Đánh Rơi Bà Xã

Chương 50



Editor Nora

Sau một thời gian, Lục Tang Tang thường xuyên đi vật lý trị liệu, cơn đau ở cổ tay của cô đã được cải thiện rất nhiều.

Trước đó, bởi vì cô xin nghỉ phép, không làm việc nữa, cho nên sau khi cổ tay hồi phục một chút, cô liền cùng Nguyễn Phái Khiết bay sang châu Âu, tranh thủ thời gian này đi du lịch.

Lúc cô trở về đã là hai tuần sau, hai tuần này Đoạn Kính Hoài luôn tìm cô, sau khi biết cô đi du lịch Châu Âu, anh thường xuyên gửi tin nhắn wechat cho cô.

Trên thực tế, thời gian hai người không gặp mặt đã gần ba tuần rồi, hôm cô trở về, vừa kéo vali vào đại sảnh đã gặp ngay Đoạn Kính Hoài, anh đang dắt tiểu kim mao, có lẽ là vừa dẫn chó đi dạo về.

Hai người cùng nhau đợi ở cửa thang máy, Đoạn Kính Hoài vươn tay ấn thang máy.

"Tay của em cảm thấy tốt hơn chưa?" Anh hỏi.

Lục Tang Tang đã nhớ Câu Tử trong một thời gian dài nên cô cứ nhìn xuống nó. Sau khi nghe Đoạn Kính Hoài hỏi, cô thản nhiên đáp: "Đỡ hơn rồi."

"Chuyện lần trước, em hiểu lầm rồi."

Lục Tang Tang ngẩng đầu nhìn anh: "Chuyện gì."

Đoạn Kính Hoài: "Từ Dao."

Lục Tang Tang sửng sốt một lúc, nhận ra rằng anh đang nói về lần cuối cùng họ gặp Từ Dao tại căng tin.

Nói đến đây, quả thực lúc đó cô có chút khó chịu, nhưng sau này nghĩ lại cũng không có gì to tát, nếu thích một người đã ly hôn thì cô có quyền gì mà nói.

"Ồ, cô ấy à." Lục Tang Tang đứng thẳng người, "Tôi không có hiểu lầm, cô ấy không phải thích anh sao?"

"Nhưng anh không thích cô ta." Đoạn Kính Hoài dừng một chút lại bổ sung, "Mà anh cũng nói với cô ta không nên thích anh."

Lục Tang Tang: "..."

Khi thang máy đến, Đoạn Kính Hoài giúp cô đẩy vali đi vào, "Nên em đừng nóng giận."

Lục Tang Tang sững sờ: "Tôi, tôi không tức giận! Tại sao tôi lại tức giận?!"

"Em vào trước đi, cửa thang máy sắp đóng."

Lục Tang Tang bước vào, sau khi thang máy đóng cửa, cô lập lại một lần nữa, "Tôi không có giận, người ta thích anh mà tôi giận cái gì, đó là tự do của cô ấy."

Đoạn Kính Hoài mặt không chút thay đổi liệt kê chứng cứ: "Nhưng ngày đó em vội vàng rời đi, trên mặt có chút bực dọc."

"...Anh nhớ nhầm rồi."

"Em vẫn đi du lịch và không muốn gặp anh."

Lục Tang Tang sững sờ: "Đó là bởi vì tôi bị thương ở tay không thể làm việc, vì vậy tôi mới đi du lịch với Phái Khiết!"

"Nhưng em đã phớt lờ anh suốt thời gian qua."

"Tôi, tôi mỗi ngày đều rất bận đi chơi, không có nhiều thời gian trả lời tin nhắn của anh."

Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn không thể tin được.

Lục Tang Tang nhướng trán: "Ai nói với anh mấy thứ kỳ quái này thế hả."

"Giản Minh Đường đã phân tích cho anh."



"Giản Minh Đường?" Lục Tang Tang dừng một chút, nghi ngờ liếc mắt nhìn Đoạn Kính Hoài, "Anh tại sao nghe lời anh ta? Thật không thể hiểu nổi."

Với một tiếng ding, thang máy đã đến.

Lục Tang Tang giật lấy hành lý của cô, "Sau này đừng nghe anh ta nói nữa, anh ta tuy có người yêu, nhưng không có nghĩa là suy nghĩ của một người có thể áp dụng cho tất cả mọi người."

Đoạn Kính Hoài do dự một chút, sau đó ậm ừ nói: "Tối nay em ăn cơm chưa?"

"Đã ăn một ít trên máy bay, bây giờ tôi buồn ngủ quá, chỉ muốn ngủ." Lục Tang Tang mở cửa đi vào, "Bye bye, Cẩu Tử."

