Sáng sớm thứ bảy, khi còn đang ngủ say, tôi nghe tiếng chuông cửa như đòi mạng.
Tôi giận dữ đứng dậy và mở cửa.
Tiêu Yến, người mất tích một thời gian, đang ở ngoài cửa, mặc một bộ đồ hàng không.
Dáng người ngay thẳng, nét mặt sắc sảo và một nụ cười nhẹ khi anh ấy nhìn tôi với đôi lông mày sâu thẳm.
"Anh xin lỗi, mấy ngày trước công ty có trường hợp khẩn cấp, không kịp nhắn cho em. Có phải giận rồi không?"
11.
"Trong lòng anh, em là người hẹp hòi như vậy sao?"
Tôi thích giận lắm sao?
Rõ ràng là lỗi của anh, ít nhất cũng nên nói gì đó trước khi rời đi chứ.
Đâu phải anh ấy không nói chuyện được.
Lúc này, con trai cũng từ trong phòng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
"Mẹ ơi, hình như con nghe thấy giọng nói của chú Tiêu."
"Oa! Chú Tiêu, thật đẹp trai!"
Con trai nhìn thấy Tiêu Yến đứng ở cửa từ xa, chạy như bay đến với vòng tay rộng mở, sự phấn khích có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Quàng tay qua cổ anh và nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải như một đứa trẻ tò mò.
"Chú ơi, chú mặc quần áo đẹp trai quá, hôm nay chú có đi lái máy bay không?"
Tiêu Yến vẻ mặt ân cần nói: "Hôm nay dẫn con đi xem máy bay, nhé?"
"Được, được! Mẹ ơi, hôm nay chúng ta sẽ lái một chiếc máy bay lớn!"
Tôi ngượng ngùng nói: "Mẹ không đi đâu!"
Thứ nhất, nếu đi, lỡ như tôi lại muốn tiếp tục quay lại làm phi công thì sao?
Thứ hai, Tiêu Yến đã hoàn thành giấc mơ của tôi khi đó, cảm giác này dù sao cũng có chút kỳ lạ, và tôi luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Tiêu Yến nắm lấy tay tôi, không cho phép từ chối, nói: "Em phải đi!"
Cuối cùng tôi cũng không đấu nổi với hai người này.
Tôi đi theo Tiêu Yến đến công ty của anh. Sau khi gặp gỡ các đồng nghiệp, tất cả bọn họ đều tiến đến buôn chuyện: "Cơ trưởng Tiêu có một đứa con trai lớn như vậy khi nào mà không nói cho chúng tôi biết?"
Giọng điệu của Tiêu Yến thoải mái: "Hôm khác mời mọi người uống rượu mừng!”
Tôi: ? ? ?
Rượu mừng loại nào?
Các đồng nghiệp của anh ấy nhìn tôi tò mò, trong số họ, một đồng nghiệp nam trạc tuổi Tiêu Yến, cười và trêu chọc: "Yo, cuối cùng cũng tìm được chân ái của cậu rồi à?"
"Người đẹp, em không biết sao, Tiêu Yến rất nổi tiếng trong giới phi công các hãng hàng không dân dụng trên cả nước."
Tôi tò mò hỏi: "Tại sao?"
Đồng nghiệp nam bật cười thành tiếng:" Ai mà không biết cậu ấy đổi nghề phi công chỉ để chạy theo tình yêu đích thực của mình!”
Tôi sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Tiêu Yến. Anh ấy cũng đang mỉm cười nhìn tôi.
Thực sự đã vì tôi mà đổi nghề.
Tôi biết mặc dù anh ấy vào đại học Hàng Không, nhưng anh cũng lấy bằng kép, tham vọng của anh ấy luôn là ngành tài chính.
Nhưng bây giờ anh ấy đã trở thành một phi công...
Khả năng cao là do tôi.
Người khác không biết, nhưng tôi có thể không biết sao, có bao nhiêu vất vả để được trở thành một phi công?
...
Một ngày này, Tiêu Yến và con trai đã hoàn thành ước mơ được chạm vào máy bay của cậu bé.
Anh ấy cũng nói với con trai mình: "Mẹ con trước đây cũng là một phi công, là một nữ phi công rất giỏi."
Đôi mắt của cậu con trai mở to, rõ ràng là bị sốc.
Tiêu Yến khẽ cau mày: “Em chưa bao giờ nói với thằng bé điều này sao?”
Tôi gật đầu.
"Anh xin lỗi, tất cả là do anh."
Tiêu Yến đột nhiên hôn lên má tôi: "Du Du, chúng ta ở bên nhau được không?"
"Cho anh một cơ hội để bù đắp cho em và con. Được không?”
Tôi lưỡng lự.
Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng quen với việc chăm sóc con một mình từ lâu.
Việc Tiêu Yến bước vào cuộc sống của tôi một cách đột ngột và mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.
"Em có thể suy nghĩ một chút không?"
"Được!"
Khi Tiêu Yến đưa chúng tôi về nhà, con trai đã ngủ thiếp đi trên tấm lưng rộng của anh ấy.
Đặt con trai lên giường, còn nghe được tiếng lẩm bẩm: “Chú Tiêu thật tốt.”
Khóe môi anh cong lên, cúi đầu hôn nhẹ lên trán con trai.
Tôi có quá ích kỷ không. Thật ra, con trai luôn mong được gặp bố, nhưng bây giờ Tiêu Yến đang ở trước mặt, tôi lại không nói cho nó biết.
