Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 7: Ti tiện y như con mẹ của chị vậy



Những ngày sau đó, vết thương ở bắp chân của cô bị viêm. Hướng Đường Nghi sốt cao đến không thể động đậy được, chỉ có thể nằm sấp, úp mặt vào gối mà nhọc nhằn hít thở.

Cô rút kinh nghiệm từ những hồi bị Hướng Mãn Thanh đánh đập là không gãi vào những vết thương hở.

Ngày đầu có thể rất đau, nhưng những ngày tiếp đó mới là kinh khủng nhất.

Những lúc ấy vết thương đã bắt đầu bong vảy, mọc da non.

Ngứa. Ngứa kinh khủng.

Có ai có thể hiểu được cái cảm giác như có cả hàng nghìn con kiến bò dưới da nhưng lại không thể đưa tay gãi được không?

Mà nếu không chịu được mà gãi, thì vết thương sẽ càng khó lành hơn.

Vì vậy, Hướng Đường Nghi chỉ biết chịu đựng mà nằm một chỗ, chờ cho đến khi vết thương ổn hơn và mình thì hạ sốt.

Mấy ngày này chỉ nằm không, thức ăn mỗi bữa sẽ được người hầu mang tới đặt ngoài cửa, rồi đi luôn. Sau một lúc sẽ quay lại thu dọn.

Mà kể ra đưa thức ăn đến cho cô cũng nhàn.

Cô kiệt sức đến nỗi chẳng thể nhấc nổi được đũa lên, chỉ có thể múc được vài thìa cháo rồi thôi.



Khay thức ăn lúc đầu được đưa tới có mấy phần thực phẩm và mấy khay đĩa, khi đem về vẫn không thay đổi mấy.

Đưa tới thế nào thì mang đi cũng như vậy. Chẳng cần thu dọn nhiều.

Hôm nay cũng như mọi hôm trước, một nữ hầu tới để mang khay thức ăn đi. Cô ta trước khi ra ngoài cửa còn để lại trên bàn một cốc nước và một viên thuốc hạ sốt.

Hướng Đường Nghi cố gắng nhổm người ngồi lên, cầm lấy một viên thuốc cho vào miệng, uống một ngụm nước.

Vị thuốc đắng cấn cấn ở trong cổ họng.

“Ê! Ê! Đường Nghi! Đường Nghi!”

Ở ngoài cửa sổ, Phan Lưu gõ cộc cộc cộc vào tấm ván gỗ dựng gần đó để thu hút sự chú ý của cô.

Thấy Hướng Đường Nghi quay sang nhìn mình, trong lòng cậu ta có một chút vui sướng.

Mấy ngày nay, trong khoảng thời gian chân cô bị loét da, cậu ta là người hằng đêm vẫn luôn lén lút đến để bôi thuốc và băng bó chân cho cô.

Thành ra cũng có chút gần gũi.

“Đường Nghi! Lại đây, nào.”

Hướng Đường Nghi lồm cồm bò ra khỏi chăn, đôi chân dù đã đỡ hơn trước nhưng mà vẫn rất đau, càng là vì lớp băng gạc bó cứng khiến cho bước chân đi của cô trở nên chậm chạp.

“Có gì sao?” Cô dừng lại, dựa người lên bậu cửa.

“Có chứ. Cậu xoè tay ra đi.”

Hướng Đường Nghi nghe theo lời mà Phan Lưu nói mà xoè tay ra, thấy cậu để vào trong tay mình mấy quả quýt.

“Cậu ăn đi, mấy cái này giúp cậu đỡ sốt hơn đấy.”



“?, nhưng giúp hạ sốt là cam cơ mà?”

“…”

Phan Lưu ho, hắng giọng một tiếng. Cậu cố để nén lại sự quê mùa ở trong đầu mà xua xua tay, bảo Hướng Đường Nghi ăn đi.

“Ờm thì, không hạ sốt nhưng ăn ngon lắm. Mấy cái này Vu gia chia cho người làm mọi người khoảng một túi.”

Hướng Đường Nghi nghe cậu nói, lờ mờ có thể đoán ra được đối đãi của Vu gia với người làm công tốt như thế nào, lương tháng cũng rất cao.

Nhưng tại sao, với cô lại không như vậy?

Cô bóc từng vỏ quả quýt một, nhét vào miệng ăn.

Vị chua chua ngọt ngọt cùng với những mọng nước tràn ngập ở trong khoang miệng, ngon.

“Này, cậu cũng ăn đi.”

Cô bóc thêm một quả, để vào trong tay Phan Lưu.

Phan Lưu vui vẻ nhận lấy nó, đưa lên miệng nhóp nhép nhai.

Cậu rất thích Hướng Đường Nghi, không chỉ vì cô xinh đẹp mà còn là ở cách cô ân cần đối đãi với người khác.

Chỉ cần cho cô một sự tôn trọng và hơi ấm, cô sẽ cho lại người ấy sự tử tế và ngọt ngào của mình.

Phan Lưu còn muốn ở lại để nói chuyện thêm với cô, nhưng mẹ của cậu ta đang đi tìm nên Phan Lưu đành phải chuồn gấp, không thể để mình bị phát hiện là đang quen biết với Hướng Đường Nghi được.

Nếu không cả cô và cậu sẽ bị phạt.

Nhìn Phan Lưu hớt hải chạy đi, Hướng Đường Nghi có chút thẫn thờ.

Cô ngoái đầu nhìn theo rồi lại thu người về, muốn quay lại giường nằm.

Bỗng nhiên ở ngoài cửa sổ, vang lên tiếng của Vu Kim Mĩ.

“Quay lại đây.”

Cả thân người của Hướng Đường Nghi run lên, cứng đơ cả lại.

Vu Kim Mĩ không hề kiên nhẫn, cô ta nói gần như là quát lên.

“Tôi nói, cô mau quay lại!”

Hướng Đường Nghi biết được sự tàn nhẫn và độc đoán của những người nhà họ Vu kinh khủng đến mức nào, động chạm vào họ là chết ngay.

Cô hiện tại còn đang một thân cô quạnh không có người bảo vệ, không có tiếng nói trong gia đình nên không thể chống đối lại họ.

Tính cách nhu nhược còn là vì khi xưa bị ngược đãi.

Chỉ có thể quay người tiến tới lại gần Vu Kim Mĩ.

“Chị mấy ngày nay sống tốt quá nhỉ?” Cô ta cười gằn: “Còn tiện thể đi câu dẫn người khác. Ti tiện y như con mẹ của chị vậy.”