Định Mệnh Đời Anh

Chương 69: Hiện tượng lạ trong phòng họp



“Bệnh tình của con dạo này thế nào rồi? Nghe lão Vương nói có vẻ khả quan hơn trước”.

“Đúng là tốt hơn trước nhiều rồi ạ. Chú Vương bảo nếu tần suất phát bệnh ít lại là khả năng có thể sẽ hết, chú ấy đang cố gắng tìm thuốc mới có thể đẩy nhanh quá trình”, anh cũng cảm thấy tình trạng bản thân khá hơn trước nên có tìm bác sĩ Vương kiểm tra lại, không ngờ kết quả khả quan thật.

Hoàng lão gia nghe xong liền cười lớn, xem ra bây giờ sắp bớt đi một nổi lo với đứa cháu này rồi, ông hắng giọng khẽ nhắc nhở “Được rồi! Khi nào chú một đứa cháu bế bồng rồi hai đứa muốn làm gì thì làm”.

Hoàng Minh Huân cũng cười thoải mái đáp “Cháu sẽ cố gắng”.

[…]

Trưa hôm sau Hoàng Minh Huân đã dặn trợ lý của Thư kí Nhạc không cần chuẩn bị đồ ăn cho mình, anh đợi Tống Gia Tuệ tới bụng cồn cào nhưng vẫn không thấy gì. Rõ ràng tối hôm đó đã hứa đến chung cư nấu đồ ăn mang đến cho anh rồi mà, không lẽ cô quên? Anh liền lấy điện thoại gọi lúc cô chuẩn bị vào tiết học.

[Alo! Anh có chuyện gì thế?], nhìn số điện thoại cũng khá quen thuộc, cô bắt máy hỏi thẳng vào vấn đề, tự nhiên giờ này gọi chắc không phải nhớ cô gọi chơi thôi đó chứ? Cô nghĩ anh không đủ rảnh rỗi để làm những chuyện chẳng có mục đích này.

[Em quên mất chuyện mình phải làm sao?]

[Chuyện gì? Anh chỉ dặn mấy ngày không về nhà thôi, em cũng làm theo ý anh rồi còn gì.]

[Trước đó nữa! Em không nhớ mình đã hứa với tôi chuyện gì sao?]

Cô nghĩ nghĩ một chút, vẫn không nhớ ra được đành thành thật [Em không nhớ! Anh nói nhanh lên, cứ úp úp mở mở như thế làm gì, bắt đầu từ khi nào anh trở nên rề rà như vậy nhỉ?]

Lúc trước rõ ràng rất sợ mỗi khi nói chuyện với anh, vậy mà giờ mới được đối xử tốt một chút cô đã nói chuyện như thế rồi nhưng người nào đó không biết rằng cô đang có việc gấp, cô phải đến sớm để chuẩn bị bài báo cáo cuối kỳ cho một ông thầy tính tình khó nhất khoa nữa. Đến nhóm nào báo cáo mà có thành viên đi trễ hay vắng là ông ấy đánh rớt thẳng tay, chẳng may nhóm của cô là nhóm đầu tiên của buổi báo cáo hôm nay.

Chưa đợi anh trả lời, Tống Gia Tuệ lại nói tiếp [Có việc gì lát em gọi lại anh nha! Bây giờ em có việc phải làm rồi], sau đó liền cúp máy.

Hoàng Minh Huân nghe tiếng tút từ điện thoại thì đen mặt, thầm mắng cô là cái đồ vô tâm, không biết quan tâm bụng chồng mình chả có gì trong đó. Anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại, lần này đầu dây bên kia là Thư kí Nhạc.

[Một lát anh cứ mang đồ ăn trưa đến cho tôi].

Thư kí Nhạc đột nhiên cười lớn, [Thiếu gia à, không phải cậu nói từ nay có thiếu phu nhân chuẩn bị đồ ăn trưa cho cậu sao? Bây giờ lại cần đến tôi rồi?]

