Sau khi Diệp U gửi hình huy hiệu, một hồi lâu Diệp Lệ Lan mới trả lời cho cô: “Không tiện nói trên di động, buổi tối về nhà sẽ nói.”
Tuy Diệp U có nghi ngờ trong lòng, nhưng nhất thời không vội, cô gửi dấu OK cho Diệp Lệ Lan, tạm gác chuyện này sang một bên.
Buổi chiều cô đến công ty, họp với các bộ phận, sắp xếp công việc tiếp theo. Cô cũng thảo luận với Cao Giai Vũ về việc ký hợp đồng với Chu Quyết, cả hai chuẩn bị dẫn theo luật sư đến gặp Chu Quyết vào ngày mốt.
Bận rộn ở công ty cả buổi chiều, lúc Diệp U về đến nhà, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều đều ở nhà.
Công việc ở tập đoàn Diệp Thị chắc chắn nhiều hơn công ty game nhỏ bé của cô, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều thường rất bận, hôm nay thế nhưng họ tan việc trước cô, cô có chút kinh ngạc: “Ba, mẹ, sao hôm nay tan việc sớm vậy?”
Diệp U đặt túi xách lên sô pha, ngồi đối diện Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều.
Vẻ mặt hai người có vài phần nghiêm túc, tựa như muốn nói chuyện gì nghiêm trọng với cô. Diệp U suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này cô luôn bận bịu với chuyện đầu tư, không làm sai chuyện gì, chẳng lẽ chú Hỉ mét chuyện của cô và Lục Tẫn cho họ??
Diệp U hoảng hốt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh: “Ba mẹ có chuyện gì muốn nói với con hay sao?”
Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều liếc nhìn nhau, cuối cùng Diệp Lệ Lan mở miệng: “Hôm nay con gửi hình huy hiệu cho mẹ, con nhớ được bao nhiêu?”
Diệp U nghe mẹ nhắc tới huy hiệu, trái tim đang treo lơ lửng đã được đặt xuống. Hôm nay cô bận rộn ở công ty cả buổi chiều, quên mất chuyện này: “Con có chút ấn tượng mơ hồ. Con thấy huy hiệu đó rất cũ, chắc con đi lúc rất nhỏ phải không?”
“Ừ.” Diệp Lệ Lan gật đầu, suy nghĩ một lúc mới nói tiếp, “Lúc con vừa vào lớp 1, sức khỏe con không tốt, ba mẹ đưa con đến sơn trang để nghỉ dưỡng nửa tháng.”
Diệp U tròn mắt ngạc nhiên, cô luôn cho rằng mình tới sơn trang ở hai ngày, ngâm suối nước nóng, tựa như bao lữ khách bình thường. Hóa ra cô đã từng ở đó nửa tháng??
“Chờ chút, để con từ từ.” Diệp U suy nghĩ, “Vì sao lúc ấy sức khỏe con không tốt? Sao con chẳng nhớ gì cả?”
Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều lại nhìn nhau. Lần này Tiêu Thiều mở miệng: “Con gặp chút chuyện ở trường, không muốn nói chuyện. Ba mẹ vốn định ở trong sơn trang cho đến khi con có chuyển biến tốt, nhưng nửa tháng sau con mắc mưa nên bị sốt. Ba mẹ lo lắng điều kiện y tế trên núi không tốt nên đưa con đến bệnh viện thành phố khẩn cấp. Ngày hôm sau con hết sốt, cũng sẵn sàng nói chuyện, chẳng qua…… con quên hết tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian trước. Bác sĩ nói có thể là di chứng.”
Diệp U trầm mặc, cô không có chút ấn tượng nào về những gì Tiêu Thiều nói, tựa như là những chuyện đó xảy ra với người khác.
Diệp Lệ Lan thấy cô nhíu mày, trấn an cô: “Đều là một số chuyện không hay, đã quên thì quên đi, không cần ráng suy nghĩ.”
Tuy nói thế, nhưng tóm lại Diệp U hơi tò mò, cô gật đầu, không nói gì nữa.
Lục Tẫn có một giấc mơ rất dài về thời thơ ấu.
Năm đó mẹ anh vừa đột ngột qua đời, toàn bộ sơn trang đều chìm trong sự u ám. Ba anh bị đả kích nặng nề vì cái chết của mẹ, cả ngày nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai. Sức khỏe của bà nội cũng sa sút vì biến cố của mẹ, mỗi ngày ông nội phải canh giữ bên cạnh bà mới có thể yên tâm. Mọi việc trong sơn trang đổ lên đầu chú Hỉ, ngày nào chú cũng bận rộn tối tăm mặt mày.
