Tôi nghĩ tôi và Tang Cách chia tay trong hòa bình.
Không có xích mích, không có cãi nhau, chắc đây cũng là một minh chứng cho việc tình cảm không sâu đậm.
Lúc đại học, bạn cùng phòng ai cũng biết tôi có người bạn trai tuấn tú giỏi giang, sau khi nhìn thấy ảnh của Tang Cách họ còn không nên nên lời, chẳng hiểu vì sao lại thở dài thay tôi.
Tôi biết ý của họ, không phải là do tôi không tốt, mà là do Tang Cách quá tốt.
Tốt đến mức, tôi luôn cảm thấy anh không thích tôi nhiều như tôi thích anh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, chênh lệch giữa chúng tôi quá lớn.
Cho nên khi lên năm hai, khi trường tổ chức buổi tuyển chọn vai nữ chính cho bộ phim thanh xuân vườn trường, tôi đã rất dũng cảm đi đăng ký. Không ngờ đạo diễn lại chọn trúng tôi, nói nụ cười của tôi có sức hút.
Tôi cũng không nghĩ nhiều. Tôi chỉ nghĩ có thể đến gần Tang Cách hơn một chút.
Biết đâu có ngày lại được làm nữ chính của anh thì sao?
Tôi chờ đến ngày sinh nhật anh sẽ nói cho anh biết, tạo cho anh một bất ngờ.
Phim truyền hình cũng lấy cảnh ở trường chúng tôi, không ngờ lại có cảnh hôn. Nam chính vừa chạm tay vào tóc tôi, tôi đã nghe thấy tiếng gọi cố nén giận: "Đinh Cốc Xuân!"
Tôi quay đầu, nhìn thấy Tang Cách đứng trong đoàn người, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy anh. Mặc dù anh nói sẽ đến tìm tôi, nhưng anh chưa tới một lần nào, kết quả lần này tới lại gặp phải chuyện này. Sự ngạc nhiên trong mắt tôi biết thành chột dạ. Tôi biết mình xong rồi nên thấp thỏm cả buổi, NG đến mức đạo diễn không thể nhìn được nữa, bảo tôi đi nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái.
Tôi đã nghĩ sẵn trong đầu xem nên giải thích với Tang Cách như thế nào.
Kết quả thứ tôi nhận được là ánh mắt lạnh như băng của anh, anh hỏi: "Muốn nối tiếng tới vậy sao?"
Giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt.
Có lẽ trước đây tôi luôn vô tâm không phổi trước mặt Tang Cách, cho nên anh không biết tôi cũng biết khó chịu. Tôi chớp mắt, cố nén nước mắt ngược vào trong, nói:
"Ừ, em muốn nổi tiếng."
Anh quay người trở lại ga tàu cao tốc. Bạn cùng phòng của tôi không xem trọng mối quan hệ này là đúng, từ lúc bắt đầu, tôi và Tang Cách đã không bình đẳng. Tôi gửi tin nhắn cho anh, anh bận rộn rất ít khi trả lời. Ở trường đại học của anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp, thỉnh thoảng tôi lại được các cô gái theo đuổi anh gọi điện khiêu khích. Bạn học của anh dù không nói gì nhưng cũng cảm thấy tôi không xứng với anh.
Không ngờ sau này nhờ bộ phim ấy mà tôi trở nên nổi tiếng, tôi trở thành người bận rộn, bận đi đóng phim, bận lịch trình, có rất ít thời gian làm phiền Tang Cách.
Có những lúc tôi lướt lịch sử trò chuyện mới nhận ra đã hai tuần chúng tôi chưa nói chuyện với nhau.
Có một khoảng thời gian, tôi bị dính scandal, nhưng thực chất là bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn.
Tôi không nhận được cuộc gọi nào từ Tang Cách.
Tin nhắn cuối cùng mà tôi nhận được từ anh chính là: Chia tay.
Chỉ có hai chữ ấy. Tang Cách chặn mọi phương thức liên lạc của tôi, tôi cũng không tìm được anh.
Thật ra ban đầu, tôi vào giới giải trí là để gần anh thêm một chút, nhưng không hiểu sao lại ngày càng cách xa.
15.
Hóa ra vào lúc tôi có scandal, ông nội của Tang Cách đã qua đời. Ông nội gọi điện cho tôi, không nhắc gì đến ông mà chỉ hỏi tôi và Tang Cách đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng lại do dự, không nói được gì hết.
Tôi luôn có cảm giác ông nội còn đang nấu trà, hỏi tôi và Tang Cách có ăn trứng đường đỏ không. Tang Cách không bao giờ ăn, tôi ăn một mình hai quả.
Tôi vừa mới nôn xong, cảm giác áy náy lại giày vò trái tim tôi, tôi cảm giác bụng dưới mình lại bắt đầu đau.
