Tôi mất vài giây mới nhận ra câu nói đó là anh ấy đang nói với tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy đi cùng với anh ấy.
Từ phòng bao đi ra, đi dọc theo hành lang đi đến điểm cuối chính là sân thượng.
Trời đã tối hoàn toàn, chỉ có những chiếc đèn thủy tinh kiểu cổ trên tường tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.
Hạ Viễn đột ngột dừng bước tôi không để ý suýt chút nữa đụng vào sau lưng anh ấy.
Anh ấy từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, vừa mới rút ra một điếu chợt nhớ tới điều gì đó quay đầu sang hỏi tôi:
“ Cậu vẫn không ngửi được mùi thuốc lá?”
“.........Ừ.”
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, chăm chú nhìn anh ấy đút điếu thuốc trở lại bao sau đó nói với tôi:
“ Không sao đâu, muốn khóc liền khóc chỗ này không có người khác.”
Câu nói này cuối cùng đã trở thành cọng rơm lấn át cảm xúc của tôi.
Nước mắt lập tức trào ra, tôi ngồi sụp xuống vừa khóc vừa nghĩ đến chuyện ban nãy trong phòng bao, Khúc Tâm Dao mở to mắt nói láo, Lâm Kha thà nói dối cũng phải bảo vệ cô ấy, quá quắt hạ thấp tôi như vậy.
Điều quan trọng nhất là tất cả chuyện này đều bị bàn cùng bạn Hạ Viễn nhìn thấy tất cả.
6 năm không gặp, lần đầu tiên gặp lại tôi ở trước mặt anh ấy trở thành nhếch nhác như vậy.
Hạ Viễn không nói chuyện, chỉ là tôi khóc mệt rồi lúc tôi sụt sịt đưa qua một tờ khăn giấy, sau đó đột nhiên nói:
“ Thật ra tớ cũng đọc được bài post đó.”
Tôi giật mình trong giây lát.
“ Mặc dù đăng dưới dạng ẩn danh nhưng dưới khung cảnh mô tả đó, tớ vẫn nhận ra bóng dáng ngôi trường của chúng ta.”
“ Hơn nữa khi cậu nhớ lại quá khứ đã nhắc đến gốc cây hạnh phúc đó -------- Ngoài cậu ra không có nữ sinh nào tiết thể dục nào cũng chạy đến gốc cây hạnh phúc để làm đề thi cả.”
Hạ Viễn vậy mà vẫn còn nhớ chuyện này.
Vào năm thứ ba trung học, tiết thể dục nào tôi cũng luyện đề dưới tán lá cây hạnh phúc, thật ra là bởi vì chỗ đó gần sân bóng rổ nhất có thể nhìn rõ được mấy nam sinh chơi bóng rổ.
Người tôi nhìn là Hạ Viễn, nhưng không biết tại sao sau này trong lớp bắt đầu có tin đồn, nói tôi ngồi ở chỗ đó là để xem Lâm Kha chơi bóng.
Trong tiết học, tôi vừa xem chơi bóng vừa làm một bộ đề toán, lúc tôi bị cuốn hút bởi kết quả tính toán của câu hỏi cuối cùng, quả bóng rổ nện qua đây cũng không nhận ra.
Sau một tiếng vang lớn, Hạ Viễn chạy nhanh đến khụy chân xuống lo lắng nhìn tôi:
“ Mạnh Chi Chi, cậu không sao chứ?”
Tôi đỡ lấy cái đầu choáng váng của mình, ngước mắt lên nhìn mái tóc hơi ướt mồ hôi trên trán anh ấy, còn có vẻ tràn đầy lo lắng bên trong ánh mắt tùy ý phóng khoáng của anh ấy, tôi lắc đầu.
Các bạn học trong lớp đều gọi tôi là Mạnh Chi, bạn nữ có quan hệ tốt với tôi gọi là Chi Chi.
Chỉ có Hạ Viễn là gọi tôi là Mạnh Chi Chi.
“ Cậu đã 24 tuổi rồi, tại sao tính cách vẫn mền lòng như vậy?”
Giọng nói của Hạ Viễn rất dễ nghe kéo tôi ra khỏi ký ức:
“ Nếu tớ là cậu, nếu đã tốn nhiều thời gian viết bài post đó, lúc bọn họ công khai trực tiếp dán liên kết vào trong phần bình luận.”
Tôi sụt sịt không phát ra tiếng.
Có lẽ không thấy tôi trả lời trong giọng nói của anh ấy bỗng nhiên tăng thêm trào phúng:
“ Cậu sẽ không còn không nỡ đó chứ?”
Điều này khiến mũi tôi nhức nhối, nước mắt lại suýt chút nữa rơi xuống.
Hạ Viễn vốn dĩ đang đứng đột ngột ngồi xổm xuống, nhích lại gần một chút và nhìn vào mắt tôi ở khoảng cách rất gần.