Lúc ấy Lục Tẫn mới tám tuổi, anh rất buồn, rất muốn mẹ, nhưng anh không có ai để trò chuyện.
Anh chỉ có thể chạy tới suối nước nóng ngâm chân mỗi ngày, trước kia lúc mẹ còn sống, ngày nào cũng dẫn anh tới nơi này ngâm chân.
Sau đó đột nhiên một ngày nọ, anh gặp một cô bé bên hồ ngâm chân. Cô để chân trần, ngồi đó lặng lẽ, bất động, tựa như một hình nộm xinh đẹp.
Lục Tẫn quan sát cô một lúc, ngập ngừng bước qua. Cô đang ngồi chỗ của mẹ, Lục Tẫn muốn cô tránh ra, nhưng cô còn quá nhỏ nên Lục Tẫn ngại đuổi cô.
Anh không biết vì sao cô ở đây một mình, mặc dù nước trong hồ ngâm chân rất cạn, nhưng cha mẹ cô không nên để cô chạy đến đây một mình.
Anh không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh cô bé, nhúng chân vào suối nước nóng.
Trong khoảng thời gian này, người lớn trong sơn trang rất bận. Lục Tẫn không muốn gây thêm phiền phức cho bọn họ, anh cũng không dám lộ ra vẻ buồn bã ở trước mặt họ. Mỗi lần muốn khóc, anh chạy đến chỗ này, ngồi đây một mình để khóc.
Hôm nay có người ngoài tới đây, là một cô bé nhỏ hơn mình, Lục Tẫn không muốn khóc trước mặt cô, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, không nén lại được.
Cô bé vẫn lặng lẽ ngâm chân, ngay cả thời điểm Lục Tẫn lại đây, cô cũng không phản ứng. Lúc này nghe tiếng thổn thức bị kìm nén của Lục Tẫn, cô chậm rãi quay đầu lại.
Không biết cậu bé xinh đẹp ngồi bên cạnh từ lúc nào, cậu đang khóc.
Lục Tẫn biết cô đang nhìn mình, anh cảm thấy rất mất mặt, nhưng anh không kiềm chế được, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô bé nhìn một hồi, sau đó lấy một viên kẹo trái cây trong túi ra, đưa tới trước mặt Lục Tẫn.
Lục Tẫn cúi đầu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay cô, nước mắt dần dần ngưng lại: “Cho anh à?”
Cô bé không nói gì, chỉ giơ kẹo, không cử động.
“Cảm ơn.” Lục Tẫn cầm viên kẹo, thấy vết bầm tím ẩn dưới ống tay áo của cô bé.
Anh sửng sốt.
Cô bé đưa kẹo xong, rụt tay lại, ngồi yên lặng, ống tay áo trượt xuống, che những vết bầm tím trên cánh tay.
Lục Tẫn nhìn chằm chằm cánh tay nho nhỏ của cô một hồi lâu, quên khóc: “Em bị thương hay sao?”
Cô bé vẫn im lặng, không có bất cứ phản ứng gì đối với câu hỏi của anh.
Mấy ngày sau, Lục Tẫn gặp cô bé không nói lời nào này mỗi ngày ở hồ ngâm chân vào thời gian này.
Lục Tẫn không biết vì sao trên người cô có vết thương, cũng không biết vì sao cô không muốn nói chuyện, nhưng lần trước cô cho anh kẹo trái cây rất ngon, cho nên Lục Tẫn cũng mang một ít kẹo của mình tới cho cô.
Tuy cô bé không muốn nói chuyện, nhưng lại là một người lắng nghe tuyệt vời. Lục Tẫn có thể nói với cô những áp lực và cảm xúc trong lòng. Anh không hề giống lúc trước, tới đây chỉ để trốn và khóc, anh còn muốn đến gặp cô bé, trò chuyện với cô.
Nếu có thể, anh hy vọng cô cũng nói chuyện với mình.
“Em tên gì?” Lục Tẫn hỏi cô câu này mỗi ngày một lần, nhưng chưa bao giờ nhận được đáp án. Lục Tẫn thấy cô không có phản ứng thì lấy viên kẹo mình mang đến hôm nay ra: “Đây là kẹo dẻo có nhân quả mọng, em muốn thử không?”
Tuy cô bé không nói lời nào, nhưng mỗi ngày đều nhận kẹo mà Lục Tẫn đưa. Đổi lại, cô cũng đưa cho Lục Tẫn một viên kẹo của mình.
