Cưới Vợ Để Mẹ Vui

Chương 10: Cô hơn tôi sao?



"Tiểu thư! Hạ gia mời cô đến dùng tiệc trà vào 6h tối hôm nay."

Bạch Nhược Đình vừa xuống sân phơi nắng đã nghe thấy giọng nói của Tư Bằng. Người này là vệ sĩ riêng của cô, là người mà cha của cô lúc còn sống đã cực kì tin tưởng. Cô nghe nói trước đây, cha của Tư Bằng cũng từng là vệ sĩ cho cha cô, làm việc vô cùng tận tâm. Sau này khi mất, ông ấy mới để con trai của mình vào Bạch gia làm việc và tiếp tục thay cha cô bảo vệ cô đến tận bây giờ.

Thường ngày cô rất ít khi đi cùng vệ sĩ ra ngoài, chỉ trừ khi phải tổ chức các buổi tiệc lớn nhiều khách đến dự. Tư Bằng vào thời gian rảnh rỗi đó sẽ ở hoa viên của Bạch gia chăm sóc cây kiểng, mang xe của cô đi bảo trì định kỳ.

"Tiệc trà ở Hạ gia á? Nhân dịp gì vậy?"

Tư Bằng cẩn thận đưa chiếc thiệp màu hồng phấn về tay của Bạch Nhược Đình. Cô cầm nó lên, mở ra thì thấy là tiệc sinh nhật cô con gái độc nhất của Hạ gia, Hạ Vy Vy. Trong kí ức của cô, Bạch gia và Hạ gia cũng chẳng có qua lại gì thân thiết, chẳng qua chỉ là các đối tác làm ăn trên thương trường. Đó là chuyện của cha cô và Hạ lão gia.

Chỉ là cô và cô ta lại có một chút mâu thuẫn, liên quan đến một người đàn ông tên Tuấn Hiền. Anh ta là bạn trai cũ của cô, mà cũng là của Hạ Vy Vy. Nói thẳng ra thì trong lúc đang qua lại với cô ta, anh ta đã đến tiếp cận cô.

Bạch Nhược Đình không phải là người quá bi lụy tình cảm, vì cô biết mấy gã đàn ông không có sự nghiệp trong tay đến bên cô cũng chỉ vì tiền. Vậy mà Hạ Vy Vy lại nghĩ rằng cô hất tay trên của cô ta, công khai cướp bạn trai cô ta.



Tư Bằng nhìn góc nghiêng của Bạch Nhược Đình, thoáng bị vẻ đẹp trong trẻo khi không make up của cô làm ngu ngơ. Anh ta đã vào Bạch gia được lâu rồi, chứng kiến quá trình trưởng thành của cô, ngoài mẹ cô ra thì cũng là người hiểu tính tình của cô không kém.

"Tiểu thư! Tôi nhớ không lầm thì giữa cô và Hạ tiểu thư đó quan hệ không tốt. Chi bằng..."

Tư Bằng còn chưa kịp nói vào vài câu để khuyên Bạch Nhược Đình ở nhà, thì cô đã hào hứng nói.

"Chi bằng đến đó một chuyến. Cô ta đã gửi thiệp mời đến tận cửa, tôi có thể không đi sao?"

Anh ta nhìn cô thong thả đi vào trong nhà, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Tiệc trà chiều của Hạ Vy Vy được cô ta đặc biệt tổ chức tại một nhà hàng, bày trí xa hoa và sang trọng với gam màu trắng, vàng kim là chủ đạo. Ở đây ngoài bạn bè của cô ta ra thì có các đối tác làm ăn của Hạ gia và những người có tiếng tăm trong thương trường.

Bạch Nhược Đình được Tư Bằng hộ tống đến nhà hàng, trên con xe Lamborghini màu đen sang trọng. Cô mặc chiếc váy đen dáng dài xoè ra như đuôi cá, phần ngực và vạt áo đính những hạt kim tuyến nhỏ lấp lánh. Da trắng, môi đỏ, mái tóc đen bồng bềnh được làm theo kiểu những cô gái Pháp quý tộc cùng chiếc mũ lông vũ.