Đồng tử của anh ấy màu lâu nhạt trong veo giống như nước giặt, không biết có phải ảo giác hay không tôi vậy mà ở trong đó tôi lại nhìn thấy một tia hoảng loạn.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Hạ Viễn là một người kiêu ngạo và cố chấp như vậy, dám ở trước mặt thầy giác ẩu đả làm sao có thể ở trước mặt tôi hoảng loạn được chứ.
“ Tớ không đăng là bởi vì cảm thấy mất mặt.........” tôi nức nở sụt sịt nói, “ Nhưng tớ không muốn để mọi người đều cảm thấy tớ bất luận chuyện gì cũng không bằng Khúc Tâm Dao. Thậm chí dũng khí đi tìm cô ấy để đối chất cũng không có, chỉ dám âm thầm đăng bài trên mạng.......”
Đây là ý nghĩ che giấu thầm kín nhất trong lòng tôi.
Rất ấu trĩ cũng rất buồn cười.
Khi tôi nói ra điều đó, đã chuẩn bị sẵn sàng Hạ Viễn sẽ cười nhạo tôi.
Nhưng tôi đợi một hồi, chỉ nhận được một bàn tay đặt trên đỉnh đầu tôi.
Các khớp tay rõ ràng cảm giác mát mẻ.
Hạ Viễn ở trên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng xoa 2 cái, giống như vỗ về trẻ nhỏ sau đó thu tay lại đút tay vào trong túi quần:
“ Chuyện gì cũng không bằng Khúc Tâm Dao? Cậu quá xem trọng cậu ấy hay là xem thường bản thân? Hay là vì Lâm Kha đã chọn cậu ấy?”
Tôi hơi sửng sốt, đứng dậy cúi đầu đứng trước mặt anh ấy không phát ra tiếng động.
Hạ Viễn im lặng một lúc, lại mở miệng nói trong giọng nói mang theo một chút ý tứ hàm xúc cực kỳ giận dữ:
“ Mạnh Chi Chi! Cậu nói xem cậu trong hàng ngàn lựa chọn liền đi chọn cái thứ như vậy?”
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại muốn nói như vậy.
Ban đầu rõ ràng là anh ấy từ chối tôi trước.
7.
Tôi tính tình mền yếu, giống như hồi đó chỉ dám ngồi ở bên cạnh sân bóng rổ lặng lẽ nhìn Hạ Viễn chơi bóng, thích cũng không dám dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Việc dũng cảm nhất từng làm, có lẽ chính là viết thư tình tỏ tình cho Hạ Viễn nhờ bạn học trong đội thể thao chuyển cho anh ấy.
Không nghĩ tới anh ấy thẳng thắn dứt khoát từ chối như vậy.
Nghĩ đến đó, trong giọng nói của tôi không khỏi tức giận:
“ Tớ không chọn anh ấy lẽ nào chọn cậu sao?”
Hạ Viễn nheo mắt lại, bỗng hơi cúi thấp đầu xuống tiến lại gần tôi nói:
“ Chọn tớ thì sao chứ? Lẽ nào tớ không bằng vị bạn trai cũ ngoại tình kia của cậu sao?”
Trong giọng anh ấy vừa mang theo châm biếm, viền mắt tôi cay cay không màng đến tư thế ám muội này quay đầu rời đi.
Hạ Viễn không có đuổi theo.
Ánh sáng chiếu lên mặt tôi từ tối chuyển sang sáng, tôi đứng ở cửa phòng bao dây dưa một lúc để biểu cảm của bản thân bình tĩnh hết mức có thể.
Tuy nhiên khi tôi định đẩy cửa đi vào cửa từ bên trong đột ngột mở ra.
Lâm Kha đứng ở cửa ánh mắt dán lên mặt tôi trong chốc lát lúc nhìn ra phía sau lưng tôi thần sắc bỗng trở lên có chút khó coi.
Tôi quay đầu lại, mới phát hiện Hạ Viễn không biết từ lúc nào đã cùng đi đến đây.
Một lúc sau, Lâm Kha bỗng mở miệng:
“ Tôi không hiểu tại sao Hạ Viễn ở Bắc Kinh đều rất tốt, năm nay đột ngột trở về........ Mạnh Chi, các người đã sớm thông đồng với nhau đúng chứ? Cô còn có tư cách gì đến khiển trách tôi?”
Ánh mắt anh ấy phát lạnh, ẩn chứa rất nhiều u ám không rõ ràng cảm xúc.
Chỉ là...... trong lời nói của anh ấy chỉ trích tôi dựng tội bịa đặt đó, khiến tôi hoàn toàn lười đi phỏng đoán suy nghĩ của anh ấy, chỉ cảm thấy một làn sóng tức giận trào lên từ đáy lòng.
Tôi tính bác bỏ lời nói của Lâm Kha nhưng Hạ Viễn đã nhanh hơn tôi một bước mở miệng nói:
“ Thế nào? Bản thân cặn bã đi ngoại tình cho nên nhìn ai cũng giống mình? Cậu yên tâm đi tôi trở về là bởi vì điều động công việc. Còn chuyện tối nay....... đó gọi là hành hiệp trượng nghĩa.”