Hôm nay cả hai lại trao đổi kẹo theo nghi thức, Lục Tẫn đặc biệt chú ý, vết bầm trên tay cô hình như mờ một chút.
“Em có đau không?” Lục Tẫn nhìn cánh tay nho nhỏ của cô, không rõ vì sao có người đánh một cô bé mạnh như thế.
Cô bé dường như biết anh đang hỏi gì, lắc đầu. Cô bóc viên kẹo Lục Tẫn vừa mới đưa, bỏ vô miệng, mắt sáng lên.
Lục Tẫn nhìn cô: “Em thích hương vị này? Ngày mai anh sẽ mang nhiều chút cho em.”
Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô vừa to vừa sáng, vô cùng đáng yêu.
Lục Tẫn mắc cỡ vì bị cô nhìn, anh cúi đầu, nhìn dòng nước suối nóng đang chảy chầm chậm dưới chân.
“Em tên là Diệp U.” Cô bé thì thào, giọng nói khô khốc, đột nhiên vang lên bên tai, “U U Lộc Minh U.”
“Diệp U, U U……”
Tiểu Phan nghe thấy Lục Tẫn nói mớ trên giường, vội chạy tới sờ trán anh: “Chú Hỉ, hình như Lục tiên sinh lại bắt đầu phát sốt, phải làm sao đây?”
Tối hôm qua Lục Tẫn uống thuốc và truyền nước, ban ngày rõ ràng đã hết sốt, còn dậy ăn một chút đồ, nhưng giờ lại tái phát.
Chú Hỉ sờ trán Lục Tẫn, nhíu mày: “Tôi đi tìm bác sĩ Hạ.”
Cả đêm nay, Tiểu Phan và chú Hỉ đều không ngủ, nhưng Lục Tẫn cuối cùng hết sốt.
Sáng hôm sau, qua hai ngày mưa liên tiếp, bầu trời rốt cuộc cũng quang đãng. Không khí trên núi vô cùng trong lành, có thể ngửi thấy mùi thơm của đất.
Trình Cảnh ôm đàn ghi-ta, chạy đến gốc cây nơi Hứa Sương thường luyện giọng để tìm cô.
Hứa Sương nhíu mày khi thấy anh tới. Hai ngày nay Trình Cảnh cứ quấy rầy cô. Anh theo cô khắp nơi, còn liên tục đòi đàn cho cô nghe.
“Anh rốt cuộc muốn gì?” Hứa Sương tới sơn trang là vì thanh tịnh, không ngờ trốn ở đây cũng không thanh tịnh được, “Nếu anh cứ dây dưa, tôi sẽ nói với chú Hỉ để chú đuổi anh ra ngoài.”
“Đừng, tôi chỉ muốn mời cô hát ca khúc do tôi viết. Giọng cô hay như vậy, vì sao phải lãng phí cho một kẻ cặn bã?” Trình Cảnh nói rồi khảy dây đàn, “Tôi viết ca khúc này gần xong rồi, hay là cô nghe trước?”
“Tôi không muốn nghe.”
“Tôi mời cô uống trà và ăn nhẹ nhé? Nghe nói thị trấn dưới chân núi rất thú vị, hay là hai ta đi dạo?”
Hứa Sương: “……”
Cô búng chân qua đầu cái “phốc”, ép chân vào thân cây: “Nếu anh tiếp tục làm phiền tôi, coi chừng tôi đánh anh.”
Trình Cảnh: “……”
Anh lịch sự cười hai tiếng, nói với Hứa Sương: “À, sơn trang cấm đánh nhau, nếu cô đánh tôi, hai ta cùng bị đuổi xuống núi, sau đó sẵn tiện đi tới phòng thu âm của tôi luôn.”
Hứa Sương: “……”
Không phải lúc trước Diệp U rượt theo anh ta đòi bài nhạc hay sao? Anh ta trở nên say mê công việc từ khi nào?
Anh Lương đi ngang qua, nhìn thấy Trình Cảnh đang đuổi theo Hứa Sương, cười đầy ẩn ý: “Thế nào, thật sự chuẩn bị theo đuổi Tiểu Hứa à? Tiểu Hứa quả thật cũng không tệ……”
“Thôi đi.” Trình Cảnh cởi cây đàn ghi-ta đang mang và đặt xuống đất, “Anh là đạo sĩ mà sao nhiều chuyện vậy?”
