Cứu! Tôi trở thành nữ phụ độc ác mất rồi! FULL

Chương 5



13
Không hiểu sao trong đầu tôi có thêm một đoạn ký ức.

Sau khi tốt nghiệp đại học, 4 người chúng tôi cãi nhau kịch liệt và cuối cùng mọi thứ vẫn thay đổi.

Lục Hoàn Vũ mượn Lục gia buộc Lục Bùi phải ra nước ngoài.

Mà ở nước ngoài, Lục Bùi vẫn bước vào bóng tối, trở thành chủ nhân của thế giới ngầm.

Mà tôi, Mạc Vũ Hân và Lục Hoàn Vũ lại dây dưa cùng nhau.

Tôi ôm cái đầu đau của mình, mặt mày trầm xuống.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ý nghĩa của giấc mơ, cốt truyện đang cưỡng chế phát triển, và nó muốn mỗi người chúng tôi phải đi đến kết cục định mệnh.

Ồ...

Tôi trời sinh nổi loạn, nếu muốn tôi phải thế nào thì tôi sẽ làm ngược lại.

Tôi thay quần áo rồi vọt thẳng tới văn phòng của Lục Hoàn Vũ.

Vừa nhìn thấy tôi, Lục Hoàn Vũ đã nhíu mày: "Thời Thấm Thấm, tôi không có thời gian cùng cô cãi nhau!"

Tôi đập túi xách vào đầu Lục Hoàn Vũ: "Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đưa số điện thoại của Lục Bùi cho tôi!"

Lục Hoàn Vũ sửng sốt một chút, hắn còn chưa kịp nổi giận thì đã che giấu theo bản năng.

"Lục Bùi xuất ngoại đã bao nhiêu năm, tôi làm sao biết số của hắn."

Tôi cười lạnh hai tiếng: "Lục Hoàn Vũ, tôi biết cậu bao lâu rồi? Ai cho cậu dũng khí nói dối trước mặt tôi?"

Sau đó, tôi liên tục bấm điện thoại, điện thoại vừa kết nối thì tôi vội nói: "Bảo bối, tớ không có thời gian giải thích với cậu, cậu đến văn phòng của Lục Hoàn Vũ liền đi."

Lục Hoàn Vũ sửng sốt hai giây, sau đó nhận ra điều gì đó mà nổi giận.

"Thời Thấm Thấm, cô lại muốn làm tổn thương Vũ Hân!"

Tôi lườm hắn một cái: "Câm miệng, chuyện của con gái không cần cậu quan tâm!"

Lục Hoàn Vũ hiếm khi ngây người, hắn nhìn tôi lâu thật lâu, rồi đột nhiên hốc mắt hắn đỏ hoe.

Mạc Vũ Hân đến rất nhanh, vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã lao đến ôm chầm lấy tôi.

"Thấm Thấm, cuối cùng cậu cũng trở lại!"

Tôi xoa đầu cô ấy, tôi biết cô đã chịu không ít ấm ức.

"Vũ Hân, xin lỗi, tớ cũng vừa mới biết."

Trong đoạn ký ức kia, tôi bắt đầu nhằm vào Mạc Vũ Hân và si mê Lục Hoàn Vũ.

Lúc đầu hai người họ sửng sốt, sau đó nhận ra tôi có gì đó không ổn.

Nhưng bất kể họ làm gì, tôi vẫn làm theo ý mình, thậm chí dưới sự tính toán vụng về của tôi, Mạc Vũ Hân cũng bị thương nhẹ mấy lần.

Nhưng ngay cả cốt truyện cũng không thể thay đổi quyết định của họ.

Mạc Vũ Hân không dựa vào Lục Hoàn Vũ, cô ấy dựa vào tài năng của mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp, sau đó từng bước thành lập công ty của riêng mình, trở thành một nữ cường nhân.

Sau khi Lục Hoàn Vũ tiếp quản công ty của gia đình, hắn cũng không yêu Mạc Vũ Hân điên cuồng như trong cốt truyện, mà bắt đầu nghiêm túc quản lí công ty.

Dưới sự quản lí của hắn, công ty Lục gia dần dần đi lên.