"Ừm, em ngủ ngon."

Lục Tang Tang nhướng mày: "Bác sĩ Đoạn, tôi đang nói chuyện với chú cún."

"Anh biết." Đoạn Kính Hoài cũng cười, "Anh chỉ trả lời thay nó thôi, bằng không, em chờ nó đáp lại em à?"

Lục Tang Tang: "..."

Rầm--

Cô đóng sầm cửa lại.

**

Đoạn Kính Hoài đã lâu không gặp Lục Tang Tang, nhưng sau khi cô trở về Trung Quốc, cô thường xuyên vắng nhà.

Đoạn Kính Hoài đột nhiên phát hiện, cô không có việc làm thật sự rất khó tìm người.

Hôm nay, Lục Tang Tang đang nằm dài trong văn phòng của Nguyễn Phái Khiết.

"Buổi tối, Giản Minh Đường mời khách, chúng ta cùng nhau đi quán bar vui vẻ."

Lục Tang Tang ngồi trên ghế làm việc, hai chân gác lên bàn, "Giản Minh Đường... Nhắc đến anh ta đã muốn cười, không biết chỉ cho Đoạn Kính Hoài chiêu gì, người đàng hoàng cũng bị anh ta dạy hư."

Nguyễn Phái Khiết: "Tớ lại cảm thấy anh ấy rất có ý tứ nha, nhất là dứt khoát dọn đến đối diện nhà cậu."

Lục Tang Tang rời mắt khỏi điện thoại di động trong tay, "Cậu cảm thấy việc này là ý của anh ấy?"

"Tớ đoán vậy thôi, tớ cảm thấy Đoạn Kính Hoài đã nghĩ thông suốt rồi."

Lục Tang Tang hầm hừ: "Con người đó thật là... Tớ muốn gặp Giản Minh Đường, để xem anh ta còn trò gì muốn dạy Đoạn Kính Hoài."

"Được, vậy tối nay đi."

Lục Tang Tang quyết định đến do thám chỗ Giản Minh Đường, nhưng cô không ngờ rằng mình lại gặp được người anh thứ ba Lục Thừa khi cùng Nguyễn Phái Khiết bước ra khỏi công ty.

Ngay khi, Lục Tang Tang nhìn thấy anh ta, cô nhớ ra anh ta đang theo đuổi Nguyễn Phái Khiết, điều này khiến cô vô cớ tức giận.

"Sao anh lại ở đây?" Nguyễn Phái Khiết nhìn thấy anh ta cũng kinh ngạc.

Lục Thừa ho nhẹ một tiếng: "Em muốn đi đâu, anh đưa em đi."

Lục Tang Tang liếc anh ta, "Cô ấy đi cùng tôi đấy, đưa cô ấy phải đưa luôn cả tôi."

Lục Thừa lúng túng nói: "Đương nhiên, vậy các em cùng nhau lên xe đi."

"Wow, anh trai từ khi nào lại đối xử tốt với tôi như vậy."

"Em nói vậy là sao chứ?" Lục Thừa hơi bối rối, "Bộ anh hay đánh hay mắng em lắm hả?"

Lục Tang Tang hừ lạnh, "Vậy thì không có, chỉ là thường xuyên nhìn tôi không vừa mắt."

"Anh..."

Nguyễn Phái Khiết: "Nhìn cậu không vừa mắt thì tớ cũng không vừa mắt, đi, chúng ta tự lái xe đi."

Lục Tang Tang nhướng mày nhìn Lục Thừa: "Thế à? Vậy chẳng phải khiến anh tớ uổng công đợi hay sao?"

Nguyễn Phái Khiết: "Uổng công thì uổng công, ai bảo anh ta bắt nạt chị em tốt của tớ."

Nói xong, hai người đi về phía xe Nguyễn Phái Khiết.

Lục Thừa: "Ơ này, Phái Khiết... Anh, Lục Tang Tang! Không phải, Tang Tang! Em gái!"

Lục Tang Tang lên xe và giơ ngón giữa với anh ta, "Gọi tôi là em gái cũng vô dụng."

Lục Thừa: "..."

Xe chạy đi, Lục Tang Tang và Nguyễn Phái Khiết ngồi trong xe và cười điên cuồng.

Cười hả hê xong, Lục Tang Tang đột nhiên nói: "Nếu cậu thích anh ta, tớ sẽ không ngăn cản cậu."

Nguyễn Phái Khiết sợ tới mức thiếu chút nữa đạp phanh: "Tớ không hề!"