“Có lẽ do tôi là đạo sĩ giả.” Anh Lương sờ tóc mình, nhìn chú Hỉ vội vàng đi qua cách đó không xa, “Này, hai ngày nay anh có gặp Lục tiên sinh không?”
“Không.” Trình Cảnh nói, bản thân cũng cảm thấy có chút kỳ quái, “Sau khi sếp Diệp rời đi, tôi chưa gặp anh ấy.”
Anh Lương nói: “Tôi nghe nói hình như bị bệnh, bác sĩ Hạ chạy tới viện của anh ấy rất nhiều lần.”
“Bệnh nặng như vậy? Hiện tại thế nào?”
“Tôi không biết, ây da, người đời luôn không nhìn thấu chữ tình.” Anh Lương nói xong rồi đi về phía đình anh thường ngồi thiền. Trình Cảnh ngẫm nghĩ, gửi cho Diệp U một tin nhắn: “Sếp Diệp, cô có biết Lục tiên sinh bị bệnh không?”
Lúc này Diệp U và Cao Giai Vũ vừa đến công ty của Chu Quyết, thấy tin nhắn của Trình Cảnh thì nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?” Cao Giai Vũ đi đến bên cạnh cô, thấy cô nhíu mày nên cũng khẩn trương theo, “Có gì thay đổi hả?”
“Không phải, Trình Cảnh gửi tin nhắn cho mình.”
“Trình Cảnh? Sao, viết nhạc xong rồi? Khi nào anh ấy mới tới phòng thu âm?”
Diệp U không trả lời cô, gửi tin nhắn cho Trình Cảnh trước: “Bị bệnh? Bệnh gì? Nặng không?”
Trình Cảnh: Tôi không biết, tôi không gặp anh ấy mấy ngày rồi.
Cao Giai Vũ đến gần Diệp U, nhìn vào màn hình di động của cô: “Thầy Lục bị bệnh? Chúng ta còn học lớp kiến trúc cổ nữa không?”
Diệp U nói: “Chút nữa ký hợp đồng xong, mình sẽ kiểm tra tình huống.”
Đã lâu rồi, chắc chú Hỉ hết giận rồi chứ?
“Cậu lại muốn đến sơn trang?” Cao Giai Vũ nhìn Diệp U hơi kinh ngạc, “Cậu nói thật đi, có phải cậu và thầy Lục của chúng ta có gì đó hay không?”
“…… À, cái này nói sau đi.”
Hai người đợi bên ngoài một lúc, trợ lý của Chu Quyết đích thân đưa họ đến văn phòng của tổng giám đốc.
Game của Diệp U đã vượt qua sự đánh giá của công ty, hợp đồng đầu tư bên phía Chu Quyết đã được chuẩn bị, Cao Giai Vũ và Diệp U xem qua hợp đồng, cảm thấy không có vấn đề gì nên giao cho luật sư đến cùng, yêu cầu cô ấy xem xét kỹ hơn.
Chu Quyết cũng không vội, bảo thư ký pha cho mỗi người một ly cà phê: “Các cô cứ từ từ xem. Nếu có thắc mắc gì về hợp đồng, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
“Được, cảm ơn sếp Chu.” Diệp U bưng cà phê uống một ngụm, cười với Chu Quyết, “À sếp Chu, cho tôi hỏi một câu ngoài lề, hôm nay anh rời sơn trang suối nước nóng Lộc Minh có nghe nói Lục tiên sinh bị bệnh không?”
Lông mày Chu Quyết khẽ nhúc nhích, sau đó lắc đầu: “Không nghe nói. Hôm qua trên núi có mưa nhỏ, tôi ở trong phòng với bà cụ Vạn, không đi lại.”
“Ồ……” Diệp U trầm ngâm gật đầu.
Chu Quyết hỏi cô: “Lục tiên sinh bị bệnh à? Nặng không?”
Diệp U nói: “Tôi chỉ nghe thầy Trình Cảnh nói, tuy nhiên anh ấy không rõ tình hình cụ thể.”
Chu Quyết ngẫm nghĩ, nói với cô: “Không sao, chút nữa tôi gọi điện thoại cho bà cụ Vạn, sẽ hỏi bà tình hình.”
“Ừ.” Diệp U gật đầu, không nói gì nữa.
Bệnh tình của Lục Tẫn lặp lại đêm hôm qua, sáng nay mới giảm sốt. Theo lý thuyết, bị sốt rồi hết thì không có gì đáng ngại, nhưng Lục Tẫn vẫn không tỉnh, luôn luôn mơ màng ngủ.
