Đại Úy Có Em Bé

Chương 17: Bồn chồn nằm trong chăn



Lục Tôn cau mày, đôi mắt sắc lẹm nheo lại:

- Đánh? Sao anh lại phải đánh em?

- À... dạ... không có gì...

Khánh Hạ lúng túng thu tay về rồi vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại. Cô nói nhỏ câu xin lỗi rồi chạy ra khỏi phòng. Lục Tôn đứng đó, trong đầu xuất hiện bao nhiêu là nghi ngờ. Phản ứng của cô thật sự không bình thường. Nhất định phải điều tra xem khoảng thời gian trước Khánh Hạ sống ra sao.

...----------------...

Màn đêm buông xuống, chuyện gì tới cũng sẽ tới. Khánh Hạ bồn chồn nằm trong chăn, kế bên là Lục Tôn. Hai người quay lưng vào nhau. Được một lúc khá lâu, anh căng thẳng lên tiếng:

- Em... ngủ rồi à?

Vừa nói xong Lục Tôn lập tức hối hận. Ngủ rồi thì làm sao mà trả lời được? Không ngờ Khánh Hạ còn căng thẳng hơn:

- Dạ... em đang ngủ.

Câu nói vừa dứt, cô mím môi nghĩ thầm. Không biết mình đang nói bậy cái gì nữa, phải trả lời là "chưa ngủ" mới phải. Lúc này Khánh Hạ cảm nhận được sự chuyển động kế bên, là Lục Tôn khẽ xoay người nhìn bóng lưng cô gái. Anh nhẹ giọng nói:

- Chuyện tuần trăng mật... cho anh xin lỗi. Anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc.

Nghe như anh ấy đang tự trách bản thân. Hóa ra Lục Đại Úy cũng không xấu xa như cô tưởng. Khánh Hạ chậm rãi quay người về phía anh:

- Không sao ạ, em...

Hai gương mặt bỗng gần sát nhau làm cô gái khựng lại. Ánh đèn ngủ mờ ảo giống như dẫn cô lạc vào vẻ ngoài điển trai trưởng thành của Lục Đại Úy

Khánh Hạ biết trước sau gì cũng phải "làm chuyện đó", nếu không thì Lục gia rước cô về làm cảnh à? Nghĩ đến đây, đôi mắt trong veo của Khánh Hạ liếc đi hướng khác vì xấu hổ:

- Chút nữa anh... nhẹ nhàng thôi được không ạ?

- Hửm?

Nguồn gốc của câu nói này bắt nguồn từ sự sợ hãi. Chuyện là vài ngày trước, trong lúc chị dâu và Khánh Hạ đang ngồi nói chuyện thì...

- S-Sao ạ? Miếng dán lưng?

Khánh Hạ tròn xoe mắt ngạc nhiên. Chị dâu gật đầu tỉnh bơ:

- Ừ, nếu em chưa có thì sang phòng chị đưa cho một ít. Cái gì cũng nên chuẩn bị từ trước.

Cô gái lắp bắp:

- C-Có thật là... "làm chuyện đó" sẽ bị ê ẩm không ạ?

- Tất nhiên rồi. Mỗi lần chồng chị cao hứng thì hôm sau chị phải nghỉ làm. Không chỉ đi không nổi, mà còn nhức vai, nhức lưng.

Khánh Hạ và chồng chưa tiến triển đến mức đó, nhưng nghe thôi đã sợ. Cô nuốt nước bọt:

- Chắc... chắc Lục Đại Úy không mạnh bạo vậy đâu... chị nhỉ?

Chị dâu cười tủm tỉm:

- Chị nói cho em nghe, Lục Phong là dân văn phòng nên sức lực có hạn. Còn Lục Tôn là Cảnh sát phòng cháy chữa cháy, ngày nào cũng luyện thể lực. Em nhìn cái cánh tay đó mà có thể nghĩ người ta nhẹ nhàng với em sao?

- C-Chị, chị đừng dọa em!

- Không dọa. Chị muốn em chuẩn bị tinh thần. Hai anh em nhà này manh động lắm. Lục Phong đã mãnh liệt như vậy rồi thì không biết Lục Tôn đến mức nào...

Vậy là Khánh Hạ cứ giữ tâm thế lo lắng cùng một chút sợ hãi cho đến tận bây giờ. Lục Tôn nằm bên cạnh, nghe cô yêu cầu hai chữ "nhẹ nhàng" thì hơi bất ngờ. Còn tưởng bở vợ mình đã quá "khát khao" nên mới bật đèn xanh rõ ràng như thế.

Anh nghĩ đến đây thì không chần chừ nữa, lập tức ngồi dậy cởi áo. Cơ bắp săn chắc lộ ra khiến Khánh Hạ càng thêm sợ hãi, có khi nào anh ấy cao hứng làm gãy xương mình luôn không? Vừa run vừa xấu hổ, cô lập tức trùm chăn che mặt, không dám nhìn cơ thể đó thêm giây phút nào nữa.

Cuối cùng cũng có thêm một bước tiến. Lục Tôn kéo chăn, để lộ ra gương mặt xinh xắn cùng đôi mắt tròn xoe của Khánh Hạ. Anh không ngần ngại chồm tới, chống hai tay xuống giường, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm ngay bên dưới:

- Em sẵn sàng chưa?

Khánh Hạ chỉ chớp mắt mà không trả lời. Góc nhìn từ dưới lên thật dễ khiến con tim loạn nhịp. Ai bảo anh ta đẹp trai như vậy chứ. Nếu không phải hôm nay có đến tận 3 lần vô thức ngắm nhìn khuôn mặt đó, Khánh Hạ đã không nhận ra bản thân mình đã mê mẩn nhan sắc của anh đến mức nào.

Lục Tôn từ từ hạ người, cánh tay săn chắc chống xuống giường. Bờ môi của anh chạm nhẹ vào đôi môi mỏng đỏ của Khánh Hạ. Chính cô cũng không ngờ nụ hôn đầu của mình lại là ở trên giường.

Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, bàn tay của Khánh Hạ vô thức vươn lên, đan vào những sợi tóc mềm sau gáy của Lục Tôn.

Trong khoảnh khắc anh định cởi áo của đối phương, cô bỗng sực nhớ đến tấm lưng chi chít sẹo của mình.

- A... kh-khoan...

Khánh Hạ ngồi dậy, tay giữ chặt vạt áo.

- Em xin lỗi...

Nói rồi, cô vội vã xuống giường, đi thẳng ra khỏi phòng. Lục Tôn cảm thấy vừa hụt hẫng vừa khó hiểu. Chẳng lẽ mình hôn tệ như thế à? Anh luống cuống mặc áo rồi chạy theo sau Khánh Hạ.