Họ thực sự từng bước thoát khỏi quỹ đạo nhân sinh của mình.

Mạc Vũ Hân kéo tay tôi, hạ giọng:

"Sau khi cậu thay đổi, chúng tớ cũng phát hiện dường như có một thế lực nào đó trong bóng tối thúc đẩy chúng tớ làm những chuyện này."

"Chúng tớ không muốn thỏa hiệp, lại sợ nếu không thỏa hiệp thì cậu không thể trở lại nữa, cho nên chỉ có thể nửa thuận theo nửa phản kháng đi đến hiện tại."

Cô ấy vùi đầu vào cổ tôi, hơi ấm truyền qua lớp vải đến da tôi.

"Thấm Thấm, tớ rất sợ cậu không trở về nữa."

Tôi rũ mắt, ôm chặt cô ấy.

"Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, các cậu thật sự đã làm rất tốt."

Lục Hoàn Vũ gọi một cuộc điện thoại, sau đó đưa máy cho tôi.

Tôi nhận điện thoại, nhẹ nhàng "chào" một tiếng.

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.

Tôi thở dài: "Lục Bùi, là tôi đây."

14
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, thanh âm trầm thấp của Lục Bùi vang lên:

"Tôi biết, hoan nghênh cậu trở về."

Tôi hơi lo lắng cho hắn, đối với nhân vật phản diện mà nói, con đường của hắn rất gian nan.

"Lục Bùi, cậu không sao chứ?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lục Bùi: "Thời Thấm Thấm, rốt cuộc cũng cậu cũng đã trở lại."

"Tôi nhớ cậu nhiều lắm."

Tai tôi không hiểu sao lại nóng lên, tôi không biết phải làm sao.

Tôi dặn dò hắn vài câu ngắn ngủi rồi cúp điện thoại.

Mạc Vũ Hân và Lục Hoàn Vũ ngồi xuống đối diện với tôi.

"Thấm Thấm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu đột nhiên thay đổi tính cách, còn có chúng ta cũng trở nên kỳ lạ."

Mạc Vũ Hân nhìn về phía Lục Hoàn Vũ, nói với giọng điệu ghét bỏ.

"Tựa như luôn có người bắt tớ thích tên này, còn yêu hắn đến ch.et đi sống lại, mỗi lần nghĩ đến tớ đều muốn nôn~"

Lục Hoàn Vũ cũng không chịu thua kém: "Mạc Vũ Hân, cậu nghĩ tôi tốt hơn cậu không? Ai thích cậu là heo!"

Nhìn bộ dáng ồn ào của họ, tôi còn rất vui vẻ.

"Đó là vận mệnh của các cậu..."

Tôi kể cho họ nghe cốt truyện của tiểu thuyết này lẫn tình huống kì lạ trong giấc mơ của tôi.

Mạc Vũ Hân và Lục Hoàn Vũ đồng thời ch.et lặng.

"Cái gì? Tớ có thể thích một người đàn ông như vậy mà từ bỏ sự nghiệp?"

"Cái gì? Tôi có thể vì cậu ta mà ngay cả tiền cũng không kiếm?"

Sau đó, cả hai trăm miệng một lời: "Cái gì? Tớ/tôi làm tổn thương cậu?"

Sau đó, họ nhìn nhau với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

"Quá bùng nổ, chuyện này dù đặt ở đâu cũng rất bùng nổ."

Mạc Vũ Hân nắm lấy tay tôi, vùi đầu vào xương quai xanh của tôi.

"Tớ không muốn! Điều này còn tệ hơn là gi.et tớ."

Tôi vỗ lưng trấn an cô ấy, rồi nói ra suy đoán của mình.

"Tớ không nghĩ thứ kia sẽ luôn giám thị chúng ta, nếu không thì tớ cũng sẽ không tỉnh lại."

"Nó tốn nhiều công sức như vậy để đưa chúng ta trở lại cốt truyện gốc, điều đó chứng tỏ chuyện này rất quan trọng với nó."

"Ý của tớ là, trước tiên chúng ta giả vờ đi theo cốt truyện gốc, sau đó đến phần kết thì lật đổ hết thảy, khiến nó không thể thay đổi được nữa."