Bác sĩ Hạ không biết vì sao, chỉ nói rằng có thể là do tâm lý. Nếu không tỉnh, phải đưa đi bệnh viện để kiểm tra chi tiết.
Tiểu Phan nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Tẫn, còn mơ màng nói mớ, đánh bạo nói với chú Hỉ: “Chú Hỉ, cháu nghe Lục tiên sinh liên tục gọi tên của cô Diệp. Hay là chúng ta mời cô Diệp tới gặp anh ấy, biết đâu cô Diệp tới thì anh ấy tỉnh liền?”
Chú Hỉ nhíu mày, nhìn thần thái yếu ớt của Lục Tẫn hồi lâu mới gật đầu: “Ừ.”
Tuy Lục Tẫn không có thông tin liên lạc của Diệp U, nhưng lúc Diệp U nhận phòng có để lại số điện thoại. Chú Hỉ tìm thấy số điện thoại của Diệp U từ quầy lễ tân, sau đó gọi cho cô.
Lúc này Diệp U mới ký hợp đồng xong, còn chưa ra khỏi văn phòng của Chu Quyết thì nhìn thấy một dãy số lạ.
Dãy số kiểu này có lẽ là điện thoại tiếp thị, Diệp U thường không nhận, nhưng hôm nay cô lại do dự, vẫn trả lời điện thoại: “Xin chào.”
“Cô Diệp, tôi là chú Hỉ.” Giọng chú Hỉ phát ra từ đầu dây bên kia. Diệp U nằm mơ cũng không ngờ chú Hỉ sẽ gọi điện thoại cho cô, xuýt nữa đã ném điện thoại.
Cao Giai Vũ đi bên cạnh nhìn cô kỳ quái: “Gì vậy, điện thoại nóng phỏng tay à?”
“……” Diệp U phớt lờ cô, hắng giọng nói với chú Hỉ ở đầu dây bên kia, “Ồ, chú Hỉ khỏe không? Chú tìm tôi có chuyện gì hay sao?”
Chú Hỉ im lặng một lúc mới nói: “Lục Tẫn bị bệnh, cứ kêu tên cô mãi. Không biết cô Diệp có thời gian tới sơn trang gặp cậu ấy không?”
Diệp U sửng sốt một chút, chú Hỉ vậy mà đã nghĩ thông suốt, còn đích thân gọi điện thoại kêu cô quay lại??
“Anh ấy bệnh nặng không? Hiện tại ra sao rồi? Sáng nay tôi nghe Trình Cảnh nói, đang chuẩn bị qua đó xem thử.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh một chút, sau đó mới nói: “Chúng tôi sẽ chờ cô ở cổng sơn trang, làm phiền cô Diệp.”
“Không phiền, không phiền, tôi tới liền.”
Chu Quyết chờ Diệp U cúp điện thoại mới hỏi: “Lục tiên sinh bị bệnh thật à?”
“Ừ, chú Hỉ nhờ tôi qua đó gặp anh ấy.”
Ánh mắt Chu Quyết chuyển động, tuy rằng có chút suy nghĩ về việc chú Hỉ gọi điện thoại kêu Diệp U tới, nhưng anh không hỏi gì: “Có cần tôi đưa cô đi không?”
“Không cần, chẳng phải anh còn họp hay sao? Tôi tự mình tới đó.” Diệp U nhìn Cao Giai Vũ, dặn dò cô, “Cậu đem hợp đồng về trước, chúng ta liên lạc sau.”
“Được……” Cao Giai Vũ cất hợp đồng vô túi xách, cô thấy Diệp U và thầy Lục nhất định có gì đó mờ ám!
Diệp U tự gọi taxi lên núi, lần này sơn trang không bắt cô leo núi, trực tiếp mở cửa sau cho xe của cô chạy lên.
Đây là lần đầu tiên Diệp U được hưởng đãi ngộ này, nhưng cô không có tâm tư để thưởng thức phong cảnh mới mẻ dọc đường. Vừa xuống xe đã bị Tiểu Phan đang đứng chờ ở đó gọi: “Cô Diệp, cô tới rồi, mau đi với tôi tới gặp Lục tiên sinh đi!”
Diệp U bước nhanh về phía trước, chạy tới viện của Lục Tẫn cùng với anh ta: “Lục Tẫn bị sao vậy? Hôm tôi đi, anh ấy vẫn khỏe mà. Sao đột nhiên bị bệnh?”