Tôi mím môi nói: "Xin lỗi."
Xin lỗi vì lúc trước tôi không thể ở bên cạnh Tang Cách, xin lỗi vì tôi đã không giải thích rõ ràng với ông nội.
Anh cười giễu: "Ông nội ốm đau trên giường, scandal của cô được đăng lên báo, ảnh cùng ra khỏi khách sạn với nghệ sĩ nam bị người ta chụp lại. Đinh Cốc Xuân, đúng là cô nên xin lỗi."
Chuyện này rất khó giải thích. Sau khi gặp chuyện tôi đã từng gọi điện giải thích với Tang Cách, nhưng đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất.
Anh cũng không muốn nghe nữa.
Tang Cách dừng lại, nhìn tôi đang ngồi co rúm trên mặt đất vì khó chịu, ánh mắt anh hờ hững, không nói gì quay đi.
Anh không nhìn thấy mặt tôi đã trắng bệch giống như tờ giấy.
Tôi nhìn bóng dáng Tang Cách, bỗng nhiên thấy hơi may mắn, may mắn vì Tang Cách đã chia tay tôi từ lâu.
Nếu không, anh vừa mới mất ông nội đã phải tiễn tôi đi.
Như vậy thì thật tàn nhẫn.
16.
Trước camera, ít nhất tôi vẫn còn chuyên nghiệp, tôi cúi đầu, nụ cười lại hiện trên gương mặt.
Tang Cách không ở đây, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Mặc dù Tang Cách có thành kiến với tôi, mà mọi người gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng cũng không chịu nổi cách tôi nói ngon ngọt mà lại chăm chỉ cần mẫn, trước sau bận rộn dựng lều nướng thức ăn, hơn nữa tôi còn có thiên phú đóng phim hài nên bầu không khí được tôi dẫn dắt trở nên nóng bừng.
Miêu Miêu nói: "Nụ cười của Cốc Xuân đúng là thần kỳ, cảm giác như mình nuôi lớn một cô con gái vậy."
Đó cũng là nguyên nhân người qua đường có thiện cảm với tôi, nếu không vì chuyện của Giang Ti Vũ và lần đó tôi bị bệnh, thì chắc bây giờ tôi đã nổi tiếng lắm rồi.
Khi lửa trại đốt lên, bầu trời đã chuyển sang màu xanh nhung. Gió biển nổi lên, có người cầm đàn ghita bắt đầu hát, cảm giác rất khoan khoái.
Có người chậm rãi đi dọc theo bờ biển quay về, sóng biển dịu dàng vỗ vào bàn chân ướt nhẹp của anh.
Tang Cách đã trở lại, còn ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi cứng người, nhưng vẻ mặt của anh rất bình thường, không biết là đã nghĩ thông điều gì mà gương mặt không còn vẻ u ám nữa. Anh lấy vỏ sò ra đặt trước mặt mọi người: "Cho mỗi người một cái, vừa mới nhặt được."
Những vỏ sò và con ốc xà cừ này rất đẹp, tôi sợ Tang Cách lại giở hành vi ấu trĩ gì đó nhắm vào tôi.
Cuối cùng, anh đưa hết cho tôi. Mỗi người một cái, còn đâu là của tôi hết. Tôi kinh ngạc nhìn anh, mặt anh nghiêng đi, thản nhiên như kiểu chỉ là tiện tay vậy.
Có chị gái ảnh hậu véo mặt tôi, nhét cho tôi mấy xiên thịt: "Làm diễn viên cũng không thể gầy như thế chứ, Đinh Cốc Xuân."
Thật ra tôi không ăn được đồ dẫu mỡ, quen ăn thanh đạm rồi.
Tôi mỉm cười, kết quả trước mặt lại có thêm nhiều thức ăn.
Giang Ti Vũ cũng đi tới phát cho mỗi người một cây đũa phép thuật, nói là dùng để cầu nguyện.
Mọi người đều là những người lăn lộn trong giới giải trí, không ngờ lại thích thú với những món đồ trẻ con này. Ai nấy đều đang cầu nguyện, nào là mong cho năm nay phát tài, phim mới sẽ hot. Ngay cả Tang Cách cũng cầm đũa, nhưng không nghe rõ anh ước cái gì.
Chỉ có tôi cúi đầu nhìn mọi người.
Miêu Miêu hỏi tôi: "Không có nguyện vọng gì sao?"
Lửa trại bùng lên, tôi nhìn thấy trên gương mặt ai cũng hiện vẻ vui sướng, ngay cả ánh mắt Tang Cách nhìn tôi cũng dịu dàng.
Tôi nói: "Vậy hy vọng mọi người ngày nào cũng vui vẻ."
Mỗi ngày đều vui vẻ.
Không còn gì khác.