Đốt Cháy FULL

Chương 8



Quý Thính: [Váy được đấy.]

Vu Hy nhìn thấy ảnh, sửng sốt: [Trời ơi, đây là chiếc váy tớ đi mua với cậu à?]

Quý Thính: [Đúng vậy, tớ mới mặc nó một lần.]

Vu Hy: [ Cứu mạng, tớ thật sự thấy nó rất đẹp nên mới cố gắng thuyết phục cậu mua, sao lại thành ra thế này.]

Quý Thính: [Có lẽ là vì tớ béo.]

Vu Hy: [Béo cái đầu cậu ấy, cậu có tăng thêm 3, 4kg cũng vẫn vừa. Tớ nghĩ, có thể do đã có quá nhiều người thử chiếc váy này trước đây, hoặc thương hiệu này không uy tín, nhưng cậu mua nó cũng không hề rẻ có muốn đến cửa hàng đó kiểm tra không?]

Quý Thính: [Thôi bỏ đi, tớ lười làm phiền người khác.]

Vu Hy: [Cũng đúng, đã lâu như vậy rồi.]

Vu Hy: [Vậy cậu bị hỏng váy ở đâu? Tình huống xảy ra như thế nào? Nghĩ đến thôi tớ đã thấy xấu hổ rồi.]

Quý Thính lật váy, dừng lại một chút trả lời Vu Hy, không có gì nghiêm trọng, cô đã kịp về nhà. Vu Hy lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Sau đó, Vu Hy lại gửi một tin nhắn khác, nói: [Lát nữa tớ đưa người đến cửa hàng cậu.]

Quý Thính vừa nghe, liền biết cô ấy sẽ đưa đối tượng xem mắt đến nên trả lời một tiếng “được”.

Cô liếc nhìn chiếc áo khoác nam bên cạnh, nó không phải của Đàm Vũ Trình có lẽ là của đồng nghiệp anh. Cô cầm điện thoại lên bấm vào ảnh đại diện màu đen.

Quý Thính: Giặt áo xong tôi sẽ gọi cậu để lấy.

Đàm: Được

Quý Thính nhìn giao diện cuộc trò chuyện một lúc rồi mới đặt điện thoại xuống. Về phần váy tuy giá không hề rẻ nhưng Quý Thính vẫn gói lại rồi vứt đi, cô cũng nhớ kỹ thương hiệu để sau này tránh.

Chiều ngày hôm sau.

Quý Thính đang ở trong cửa tiệm, nhận được điện thoại của Khâu Đan, Khâu Đan nói hôm nay bố cô được nghỉ định làm một bữa thật ngon, bảo cô mời Đàm Vũ Trình đến ăn cùng. Quý Thính dừng lại, nói được.

Sau đó, cô bấm vào ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn cho anh.

Anh nhanh chóng trả lời.

Đàm: Vừa lúc.

Quý Thính biết anh nói vậy ý là muốn đến tận hưởng tài nấu nướng khéo léo của mẹ cô. Sau khi đặt điện thoại xuống, đã gần đến giờ nên Quý Thính nói với Trương Dương một tiếng, giao cửa tiệm cho họ rồi rời đi trước.

Về đến nhà, Khâu Đan đang bận bịu trong bếp chặt sườn, Quý Lâm Đông đang giúp bà bóc ngô trên bàn trà, nhìn thấy Quý Thính liền nói: “Con gái về rồi, mau, đi rửa dâu tây.”

Quý Thính đặt chìa khóa xe xuống, lấy một quả dâu tây lên ăn rồi đi vào bếp xem mẹ. Khâu Đan đang chuẩn bị nấu canh, quay đầu nhìn cô: “Con về rồi à?”

“Vâng, mẹ có cần mua gì nữa không?” Quý Thính dựa vào khung cửa hỏi.

“Không, con ra ngoài bóc ngô với bố con đi, lát nữa mẹ sẽ làm bánh ngô cho.” Khâu Đan đuổi cô ra, Quý Thính quay lại phòng khách, Quý Lâm Đông giành bóc ngô bảo cô cứ ngồi xem ti vi là được.

Quý Thính biết cô không thể giúp được gì, trực tiếp ngồi trên sô pha cầm điều khiển từ xa xem chương trình tạp kỹ. Quý Lâm Đông bóc ngô xong lại đi vào giúp xử lý cua, còn cắt dưa ngọt cho cô, Quý Thính không ăn hết được thế là ông bày ra một chiếc đ ĩa đẹp mắt.

Khi thức ăn gần như đã được bày hết lên bàn thì chuông cửa vang lên.

Quý Thính vỗ vỗ tay đứng dậy mở cửa, ngoài cửa Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi, áo khoác và quần đều là màu đen, hành lang của khu tập thể cũ tối tăm, phía trên cánh cửa tạo cảm giác như thấp hơn một chút, ánh sáng bị cản trở tạo cảm giác mông lung. Áo khoác của anh không cài cúc, lộ ra cổ áo sơ mi bên trong nhìn có chút bất cần. Ánh sáng và tình huống lúc này khiến cô vô cớ nhớ đến cảnh tượng tối qua.

Đàm Vũ Trình đút hai tay vào túi quần, nhìn cô: “Hả?”

Quý Thính hoàn hồn, bước sang một bên: “Hôm nay đến đúng giờ vậy.”