Tiểu Phan nói: “Ngày đó sau khi cô rời đi, Lục tiên sinh lái xe ra ngoài tìm cô, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ấy dầm mưa quay lại.”
Diệp U hơi sửng sốt khi nghe vậy: “Anh ấy tìm tôi?”
“Ừ, cô không gặp anh ấy à?”
Diệp U ngơ ngác lắc đầu.
“Vậy là bỏ lỡ rồi, thảo nào Lục tiên sinh không vui.” Tiểu Phan nói, “Đêm đó anh ấy bị sốt, ngày hôm sau vốn đã hạ sốt, nhưng buổi tối lại tái phát. Sáng nay đã hết sốt, nhưng Lục tiên sinh không tỉnh dậy, còn gọi tên cô mãi.”
Tiểu Phan là người chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Lục Tẫn, đại khái biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lục Tẫn và Diệp U. Tuy rằng anh rất sốc nhưng chuyện đã như vậy, hiện giờ anh chỉ hy vọng Lục Tẫn có thể khỏi bệnh nhanh chóng.
Hai người vừa nói vừa đi tới viện của Lục Tẫn. Chú Hỉ đang đứng trên hành lang, thấy Tiểu Phan dẫn Diệp U tới, ông không nói gì thêm, chỉ yên lặng để cô vào phòng.
Diệp U đổi giày, đi theo Tiểu Phan lên tầng hai, đến phòng ngủ của Lục Tẫn.
Lục Tẫn nằm trên giường, trông vô cùng yếu ớt. Cạnh giường lớn đặt quầy truyền dịch, hiện tại không treo nước, nhưng trên mu bàn tay Lục Tẫn có vài lỗ kim châm rõ ràng, xung quanh còn màu xanh tím nhàn nhạt.
Diệp U ngồi ở mép giường, nắm tay anh có chút đau lòng, nhẹ giọng gọi: “Lục Tẫn, anh sao rồi? Nghe em nói không?”
Ngón tay Lục Tẫn khẽ giật, Diệp U cảm nhận phản ứng của anh, đến gần hơn: “Tiểu Lộc, em là Diệp U, em tới gặp anh nè.”
Lông mi Lục Tẫn run lên hai lần như muốn mở mắt, nhưng không thành công.
Diệp U nắm tay anh, xoay người hỏi Tiểu Phan: “Tình trạng hiện tại của anh ấy thế nào?”
Tiểu Phan nói: “Trước khi cô tới, tôi đo nhiệt độ cho anh ấy là 36.4 độ C, không sốt, nhưng không biết sao vẫn không tỉnh.”
Diệp U ngẫm nghĩ: “Tôi ở đây với anh ấy một lát, anh làm giúp đồ ăn cho anh ấy nhé, anh ấy tỉnh thì có thể ăn một chút.”
“Được.” Tiểu Phan đáp, đi xuống làm việc.
Diệp U ở trước giường với Lục Tẫn, mới hai ngày không gặp mà trông anh gầy hơn, tóc mái rủ xuống trán. Diệp U nhẹ nhàng vén tóc anh, hôn lên chóp m ũi: “Tiểu Lộc, có phải muốn giống mỹ nhân ngủ trong rừng, được hôn mới tỉnh lại hay không?”
Lông mi Lục Tẫn lại run lên hai lần nhưng vẫn không tỉnh.
Một lát sau, Tiểu Phan bưng lên cháo mới nấu và một số món ăn kèm, nhìn về phía Lục Tẫn: “Lục tiên sinh tỉnh chưa?”
Diệp U lắc đầu: “Chưa.”
Tiểu Phan đặt hộp đồ ăn lên bàn, nói với Diệp U: “Hay là cô Diệp ăn trước đi, trưa rồi, chắc cô đói bụng.”
Diệp U không muốn ăn, nhưng Tiểu Phan đã bưng đồ ăn lên, cô nghĩ cứ tùy tiện ăn chút đỉnh. Mới vừa đứng lên, Lục Tẫn đã nắm chặt tay cô.
Diệp U sửng sốt một chút, vội vàng trở lại: “Tiểu Lộc? Anh tỉnh hở?”
Tiểu Phan cũng đi tới, căng thẳng nhìn Lục Tẫn: “Lục tiên sinh?”
Dưới sự mong đợi tha thiết của bọn họ, lần này Lục Tẫn từ từ mở mắt.
Tiểu Phan vui mừng khôn xiết: “Lục tiên sinh, cuối cùng anh cũng tỉnh! Tôi đi nói với chú Hỉ ngay bây giờ!”