Ngày hôm sau, tôi hỏi con trai: "Con có thích chú Tiêu không?"
Thằng bé gật đầu và nói chắc nịch: "Con rất thích."
"Tại sao? Là vì chú ấy đối xử với con rất tốt sao?"
Con trai trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chú Tiêu đối với con rất tốt, mẹ à, con thấy chú ấy rất giống một người bố nên con thích."
Tôi nghĩ, tôi biết câu trả lời trong lòng mình.
12.
Trong suốt thời gian sau, Tiêu Yến luôn ở bên cạnh tôi, giúp tôi chia sẻ áp lực chăm sóc con cái.
Về cơ bản, anh ấy ở đây để đưa đón đứa nhỏ. Miễn là không có lịch bay, anh sẽ luôn ở bên cạnh chúng tôi. Trở thành một người đàn ông tốt ở nhà.
Một ngày nọ.
Cô bạn thân đã mời tôi đi ăn tối. Đó là một nhà hàng phương Tây mà tôi luôn muốn đến, chính ở đó, Tiêu Yến đã quỳ xuống cầu hôn tôi.
"Du Du, lấy anh nhé, anh sẽ bảo vệ em và con của chúng ta."
Đôi mắt anh kiên định, tôi không có lý do gì để cự tuyệt.
Tôi đã nhận lấy chiếc nhẫn và mô hình máy bay anh tặng.
"Được."
Sau khi đồng ý lời cầu hôn của Tiêu Yến, tôi gặp một cô gái có giọng nói quen thuộc.
Không thể phủ nhận là cô ấy xinh đẹp, điều kiện cũng rất tốt.
Ngay khi gặp mặt, cô ấy đã nói: "Rời xa Tiêu Yến, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được".
Khi tôi nghe thấy điều này, tôi không thể nhịn được cười.
"Cô Đồng phải không? Cô nghĩ Tiêu Yến là cái gì? là một món hàng sao?"
Tiêu Yến đã giải thích mọi thứ cho tôi, anh ấy không liên quan gì đến Đồng Nguyệt.
Hôm đó đi công tác với Đồng nguyệt, cô ta đã cố tình cầm điện thoại của anh ấy để trả lời.
Anh muốn giải thích rõ ràng, nhưng không thể tìm thấy tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô Đồng này.
Toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí thế áp đảo mạnh mẽ.
Trong mắt cô ấy hiện lên sự thù địch: "Tôi đã yêu Tiêu Yến ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy. Gia cảnh của tôi cao hơn cô, nếu Tiêu Yến ở bên tôi, cuộc sống của anh ấy sẽ lên một tầm cao mới, còn cô thì sao?”
Tôi nhún vai và mỉm cười.
"Thật ngại quá, tôi không may mắn được sinh ra ở Rome như cô. Nhưng Tiêu Yến thích tôi, luôn luôn thích tôi."
"Nếu Tiêu Yến thực sự muốn dựa vào cô để leo lên cao, tại sao anh ấy phải thay đổi công việc của mình, tại sao anh ấy lại tìm kiếm tôi một cách liều lĩnh?"
"Nhiều năm như vậy mà cô vẫn không có được anh ấy, điều đó có nghĩa là trong lòng anh ấy hoàn toàn không có cô.”
Đồng tiểu thư tức giận đến xanh cả mặt.
"Cô mang theo một đứa con riêng, dựa vào đâu mà cô không chịu buông tha Tiêu Yến?"
"Cô Đồng, xin hãy tìm hiểu kỹ, không phải là tôi không buông tha Tiêu Yến. Xem ra cô không biết gì cả.”
Nghe đến đây, cô ấy sửng sốt một lúc lâu: “Đứa bé là con của Tiêu Yến?”
“Đúng vậy.”
Sau đó, nghe nói rằng cô Đồng này vẫn không từ bỏ, cô ấy còn đ i ê n đến mức đích thân đàm phán với Tiêu Yến, thậm chí còn nói rằng công ty hàng không có vốn đầu tư của cha cô ấy, đe dọa sự thăng tiến của anh.
Dĩ nhiên là Tiêu Yến không đồng ý, anh ấy hôn tôi, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và nói: "Công ty đào tạo được một phi công đã không phải chuyện dễ, không thể dễ dàng thay thế chứ đừng nói đến một phi công xuất sắc như anh"
"Anh có một người vợ tốt như vậy, làm sao trong lòng có thể chưa được thêm ai nữa."
Tiêu Yến được thăng chức nhờ khả năng làm việc xuất sắc của mình.
…
Nửa năm sau, tôi và anh ấy kết hôn, chúng tôi mời tất cả bạn học năm đó đến dự đám cưới.
Khung cảnh đám cưới thật hoành tráng. Đích thân con trai của tôi đến trao nhẫn.
Khi Tiêu Yến phát biểu, anh ấy đã xúc động đến mức bật khóc.
Tôi biết anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, rất lâu rồi.
Chính tôi cũng vậy.
Giống như cũng đã chờ đợi rất rất lâu.
Anh ấy nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em, tốt với em cả đời."
Con trai không phục, một bên nói: "Ba, thế còn con?"
"Con và mẹ khác nhau, Ba phải yêu mẹ con trước đã." Tiêu Yến bế đứa con trai lên và lại ôm tôi.
"Vợ à, cảm ơn vì vẫn cần anh."
"Được, sau này đối xử tốt với em là được!"
Tôi vòng tay qua eo anh, nhón chân hôn lên mặt anh.
[Hoàn toàn văn]