bình thường Linh Giả tự do có thể sống, nhưng cuộc sống của Người trấn quỷ tự do lại rất gian nan, lựa chọn của mỗi cá nhân là khác nhau, con đường cũng sẽ khác nhau.

Bạc Hoài đi đến bên cạnh xe, từ trong xe lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, "Đây là Linh Nguyên cung cấp cho cậu."

Giang Tứ nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, trong hộp có một viên Linh Nguyên, nói cách khác, mỗi lần sao chép Linh quặng trung đẳng có thể lấy được 3 viên Linh Nguyên, một viên chính là 500 điểm giá trị tinh thần, Giang Tứ đã rất thỏa mãn.

Bạc Hoài: "Có chuyện muốn hỏi cậu một chút."

Giang Tứ: "Chuyện gì?"

Bạc Hoài nhìn chằm vào mắt cậu hồi lầu rồi mới nói: "Linh hồn thú cưng có năng lực truy tìm quỷ không?"

Bạc Hoài rất muốn hỏi liệu cậu có liên quan gì đến quỷ khí của hắn không, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không thể thốt ra, hắn lo rằng nếu cậu muốn giấu thì chắc chắn sẽ không nói, trên người Giang Tứ có bí mật, hắn biết.

Khứu giác của chó rất mạnh, cũng rất mẫn cảm với mùi, thuộc tính của chó nghiệp vụ Wig chính là lần theo dấu vết và cảnh giác, nghĩ đến linh hồn thúc cưng chắc chắn có khả năng lần theo dấu vết của quỷ vật, nhưng trước đây chưa thử qua, Giang Tứ không xác định được là có thể thực hiện không.

Bạc Hoài: "Vị trí của thi thể nữ nguyền rủa vẫn chưa được phát hiện, ngày hôm qua có người báo cảnh sát, họ nhìn thấy một đứa nhỏ đầy màu xanh đen bò tới bò lui trong nhà, cảnh sát lập tức chuyển vụ này cho Cục quản lý quỷ dị, chờ đến khi người của cục chạy tới hiện trường thì chỉ nhìn thấy máu đen và thịt nát vương vãi trên sàn, người báo án đã chết."

Nếu không phát hiện được, chắc chắn là nó đang ẩn nấp.

Giang Tứ phát hiện những con quỷ này dường như có thủ đoạn ẩn mình, trừ phi chủ động xuất hiện, nếu vẫn luôn trốn thì thật sự không biết tìm ở đâu, cũng không biết chúng nó trốn ở nơi nào.

Giang Tứ nói: "Nếu muốn dùng linh hồn thú cưng để tìm kiếm dấu vết thi thể nữ, hẳn là cần phải biết mùi có thi thể nữ đó đúng không?"

Khi chó muốn lần theo con mồi đều yêu cầu phải nhớ rõ mùi trước, như vậy thì mới có thể đi tìm dựa theo mùi, nghĩ đến thì việc lần theo dấu vết của quỷ vật cũng tương tự vậy.

Bạc Hoài: "Linh hồn thú cưng của cậu biết mùi của thi thể nữ sao?"

Giang Tứ lắc đầu, Hoa Tiêu chưa từng đối mặt với thi thể nữ, Thiên Lang xuất hiện muộn nên cũng chưa từng tiếp xúc, thế nhưng thật ra có một con nhớ rõ mùi của thi thể nữ, lúc trước còn bị dọa đến mức trốn đi không dám xuất hiện.

"Linh hồn thú cưng của tôi không có, thế nhưng quả thực có một con đã từng ngửi qua, đó là một con chó Shiba, tôi đã dùng nó trong cuốn tập vẽ để đánh thi thể nữ, cái mùi đó rất nồng, chó Shiba hẳn là khắc sâu ký ức về cái mùi đó."

Vừa vặn chủ nhân của chó Shiba là Kiều Nhược Tố chính là người Thanh thị, Giang Tứ cũng đã lâu rồi chưa nhìn thấy chó Shiba, có chút nhơ nhớ, có thể nhân cơ hội này để gặp Kiều Nhược Tố và chó Shiba.

Tính mạng con người đang bị đe dọa, nếu trì hoãn thêm một giây nữa có thể sẽ có nhiều người chết, Giang Tứ có số của Kiều Nhược Tố, cậu gọi điện cho Kiều Nhược Tố trước mặt Bạc Hoài.

Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người trả lời, "Xin chào, xin hỏi là Kiều tiểu thư đúng không?"

Nghe đối phương nói phải, Giang Tứ mới nói: "Chào chị, tôi là Quỷ Yếm, Luka có khỏe không? Tôi ở bên này có việc gấp muốn tìm Luka hỗ trợ, chị có vui lòng dẫn Luka ra ngoài gặp tôi không?"

Đối phương trầm mặc thật lâu, mới nói: "Tên thật của cậu là Giang Tứ phải không?"

Giang Tứ ngạc nhiên, "Đúng vậy, tôi tên Giang Tứ."

Kiều Nhược Tố lại nói: "Cha của cậu có phải là Giang Tư Lâm không?"

Lúc này chuyển sang Giang Tứ trầm mặc, cho dù quan hệ của cậu và Giang Tư Lâm quan có như thế nào thì cũng không thay đổi được mối quan hệ của họ là cha con.

"Nếu đúng là như vậy, tôi nhất định sẽ không cho cậu mượn Luka nhà tôi." Thái độ của Kiều Nhược Tố rất lạnh lùng, hoàn toàn khác so với lần gặp mặt trước đó.

Kiều Nhược Tố nói xong đang định cúp máy, Giang Tứ vội vàng nói: "Kiều tiểu thư, tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến Giang Tư Lâm, nếu chị hiểu lầm tôi vì chuyện này thì tôi nhất định phải giải thích, quan hệ giữa tôi và Giang Tư Lâm vốn không tốt, ông ấy mặc dù là cha ruột của tôi trên mặt sinh học, nhưng chúng tôi ngay cả người xa lạ cũng không bằng......"

"Kiều Khải Hiền là chú ruột của tôi, cậu biết cái tên này không? Người chú yêu thương tôi từ khi còn nhỏ đã bị cha cậu hại chết! Chết không toàn thây! Thi thể của chú ấy bị xúc ra khỏi xe một cách khó khăn! Cậu căn bản không thể tưởng tượng được cả nhà tôi đã phải chịu đựng sự thống khổ này đến mức nào! Tôi thậm chí ngay cả việc tiễn chú ấy trên đoạn đường cuối cùng cũng không có! Cậu giúp tôi vẽ linh hồn thú cưng, giúp Luka sống lại, tôi thật lòng biết ơn cậu, nhưng tôi đã trả tiền rồi, chúng ta hẳn là đã thanh toán xong rồi đúng không? Nếu như không đủ, cậu gửi số cho tôi, tôi chuyển qua cho cậu, sau này tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Giang các cậu nữa!"

Mãi đến khi điện thoại bị cúp, Giang Tứ cũng không thể nói ra một lời nào.

Giang Tứ rũ mắt, "Con chó Shiba này chắc tôi không mượn được rồi, không bằng tự mình các anh thử một lần đi, Kiều tiểu thư là người tốt, biết tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý cho các anh mượn."

Cảm xúc của Kiều Nhược Tố có chút kích động, thanh âm không nhỏ, Bạc Hoài thông qua điện thoại nghe được một chút, hắn cũng không ngờ rằng người Giang Tứ muốn tìm vậy mà là người nhà của người đã bị Giang Tư Lâm hại chết. Lúc trước cứ tưởng là tai nạn, thương tâm khổ sở cũng không có cách nào, hiện tại đột nhiên biết được là có người lợi dụng quỷ hại chết, còn chết thảm đến như vậy, gia đình chắc chắn không thể nào chịu nổi.

"Cậu đừng để trong lòng, chờ cô ấy bình tĩnh lại sẽ suy nghĩ cẩn thận, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, cậu cũng là người bị hại."

Giang Tứ: "Tôi không sao đâu, anh bận thì đi đi."

Chỉ với trình độ này căn bản không nhằm nhò gì, từ nhỏ đến lớn những lời khó nghe hơn cậu đã nghe không ít, cậu hiểu được tâm tình lúc này của Kiều Nhược Tố.

Tiễn Bạc Hoài đi, Giang Tứ cầm Linh Nguyên về nhà, lại có thể trở nên mạnh hơn.