Anh chạy nhanh xuống lầu, Diệp U ngồi ở mép giường, vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Lộc, anh rốt cuộc cũng tỉnh, có phải ngửi được mùi thơm của cơm hay không?”
Lục Tẫn nằm trên giường nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô hơi siết chặt. Anh há miệng, tựa như muốn nói chuyện, nhưng lại ho khan ngay khi phát ra âm thanh. Diệp U vội vàng vuốt ngực cho anh: “Anh mới tỉnh lại, đừng gấp, uống miếng nước trước nhé.”
Cô muốn đứng dậy lấy nước cho Lục Tẫn nhưng anh vẫn nắm tay cô, không cho cô đi. Cũng may chú Hỉ và Tiểu Phan đã lên đây, Diệp U nhờ Tiểu Phan lấy ly nước tới.
Trong ly nước có thả ống hút, Lục Tẫn có thể uống khi đang nằm. Lục Tẫn uống bằng ống hút vài ngụm, cổ họng mới cảm giác dễ chịu một chút.
“Bác sĩ Hạ nói tỉnh là tốt rồi, tỉnh là không sao.” Chú Hỉ thấy anh tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất. Tiểu Phan đỡ Lục Tẫn dậy, để anh dựa vào gối, quan tâm hỏi anh: “Lục tiên sinh, anh đói không? Ăn chút gì nhé?”
Lục Tẫn khẽ lắc đầu, ánh mắt thấm hơi nước nhìn chằm chằm Diệp U trước mặt: “Không phải em rời đi rồi sao?”
Diệp U ngây người, cảm thấy anh hiểu lầm gì đó: “Em xuống núi ký hợp đồng đầu tư với sếp Chu. Mới ký xong sáng nay.”
Ánh mắt Lục Tẫn chuyển động nhưng không nói gì, chú Hỉ nhìn bọn họ nắm tay nhau, nói với Lục Tẫn: “Cháu mới tỉnh lại, nên ăn chút gì đó, cô Diệp ở đây với cháu cả buổi sáng, vẫn chưa ăn trưa.”
Diệp U nói: “Không sao, tôi không đói, để Lục Tẫn ăn trước đi.”
Lục Tẫn nghiêng đầu nhìn hộp đồ ăn trên bàn, rốt cuộc thả tay Diệp U ra: “Ăn chung đi.”
Anh vừa tỉnh lại, chân tay không có sức lực, cầm chén đũa cũng khó. Tiểu Phan xung phong đút cháo cho anh, Diệp U ngồi bên cạnh, cùng anh ăn cháo.
Hai người đều không ăn quá nhiều, nhưng Lục Tẫn ăn được thì tốt.
“Lục tiên sinh, hiện giờ cơ thể anh rất yếu, anh ngủ tiếp đi.” Tiểu Phan thấy mặt Lục Tẫn vẫn tái nhợt, muốn anh nghỉ ngơi nhiều thêm. Lục Tẫn dựa vào đầu giường, nhìn Diệp U không lên tiếng.
Diệp U vội nói: “Yên tâm, em sẽ không đi, hay là anh cứ kêu Tiểu Phan canh chừng em!”
“Đúng, đúng!” Tiểu Phan ở bên cạnh phụ họa, “Tôi giúp anh canh chừng cô Diệp, tuyệt đối không để cô ấy đi!”
Lục Tẫn mím đôi môi mỏng nhợt nhạt hơn ngày thường, nằm xuống giường: “Không cần, cô ấy muốn chạy thì để mặc cô ấy.”
“……” Diệp U nghẹn một chút, “Đã nói em sẽ không đi mà! Sao anh không tin em!”
Lục Tẫn nhìn cô, nhắm mắt lại.
“……” Diệp U cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm mũi anh.
“……” Lục Tẫn lại mở mắt.
Diệp U nhìn thấy bộ dạng này của anh, buồn cười thả tay ra: “Được rồi, không bắt nạt anh nữa, anh ngủ thêm đi. Ai đi thì người đó là chó con.”
Khóe môi Lục Tẫn mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, nhắm mắt lại.
Có lẽ do cơ thể quá yếu, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lần này anh ngủ yên ổn hơn trước rất nhiều, Diệp U không ở trong phòng quấy rầy anh, nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Chú Hỉ ngồi trong phòng khách, hình như đang đợi cô. Diệp U mím môi dưới, dũng cảm bước tới: “Chú Hỉ.”
Chú Hỉ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Ngồi đi.”
