"Xong chưa? Đau..."
Khóe mắt tôi đỏ hoe, cánh tay Lục Yến bị tôi véo cho bầm tím, anh vẫn thản nhiên lau vết thương trên mặt tôi.
"Đã bảo em đừng đến mấy chỗ đó rồi, đáng đời."
Miệng thì nói vậy, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận.
Giây tiếp theo, giọng anh dịu xuống: "Còn đau không?"
"Vậy anh thổi cho em nhé?"
Tôi ngồi trên mép giường, bày ra vẻ mặt cầu xin.
"Không được, em lớn rồi."
Lục Yến đẩy gọng kính, định rời đi, tôi cúi đầu giả vờ thất vọng.
Ngay sau đó, anh cúi xuống, nắm lấy cằm tôi nhẹ nhàng thổi lên vết thương.
Mát lạnh.
"Thế này đỡ hơn chưa?" Giọng anh có chút bất lực.
Tôi nhìn thấy yết hầu anh chuyển động, không hiểu sao lại ngẩng đầu hôn lên đó.
"Em..."
Đồng tử Lục Yến co rút lại, lùi về sau một chút.
Tôi nhìn anh vô tội: "Vừa nãy cổ em hơi khó chịu."
Anh nhìn tôi nửa tin nửa ngờ, sau đó liếc nhìn đồng hồ:
"Vậy anh đi trước."
Nhìn bóng lưng anh, tôi bĩu môi, xem ra anh đã quên hôm nay là sinh nhật mình rồi.
Tôi gọi điện cho quản gia bảo ông chuẩn bị mọi thứ, sau đó lấy từ trong tủ ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị cho anh.
Là một chiếc cà vạt.
Bởi vì muốn... trói buộc anh.
Tôi cụp mắt nhìn chiếc cà vạt.
Tôi được Lục Yến nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, khi đó anh đến đó làm từ thiện, rồi nhìn thấy tôi bị bắt nạt.
Anh đã giúp tôi, nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn, níu lấy vạt áo anh không cho anh đi.
Tôi vẫn còn nhớ giọng nói của mình nhỏ nhẹ mà cứng đầu.
Tôi nói: "Đưa em đi."
Anh nói: "Được."
Vậy là người đàn ông hơn tôi tám tuổi này đã trở thành người giám hộ của tôi.
Bây giờ tôi hai mươi hai tuổi, anh ba mươi tuổi.
Qua sinh nhật này, anh sẽ ba mươi mốt tuổi.
Trong mười năm này, tôi thừa nhận tình cảm của tôi dành cho anh đã biến chất, là sự chiếm hữu và yêu thương vượt trên tất cả.
Lục Yến chắc chắn đã quên hôm nay là sinh nhật mình, bận đến tận khuya mới về.
Khoảnh khắc anh mở cửa, tôi bưng bánh kem tạo bất ngờ cho anh:
"Chúc mừng sinh nhật!"
Anh mỉm cười, nhận lấy chiếc bánh kem trong tay tôi.
"Cũng chúc em sinh nhật vui vẻ."
Tôi không có sinh nhật, thật trùng hợp, ngày tôi đến trại trẻ mồ côi cũng chính là ngày sinh nhật của Lục Yến.
Chúng tôi cùng nhau uống rất nhiều rượu, cuối cùng giọng anh cũng trở nên khàn đặc:
"Muốn quà gì?"
Tôi không say, rượu tôi uống đều là rượu trái cây không có độ cồn, tôi giả vờ say lảo đảo bước tới, ngồi lên người anh, nâng khuôn mặt anh lên nói nhỏ:
"Em muốn anh, Lục Yến."
Nhân lúc Lục Yến ngẩn người, tôi cúi đầu cạy mở hàm răng anh, không ngờ bàn tay đặt trên eo tôi lại siết chặt hơn...
Tôi tham lam đòi hỏi, người trước mặt cẩn thận đáp lại.
Nhận được sự đáp lại của anh, tôi càng chủ động hơn, không biết đã qua bao lâu... cho đến khi anh đặt tôi lên giường.
Anh không biết rằng, tôi không say và cũng biết anh cũng có tình cảm với tôi.
Nhưng ngày hôm sau, anh như biến thành một người khác, cầm tờ báo nói với tôi:
"Anh đã mua cho em một căn hộ ở bên ngoài, em cũng lớn rồi, dọn ra ngoài ở đi."
Nụ cười tôi vừa định nở ra cứng đờ tại chỗ.
"Anh có ý gì?"
Lục Yến nhìn tờ báo không chút biểu cảm, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
"Là ý bảo em dọn ra ngoài."
Cảm xúc hoàn toàn không kìm nén được, tôi tiến lên một bước túm lấy cổ áo anh:
"Nếu vậy, tối qua anh đối xử với em như vậy là có ý gì?"
Lục Yến cau mày: "Tối qua em không say?"
"Phải, em không say."
"Là anh say, tối qua anh có uống chút rượu."
Anh thản nhiên, ra vẻ không muốn thừa nhận.
"Anh đúng là đồ hèn nhát!"
Khoảnh khắc tôi đóng sầm cửa bỏ đi, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Phải rồi, tôi đang mong cầu điều gì chứ?
Trong mắt anh chỉ có bản đồ thương mại, công việc của anh, chứ không hề có tôi.