Lục Hoàn Vũ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

"Có thể, nói không chừng lúc trước cậu quá phô trương, cho nên nó mới trực tiếp khống chế cậu, sau đó an bài một kịch bản giả."

Sau đó, chúng tôi gửi tin nhắn cho Lục Bùi, bảo hắn nhanh chóng về nước.

Kết truyện, đương nhiên là hôn lễ của Mạc Vũ Hân và Lục Hoàn Vũ.

15
Hôn lễ này diễn ra giống như trong tiểu thuyết, thân là nhân vật đã nhận cơm hộp offline, tất nhiên tôi không thể xuất hiện ở chỗ này.

Lục Bùi và tôi nép mình trong chiếc xe khiêm tốn, thỉnh thoảng tôi cầm ống nhòm lên quan sát một chút.

Lục Bùi cách tôi rất gần.

Ở tuổi 28, vẻ ngoài ngây thơ của hắn đã sớm biến mất, thay vào đó là hơi thở hormone mạnh mẽ.

Không gian nhỏ hẹp làm tôi và Lục Bùi ở rất gần nhau, khiến tôi có chút không được tự nhiên.

Lục Bùi vẫn lẳng lặng nhìn tôi như trước đây.

Nhưng không giống trong quá khứ, ánh mắt của hắn không lạnh như băng nữa, mà nó nóng bỏng như lửa cháy.

Tôi có chút không được tự nhiên mà rụt cổ lại.

"Thời Thấm Thấm, lâu như thế không gặp, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"

Tôi không dám quay đầu lại: "Lục Bùi, đối với tôi mà nói chỉ mới qua một hai ngày thôi, hơn nữa tôi cũng từng nói, không gặp ba ngày, quả nhiên cậu làm cho người khác nhìn với cặp khác xưa."

Lục Bùi lại cúi đầu cười, thanh âm từ tính phảng phất như ma chú đang quấy nhiễu trái tim tôi.

Tôi không dám nói chuyện với hắn nữa mà tập trung quan sát phía đối diện.

Hôn lễ của Mạc Vũ Hân và Lục Hoàn Vũ được bố trí không tệ, giống như trong tiểu thuyết, họ đã bắt đầu tuyên thệ.

Cho đến cuối cùng, Lục Hoàn Vũ buông tay Mạc Vũ Hân rồi lạnh lùng nói một câu tôi không muốn.

Khi Mạc Vũ Hân cũng nói không muốn, cả không gian bắt đầu rung lắc dữ dội.

Những vị khách ở đây hoảng hốt, chạy toán loạn, nhưng tôi không nhúc nhích.

Không phải tôi không muốn chạy trốn, mà là vì trên người tôi xuất hiện một sợi xích vàng khổng lồ đang trói chặt tôi.

Lục Bùi ở gần tôi nhất, hắn là người đầu tiên kịp phản ứng, sự bình tĩnh trong mắt hắn biến mất trong nháy mắt, hắn gần như điên cuồng giúp tôi phá vỡ sợi xích kỳ quái này.

Tiếp theo là Mạc Vũ Hân, Lục Hoàn Vũ.

Khi bọn họ dùng sức, một âm thanh chói tai truyền vào tai tôi, sợi xích liên tục đứt đoạn rồi biến mất hoàn toàn.

Cuối cùng, tôi cũng nhớ ra tất cả.

16
Hóa ra không phải tôi xuyên sách, mà tôi là cuốn sách này.

Từ ngày tôi thức tỉnh, tôi giống như một người ngoài cuộc, nhìn các nhân vật trong sách lặp đi lặp lại cùng một câu chuyện.

Sau đó, tôi đã đưa ra một quyết định rằng tôi sẽ biến thế giới trong quyển sách này thành thế giới thực, để biến những người gọi là nam chính và nữ chính này trở thành những người thực sự và sống một cuộc sống thật sự.

Lúc đầu, tôi chỉ rút ra một phần lực lượng dung nhập vào cơ thể Thời Thấm Thấm.