Diệp U dè dặt ngồi xuống sô pha, chú Hỉ ngồi ngay ngắn một bên, không biết muốn nói gì với cô.
Hoa cỏ và cây cối trong sân được nước mưa gột rửa càng thêm xanh tươi ướt át, xung quanh thực yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tiếng chim hót líu lo.
“Cô Diệp, cô đã nghe Lục Tẫn kể chuyện ông bà nội cậu ấy chưa?” Chú Hỉ nói chuyện không nhanh không chậm.
Diệp U gật đầu hơi khó hiểu: “Có nghe một chút.”
Chú Hỉ nói: “Ông nội của Lục Tẫn vốn là con trai trưởng của nhà họ Lục, năm đó nhà họ Lục muốn phát triển sơn trang suối nước nóng, hạng mục này do ông phụ trách. Lúc ấy thị trấn dưới chân núi là một thôn nhỏ, tôi sinh ra ở thôn đó.”
Diệp U không ngờ ông sẽ kể cho cô nghe về quá khứ, tuy có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn bị câu chuyện của ông thu hút.
“Cha mẹ tôi ly dị lúc tôi còn rất nhỏ, cả hai đều rời thôn, tôi sống với ông bà nội. Lúc ấy điều kiện không tốt, tôi thường xuyên bị đói. Tôi biết ở đây có người đang xây sơn trang suối nước nóng, nghĩ rằng chắc chắn bọn họ có đồ ăn, biết đâu tôi có thể trộm một chút. Không ngờ tôi vừa chui vào đã bị các công nhân phát hiện. Bọn họ vốn muốn đánh tôi một trận, may mắn thay ông nội của Lục Tẫn xuất hiện kịp thời và cứu tôi. Ông thấy tôi còn nhỏ, hơn nữa gầy yếu nên cho tôi một ít đồ ăn. Lúc ấy tôi cũng rất bướng bỉnh, không muốn bị bọn họ coi thường nên nói rằng có thể làm việc cho họ. Tôi mới 6 tuổi, căn bản không làm được gì cả, nhưng mỗi lần tới đó, ông nội của Lục Tẫn đều tìm chút việc để tôi làm, sau đó mời tôi ăn cơm.
Hơn một năm sau, ông nội của Lục Tẫn muốn kết hôn, đối tượng là một giáo viên trong thôn của chúng tôi. Lúc ấy tôi không hiểu, nhưng hiện tại tôi đã biết, nhà họ Lục không đồng ý cuộc hôn nhân này. Ông ấy và ông cụ Lục cãi nhau rất căng thẳng, nhà họ Lục nói thẳng, nếu ông ngoan cố làm theo ý mình thì sẽ từ ông. Mặc dù như vậy cũng không lung lay được ông nội Lục Tẫn, ngày họ kết hôn, không có ai trong nhà họ Lục tới, từ đó ông cũng không quay về nhà họ Lục.”
Diệp U sững người, cô đã nghe Lục Tẫn kể về tình cảm sâu đậm giữa ông bà nội, nhưng không biết đây là hào môn ngược luyến!
Cô đang tiêu hóa câu chuyện trong đầu, chú Hỉ lại nói tiếp: “Ba của Lục Tẫn giống ông nội của cậu ấy, là người si tình. Ba mẹ Lục Tẫn là bạn đại học, lần này môn đăng hộ đối, không có gì trở ngại, nhưng năm Lục Tẫn tám tuổi, mẹ cậu ấy đột ngột qua đời. Chuyện này đả kích ba cậu ấy quá mạnh, nếu không có Lục Tẫn, có lẽ ba cậu ấy sẽ đi theo mẹ cậu. Tuy nhiên cuối cùng cũng không thể đi đâu, năm Lục Tẫn mười sáu tuổi, ba cậu đến chùa Thanh Tịnh để thanh tu cho đến ngày nay.”
Chú Hỉ nói xong, quay đầu nhìn Diệp U: “Cha mẹ tôi ly dị khi tôi còn nhỏ. Chứng kiến con đường tình nhấp nhô của ông bà nội và ba mẹ Lục Tẫn, tôi không rõ, vì sao bọn họ cứ khăng khăng chịu đau khổ vì tình. Người khôn ngoan sẽ không yêu.”
Diệp U: “……”
Xây dựng quê hương tươi đẹp?
“Cũng may, nhiều năm nay Lục Tẫn không bị cô gái nào thu hút.” Chú Hỉ dừng một chút khi nói tới đây, “Cho đến khi gặp cô.”