Lục Tang Tang chống cằm ung dung nói: "Nói nào ngay, thật ra tớ và Lục Thừa đứng ở hai lập trường khác nhau, đúng sai khó phân biệt được. Nếu tớ là anh ta, có lẽ tớ cũng không thích đứa con do mẹ kế sinh ra."

"Tang tang."



"Ngoại trừ hơi lỗ mãng một tý, con người Lục Thừa cũng không tệ, nếu cậu thích thật..."

"Thôi đi, vận đào hoa của lão nương đâu tệ, cần gì phải chọn anh ta." Nguyễn Phái Khiết nhíu mày, "Cậu cũng biết đấy, tớ không thích Lục Sương giống cậu, nhưng Lục Thừa lại luôn nghe lời chị ta, hừ, tớ không muốn làm em dâu Lục Sương đâu."

"Ờ... Cậu nói tớ mới để ý, con người Lục Thừa vốn không có vấn đề gì, chỉ là bị chị gái song sinh của anh ta dạy hư." Lục Tang Tang duỗi lưng, "Được rồi được rồi, chuyện của cậu cậu tự làm chủ... Hơ, tớ ngủ một lát, đến bar thì gọi tớ."

"Được."

**

Sau khi đến quán bar, Lục Tang Tang phát hiện Giản Minh Đường mời không ít bạn bè, vẫn là nhóm bạn chơi với nhau từ nhỏ kia, mọi người đều quen thuộc.

"Giản Minh Đường."

"Ôi Tang Tang, em đến rồi à?"

Lục Tang Tang đi thẳng đến chỗ anh chàng, "Anh tới đây, em có chuyện muốn hỏi anh."

Giản Minh Đường cảnh giác nhìn cô một cái, "Làm gì vậy? Chuyện gì mà thần thần bí bí."

"Bảo anh tới thì anh cứ tới đây." Lục Tang Tang kéo anh ta qua một bên, "Em muốn hỏi anh, có phải gần đây quan hệ giữa anh và Đoạn Kính Hoài tốt đột biến hay không?"

"Anh, tụi anh vẫn luôn rất tốt mà."

"Nói như vậy, anh chính là quân sư sau lưng anh ấy rồi?"

"Quân sư gì chứ?" Giản Minh Đường giả bộ hồ đồ, "Anh không hiểu em đang nói gì... Đi đi đi, mau tranh thủ chơi đi, anh gọi rượu ngon cho em."

"Anh bớt đánh trống lãng đi."

"Anh đâu có ----- Ha! Kính Hoài đến kìa, em xem, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay." Giản Minh Đường vội vàng đào thoát khỏi Lục Tang Tang, "Anh đi chào khách, em cứ tự nhiên."

"..."

Lục Tang Tang kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Đoạn Kính Hoài đi tới.

Anh thực sự đến một quán bar như thế này?

Thấy vậy, những người khác có mặt cũng im lặng trong chốc lát, sau đó đều ngầm hiểu nhìn Lục Tang Tang.

Khi đó, cuộc hôn nhân và ly hôn của hai người này là kinh thiên động địa, đặc biệt là đêm trước hôn lễ khiến họ phải há hốc mồm.

Đoạn video nhỏ được quay lén đêm đó vẫn thỉnh thoảng được lấy ra để thưởng thức, nhưng đáng tiếc là sau đêm đó cả hai vẫn ra tòa ly hôn.

Không biết sau khi ly hôn hai người xuất hiện cùng nhau trước mắt mọi người sẽ như thế nào...

Tất cả mọi người không nói gì, trên mặt giả vờ không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bọn họ.

"Mọi người, hôm nay tôi kêu mọi người mở rất nhiều rượu ngon, chính là muốn chia sẻ với mọi người." Giản Minh Đường mời mọi người ngồi xuống, còn "vô ý" sắp xếp Đoạn Kính Hoài ở bên cạnh Lục Tang Tang.

Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Giản Minh Đường, đột nhiên cô nghĩ, không lẽ tên khốn này muốn tạo cơ hội cho hai người các cô gặp nhau?"

Chắc không đâu? Bọn họ cũng tập trung ở đây, như vậy vẽ vời thêm chuyện quá rồi.

"Tang Tang, em uống thử một chút, mùi vị thế nào?"

Lục Tang Tang nhìn đi chỗ khác, cầm ly lên và nhấp một ngụm, "Để thử rượu, anh đã yêu cầu chúng tôi đến một nơi náo nhiệt như quán bar. Thật là chu đáo."

Giản Minh Đường: "Khách sáo khách sáo rồi, hợp với khẩu vị nhóm bạn chúng ta thôi."

Suýt chút nữa Lục Tang Tang đã trợn mắt nhìn anh ta, nhóm bạn của chúng ta có bao gồm Đoạn đại thiếu gia ngồi bên cạnh cô không?"