Cô vừa bước vào nhà hàng, đã thu hút sự chú ý của các doanh nhân trẻ đang tiếp rượu cùng Hạ Vy Vy.

"Nhìn kìa! Đó không phải là đệ nhất mỹ nhân Thượng Hải, Bạch Nhược Đình sao?"

Bọn họ liền tìm cớ từ chối khéo cô ta rồi đi đến bên cạnh Bạch Nhược Đình. Cô nhìn thấy bước đầu tiên của mình hoàn hảo như vậy, vui vẻ cầm ly rượu trên mâm của nhân viên phục vụ bên cạnh. Tư Bằng nghiêm nghị đứng ở sau lưng cô, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Tiểu thư! Đừng uống quá chén!"



"Tôi biết rồi!"

Cô nhìn đám đàn ông đang cười nói trước mặt, sao cũng cùng là doanh nhân mà chẳng ai có được khí chất như Tiêu Tuấn cả. Đột nhiên nghĩ đến anh khiến tâm trạng có chút bối rối, cô kình ly với bọn rồi uống cạn ly rượu.

"Đã lâu không gặp, Bạch tiểu thư vẫn xinh đẹp, quyến rũ như ngày nào."

"Phải đấy! Khí chất này không gì có thể sánh được."

"Không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân Thượng Hải."

Những lời nói có cánh này Bạch Nhược Đình đã nghe nhiều đến nhàm chán rồi, nhưng vì muốn chọc tức Hạ Vy Vy mà cô vẫn phải tươi cười với bọn họ.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đám đàn ông doanh nhân háo sắc, Bạch Nhược Đình trực tiếp đi đến chỗ của cô ta. Dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, gương mặt cô càng thêm sắc sảo bội phần. Mặc dù trong lòng có nhiều phần ghen tức, nhưng cô ta cũng phải tỏ ra tươi cười.

"Vinh hạnh nhỉ? Còn được đại mỹ nhân Thượng Hải đến Hạ gia để dự tiệc sinh nhật của tôi."

Bạch Nhược Đình tỏ ra khiêm tốn, đưa tay che miệng cười.

"Không dám nhận. Cô Hạ đây cũng thuộc dạng hoa nhường nguyệt thẹn, có kém ai đâu?"

Hạ Vy Vy nghe vậy mà cười đắc ý. Cô thấy vẫn còn thiếu, bổ sung thêm một câu.

"Chỉ là kém tôi một chút thôi."

Nghe xong câu này, nụ cười trên môi cô ta khựng lại mà không kịp thu về, mất mặt không thể tả. Chuyện tình tay ba giữa cô ta, Bạch Nhược Đình và Tuấn Hiền vẫn còn mâu thuẫn. Nghĩ đến đây thôi, trong lòng Hạ Vy Vy đã nhen nhóm lên một cơn giận ngút ngàn. Cùng là con nhà quyền thế có nhan sắc như nhau, dựa vào đâu mà Bạch Nhược Đình lại được đám đàn ông mê mệt như vậy?

Hạ Vy Vy nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm nói.

"Bạch Nhược Đình! Cô nghĩ chuyện đã qua lâu rồi thì không ai còn nhớ sao? Chẳng qua cũng chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào, cô tốt đẹp gì chứ?"

Tư Bằng thấy cô ta nói những lời khó nghe với cô, không chịu được mà bước lên muốn ra mặt. Nhưng cô đã kịp thời đưa tay ra ngăn lại. Đối phó với loại người mù quáng không biết đúng sai này, cô làm sao có thể để người khác giải quyết thay được?

"Hạ Vy Vy! Có trách thì trách người yêu của cô háo sắc, đứng núi này trông núi nọ. Nếu như anh ta thật lòng chung thủy với cô, thì đâu có mơ tưởng tới tôi?"

...