Vì thân phận của tôi nên các nhân vật chủ chốt trong truyện tự nhiên có cảm tình với tôi, mượn thân phận này, tôi từng chút từng chút phá vỡ cốt truyện gốc.

Nhưng nó vẫn thất bại.

Sức mạnh cưỡng chế của cốt truyện vẫn khiến họ đi đến vận mệnh đã định sẵn.

Vì vậy, trong trí nhớ của tôi, những câu chuyện mà tôi biết mâu thuẫn một cách khó hiểu.

Vì vậy, tôi đến đây.

Cốt truyện sụp đổ hoàn toàn phá vỡ xiềng xích giam cầm tôi, không có ràng buộc, sức mạnh của tôi tản ra, biến thế giới này thành một thế giới thực.

Sau đó, tôi trở thành Thời Thấm Thấm thực sự, một người sống thực sự.

Vì vậy, Mạc Vũ Hân, Lục Hoàn Vũ, Lục Bùi không còn cảm tình khó hiểu với tôi nữa.

Cảm xúc biến mất khiến họ nhất thời không biết phải đối xử với tôi thế nào, chỉ có thể phức tạp nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, nhìn 3 người họ.

"Từ giờ trở đi, các cậu có thể làm chuyện mình muốn làm, yêu người mình muốn yêu."

Sau đó, Mạc Vũ Hân và Lục Hoàn Vũ vẫn kết hôn.

Nhưng lần này là vì họ thực sự thích nhau.

Tôi tặng một Vũ Hân một căn nhà, ngay cạnh nhà tôi.

Mạc Vũ Hân và tôi trở thành bạn thân.

Cô ấy nói với tôi rằng khi cô ấy biết tất cả mọi thứ thì cô ấy có chút mờ mịt.

Nhưng cô ấy biết rõ là, cô ấy thực sự xem tôi là người bạn tốt nhất.

Ngày hôm đó, cô ấy đi đến nắm lấy tay tôi và nhìn vào mắt tôi một cách chân thành.

"Thấm Thấm, dù thế nào chăng nữa, thời gian chúng ta bên nhau là không thể thay đổi, có lẽ ngay từ đầu cảm tình tớ đối với cậu là giả, nhưng chúng ta ở bên nhau rồi nảy sinh ra tình cảm là thật."

"Bất kể có ra sao, cậu vẫn là người bạn tốt nhất của tớ."

Vừa nói đến đây, Lục Hoàn Vũ liền gọi điện thoại tới.

"Thời Thấm Thấm, Mạc Vũ Hân là vợ tôi, không phải vợ cậu, cậu có thể đừng cướp cô ấy khỏi tôi được không?"

"Tốt lắm, Vũ Hân vừa nói với tôi, thứ ba năm bảy thì ở nhà cậu, còn hai tư sáu thì mới trở về ở cùng tôi!"

"Vậy chủ nhật thì sao?" Tôi hài hước hỏi hắn.

"Cô ấy nói chủ nhật liên hoan!" Giọng của Lục Hoàn Vũ vô cùng buồn bực.

Tôi cười đến đau bụng.

Sau ngày hôm đó, Lục Bùi biến mất.

Tôi không để ý lắm đến tung tích của hắn.

Như tôi đã nói, họ có thể chọn con đường mà họ muốn đi.

Trước đây khi còn là quyển sách, bận rộn chỉ là một tính từ.

Chỉ khi tôi trở thành một con người thật sự, tôi mới phát hiện đây là một điều khủng khiếp cỡ nào.

Tôi bắt đầu học cách tiếp quản sản nghiệp Thời gia, bận rộn như con quay.

Trong thời gian này, tôi nhận được một lá thư.

Là Dung Lương, hắn nói xin lỗi tôi, hắn bảo rằng lúc đó không hiểu sao bản thân lại làm ra chuyện như thế.

Tôi đề cử một công việc cho hắn.

Rốt cuộc, hắn cũng là nạn nhân của cốt truyện.

Lại qua vài năm, Lục Bùi trong chiếc áo khoác đen đứng trước mặt tôi và vươn tay về phía tôi.

"Xin chào, tôi là Lục Bùi, có thể làm quen một chút không?"

TOÀN VĂN HOÀN.