Anh ấy một tay đút trong túi quần yếm một tay khác đưa ra phía sau gáy tôi bẻ một cái tôi mới phát hiện cổ áo len của mình vậy mà lại bị gập vào bên trong cổ áo.
Xong xuôi anh ấy uể oải nói với tôi: “ Được rồi, đi vào đi.”
Từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Lâm Kha lấy một cái.
Đỗ Linh nói anh ấy là bking quả không sai.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, vừa định đi qua Lâm Kha vào bên trong anh ấy đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cổ tay tôi.
“ Buông ra!”
Tôi theo bản năng dùng lực để thoát khỏi, kết quả giây tiếp theo một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng đột nhiên bay đến.
Lúc tôi định thần lại mới nhận ra đó là Khúc Tâm Dao.
Cô ấy nhìn Lâm Kha, sau đó nhìn tôi khẽ cau mày:
“ Mạnh Chi, cậu và Lâm Kha đã chia tay rồi tại sao vẫn muốn không ngừng dây dưa?”
Trong giọng nói nghe được sự đường đường chính chính giống với vô số lần trước.
Tôi cuối cùng không thể chịu đựng nổi lui về phía sau một bước nhìn chằm chằm vào hai người này nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “ Vô liêm sỉ!!!”
“ Rõ ràng là con người cậu không có chút liêm sỉ nào, khi tôi và Lâm Kha vẫn còn chưa chia tay cậu liền không ngừng theo đuổi anh ta. Hiện tại tôi và Lâm Kha đã chia tay rồi, cậu đến chất vấn tôi nhưng đứng trước mặt tôi với lập trường gì? Cho rằng tôi sẽ giống như cậu không hề có giới hạn đạo đức đúng không?”
Lâm Kha và khúc Tâm Dao kinh ngạc nhìn tôi, nhất thời không nói nên lời.
Có lẽ là từ trước đến nay tôi có thói quen im lặng và nhẫn nhịn, khiến bọn họ cảm thấy tôi vĩnh viễn sẽ không phản kích lại cho nên họ càng không kiêng nể gì cả.
Nhưng vào chính thời điểm này, Hạ Viễn đứng bên cạnh tôi giống như là tích tụ chống đỡ một chút dũng khí làm tôi cuối cùng bộc lộ cảm xúc từ đáy lòng ra bên ngoài.
Tôi bỗng nhớ đến hồi đó, trước kì thi tuyển sinh đại học tôi với Hạ Viễn cùng nhau đi tham gia kì thi tự tổ chức tuyển sinh của đại học F.
Sau khi phỏng vấn ra ngoài, sắc mặt tôi rất khó coi bên cạnh có một nam sinh đã trào phúng 2 câu nói tôi chắc chắn sẽ không nhận được.
Ban đầu Hạ Viễn cúi đầu lật sách sau khi nghe thấy câu nói đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta khóe miệng hơi cong lên:
“ Cho dù cậu ấy không nhận được thì cậu có thể được nhận chứ? Cậu quá coi trong bản thân cậu rồi!”
Lời nói của anh ấy đã cho tôi dũng khí phản kích lại.
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu nam sinh đó:
“ Bạn học Trần Trạch năm 3 cao trung lớp 17 đúng không? Nếu như tôi nhớ không lầm kì thi viết của cậu dường như là người có tên cuối cùng trong danh sách. Chính là bởi vì chuyện này, cậu mới chỉ mong sao kết quả phỏng vấn của người nào cũng cực kì tồi tệ phải không?”
Trần Trạch sắc mặt tái nhợt.
Kết thúc buổi phỏng vấn ngày hôm đó bọn tôi cùng nhau trở về nhà, lúc đi đến chỗ rẽ cầu thang bộ Hạ Viễn đột nhiên đưa tay lên xoa tóc tôi:
“ Nhìn những người trầm mặc muốn chọc giận người ta cũng khó tìm ra điểm đau.”
Trở về hiện tại.
Tôi không muốn nhìn biểu cảm của Lâm Kha tôi lách qua bọn họ đi vào trong phòng bao, lấy chiếc áo khoác từ giá treo áo khoác bênh cạnh, vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng.
Đỗ Linh đuổi theo cùng tôi đi ra bên ngoài nhưng lúc nhìn thấy Hạ Viễn cô ấy đã chủ động lùi lại một bước.
“ Bạn học Hạ tớ đột nhiên nhớ tới còn có chút việc cậu đợi một chút cậu có rảnh không? Có thể đưa Mạnh Chi về nhà?”
Hạ Viễn tùy ý gật đầu: “ Được.”
“ Được, vậy làm phiền cậu rồi.”
Cô ấy chọc nhẹ vào sau lưng tôi: “ Đi đi, Chi Chi hôm khác tớ lại tới tìm cậu.”