"Nào, chúng ta cạn ly trước đi."

"Cạn ly."

Một đám người nâng ly uống cạn, Lục Tang Tang vừa cầm ly lên, liền thấy người bên cạnh cũng cầm ly giống mình, dừng lại một chút, theo bản năng đưa tay ra: "Anh không được phép uống."

Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn nàng: "Gì thế?"

"Anh, chẳng phải anh không uống rượu à, anh nói bác sĩ không nên uống rượu."

"Hôm nay anh được nghỉ."

"Vậy thì anh cũng không thể-"

"Ôi, Tang Tang, cậu sao vậy." Người bạn bên cạnh trêu chọc, "Sao cậu vẫn chăm sóc người ta vậy?"

Mặt Lục Tang Tang cứng đờ, chết tiệt, còn không phải sợ người này uống say sẽ giống như lần trước à, lỡ anh khóc lần nữa, không biết cô có bỏ mạng tại đây không?

"Tang Tang, cậu làm vậy là không đúng, cậu không uống thì để người ta uống."

"Tớ......"

"Không sao." Đoạn Kính Hoài cười nhạt liếc cô một cái, "Không cần lo lắng cho anh."

Lục Tang Tang nghẹn ngào, "Tôi không lo lắng cho anh!"



Mọi người nhìn hai người đầy ẩn ý.

"Được, được, muốn uống gì thì uống." Lục Tang Tang quay đầu nhìn chằm chằm một đám người xem, "Nào nào, uống với tôi một ly."

"Ha ha ha ha tôi nữa tôi nữa."

Lục Tang Tang cảm thấy Đoạn Kính Hoài điên rồi, bởi vì anh lại bắt đầu ai tới cũng không từ chối, thậm chí còn tự đắc uống một mình.

"Này... Đoạn Kính Hoài, đừng uống nhiều như vậy..." Lục Tang Tang hạ thấp giọng nói nhỏ vào tai anh.

Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt mờ mịt dường như lóe lên những tia sáng cực nhỏ.

"Gần đây không biết phải làm sao để gặp em."

Lục Tang Tang sửng sốt: "A, gần đây tôi rất ít ở nhà..."

"Nhưng anh muốn gặp em," anh đột ngột nói.

Lục Tang Tang vô thức siết chặt ly rượu, xung quanh ồn ào tiếng nói nhưng lời nói của anh lại lọt vào tai cô một cách rõ ràng. Cô sợ anh uống rượu, bởi vì sợ rằng cô sẽ không thể chịu đựng được anh như thế này.

"Cho nên, hôm nay Giản Minh Đường..."

"Anh bảo cậu ta làm đấy."

Nghi vấn trong lòng được giải tỏa, Lục Tang Tang quay đầu tìm kiếm bóng dáng Giản Minh Đường, kết quả vừa nghiêng đầu đã bị người ta kéo trở về.

Lục Tang Tang bị Đoạn Kính Hoài hai tay nhéo nhéo mặt, cô buộc phải nhìn anh: "Làm gì thế..."

"muốn ngắm em."

"Hử?"

Đoạn Kính Hoài nhếch môi, nở nụ cười. Nụ cười ấy không còn mờ nhạt như trước mà là một nụ cười thật tươi, như phát sáng trong bóng tối.

Lục Tang Tang sửng sốt, "Anh cười cái gì..."

"Em thật xinh đẹp."

"Hả? Đoạn... ưm!"

Lục Tang Tang không nói lời nào, đột nhiên, người đàn ông trước mặt cô cúi xuống và hôn lên môi cô với độ chính xác không gì sánh được. Đôi mắt của Lục Tang Tang ngay lập tức mở to, bởi vì xung quanh cô đều là bạn bè, phản ứng đầu tiên của cô là ngay lập tức đẩy anh ấy ra.

Có điều, tim đập như trống, muốn vọt khỏi cổ họng.

Đoạn Kính Hoài loạng choạng ngã về phía sau, một tay anh chống lên sofa, sau đó giữ nguyên tư thế nhìn cô đắm đuối.

Lục Tang Tang nói không nên lời, thậm chí cô còn có cảm giác sởn gai ốc. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy, rượu đối với một người có thể là độc dược.

Xâm chiếm lòng người, đánh cắp tâm trí người ta!

"Tôi đã nói anh không được uống mà!"

Đoạn Kính Hoài từ từ nhích lại gần cô, dường như anh không nghe thấy lời cô nói, "Tang Tang, anh muốn hôn em."

Tác giả có lời muốn nói: Đoạn lưu manh sau khi uống rượu lại online

........................................................................................