Bị Thư kí Nhạc trêu như vậy trong lòng Hoàng Minh Huân tức đến nổi không có lời nào để phản bác, [Tôi chưa thấy anh nhiều lời thế bao giờ!]

[Ha ha! Giờ đang trong giờ nghỉ trưa, vợ tôi chưa muốn về thì phải làm sao đây? Nhưng mà cậu yên tâm, khi nào về tôi sẽ mang cho cậu, cố gắng đợi một chút], giọng Thư kí Nhạc có vẻ hả hê lắm, cho chừa cái tội bỏ bê công việc hai ngày liền hại cậu phải thay anh làm biết bao nhiêu thứ.

Hoàng Minh Huân đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại, dạo này anh dễ bắt nạt lắm sao mà chưa đầy mười phút đã bị hai người cúp điện thoại rồi. Trong lòng lại thầm mắng cái tên Thư kí Nhạc đó đúng là đội vợ lên đầu mà.

Đến khi xong luôn môn học buổi chiều nữa Tống Gia Tuệ mới nhớ ra việc hồi trưa Hoàng Minh Huân có gọi mình nói vòng vo gì đó, cô mới gọi lại nhưng bên kia không bắt máy, lát sau mới có một tin nhắn gửi tới.

[Tôi đang họp. Em học xong thì đến HJ, tôi có chuyện muốn nói với em].

Cô ấn vài phím trả lời [Không đặt hẹn trước nhỡ đến đó nhân viên của anh xem em là một đứa ất ơ nào đấy đến quyến rũ anh thì làm thế nào? Như vậy người ta sẽ đánh giá em đấy!]

[Em bị ngốc à? Hình ảnh trên báo nhiều thế ai mà chả biết em].

[Ai biết được nhân viên của anh có xem báo hay không], dù nói vậy nhưng cô vẫn bắt xe đi đến HJ theo lời anh.

Hoàng Minh Huân bình thường ngồi trong phòng họp mặt lạnh như băng, không một biểu cảm thừa nhưng hôm nay lại thấy cứ nhìn xuống dưới bàn bấm điện thoại, còn có nụ cười khó hiểu nơi khóe miệng nữa chứ.

Có vài người trố mắt lên nhìn như không tin đó là sự thật, có người còn ra hiệu cho người bên cạnh xem hiện tượng lạ này nữa. Sự việc diễn ra tiếp theo càng làm mọi người chấn động nữa, phó giám đốc kinh doanh báo cáo sai số liệu từ 0,043% thành 0,034% nhưng không bị phê bình hay trừ lương – điều mà anh vẫn thường làm trước đây khi ai đó mắc lỗi dù là chức cao hay thấp trong giờ họp.

“Được rồi! Bây giờ mọi người có thể nghỉ. Tôi không hi vọng trong buổi họp lần sau sẽ có bất kì lỗi lầm nào nữa”, nói xong anh mang tập tài liệu rời khỏi phòng họp, Thư kí Nhạc cũng đi theo ngay sau đó.

“Vâng! Vâng! Sau này tôi sẽ không có sai sót nữa”, phó giám đốc kinh doanh cúi đầu liên tục, rúi rít cảm ơn vì không trừ lương.

Vào thang máy Thư kí Nhạc không còn phải khổ sở nhịn cười nữa, cố tình trêu vị Tổng giám đốc vừa bấm điện thoại vừa cười nào đấy, “Chắc là người vô tâm nào đấy sắp đến nên hôm nay mới được tan họp sớm thế này”.

Như nói trúng tim đen, Hoàng Minh Huân chỉ hắng giọng không nói gì, cao cao tại thượng đút hai tay vào túi quần bước khỏi thang máy.

Thư kí Nhạc cố tình trêu tới cùng, “Cậu nói thử xem có phải lấy vợ rồi rất thích không? Cảm giác như muốn dán vào nhau cả ngày, không muốn rời xa vậy”.