“Có lúc nào tôi không đến đúng giờ?” Đàm Vũ Trình trả lời cô, xách theo một chai rượu đặt lên bàn, anh chào chú dì, Khâu Đan ở trong bếp đáp lại một tiếng! Tới đây!

Quý Lâm Đông cầm chai rượu lên nghiên cứu, Đàm Vũ Trình ngồi xuống bên cạnh, nhìn sang: “Chú, thế nào? Chú có “hoả nhãn kim tinh” mà.”

Quý Lâm Đông đặt rượu xuống, gật đầu nói: “Rượu ngon, tối nay chúng ta uống chai này.”

Đàm Vũ Trình cười nói: “Được ạ.”

Quý Thính vào bếp giúp bưng thức ăn lên, chiếc bàn vuông chẳng mấy chốc đã bày rất nhiều món, Quý Thính buộc cao tóc, để lộ cần cổ thon dài, Đàm Vũ Trình cởi áo khoác chỉ mặc áo sơ mi, xắn tay áo lên vươn tay kéo ghế ra. Quý Lâm Đông chọn hai ly cao, vừa rót rượu vừa nói: “Rượu này nhất định phải uống bằng ly cao mới ngon.”

“Vẫn là bác hiểu biết về rượu.”

Đàm Vũ Trình đưa tay nhận lấy đôi đũa từ tay Quý Thính, đối diện bàn, áo của Quý Thính hôm nay cũng là sơ mi nhưng có màu hoa mai, cổ áo hơi hé mở để lộ chiếc vòng cổ hình trái tim bên dưới, ẩn hiện giữa cổ áo và da. Dưới ánh đèn sợi đốt, làn da của Quý Thính trắng đến chói mắt.

Khâu Đan lau tay đi ra ngoài, cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Quý Thính, hỏi: “Vũ Trình gần đây có bận không?”

“Bận ạ.”

“Dù bận rộn đến mấy cháu cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt và đừng hành hạ cơ thể.” Khâu Đan dặn dò.

“Cháu hiểu ạ.”

Đàm Vũ Trình gật đầu.

Quý Lâm Đông cùng anh cụng ly, hai người vừa uống vừa trò chuyện, Quý Lâm Đông rất thích thử rượu mà Đàm Vũ Trình lại là người uống rượu giỏi nên họ luôn có thể nói chuyện cùng nhau.

Khâu Đan vừa ăn vừa lại gần Quý Thính, thấp giọng hỏi: “Con và Lục Hải thế nào rồi?”

Quý Thính đang gắp đồ ăn, dừng lại một chút, “Vẫn vậy, đang tìm hiểu ạ.”

“Ừm, mẹ nghe bố con nói, tính cách cậu ấy rất tốt.”

Quý Thính nghĩ nghĩ, quả thật là vậy. Cô ừ một tiếng.

Khâu Đan cảm thấy yên lòng.

Bà nhìn Đàm Vũ Trình nói: “Vũ Trình thì sao, gần đây có thích cô gái nào không?”

Đàm Vũ Trình đang uống rượu, nghe được lời này trong tiềm thức nhìn sang Quý Thính, Quý Thính cũng nhìn anh, đại khái Đàm Vũ Trình biết là mẹ anh lại nhờ Khâu Đan hỏi thăm, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống cong môi, “Không có, dì ạ.”

“Cháu đó, đừng quá kén chọn, nếu cháu thật sự không muốn tự mình tìm hiểu, cứ nói với mẹ cháu, để bà ấy tìm giúp.” Khâu Đan khéo léo nói.

Đàm Vũ Trình cầm đũa lên, cười nói: “Được ạ, để cháu về xem.”

Chuyện này thoạt nhìn có vẻ như là một sự thoái thác nhưng Khâu Đan lại không có cách nào nữa, đây không phải con trai của bà khó có thể nói là chuyện nhỏ hay chuyện lớn, chỉ là mấy năm nay bà có nghe Tiếu Hi nói trước đó Đàm Vũ Trình cũng có nhiều đối tượng, nhưng hai năm vừa rồi cũng ít đi, đáng lo hơn là đến độ tuổi kết hôn lại không nhắc gì đến nữa, Tiếu Hi mới nhờ bà thăm dò.

Khâu Đan quay người ghé vào tai Quý Thính, thấp giọng hỏi: “Thằng bé thật sự không có gì chứ?”

Quý Thính ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện. Anh đang nghiêng đầu lắng nghe bố cô nói chuyện.

Cô nghĩ đến Mộng Gia xinh đẹp và nhiệt tình, tự hỏi liệu nó có được tính là “có gì” của anh không.

Quý Thính thì thầm với Khâu Đan: “Cậu ấy, con nghĩ dì Tiêu không cần phải sốt ruột.”

“Ý con là sao? Có gì rồi à?”

Đôi mắt Đàm Vũ Trình liếc qua, Quý Thính ngồi thẳng dậy, lắc đầu: “Chưa, tạm thời không có.”

Sau đó, cô cúi đầu cầm đũa ăn.

Khâu Đan liếc nhìn con gái, bất đắc dĩ gắp cho cô một miếng thịt: “Ăn nhiều thịt một chút, mà gần đây hình như con tăng cân phải không?”

“Không mập, con vẫn vậy.”

Đàm Vũ Trình nghe vậy ánh mắt dán chặt vào mặt cô, tai Quý Thính đỏ bừng, nghĩ đến chuyện tối qua cô bất ngờ đá vào chân anh từ dưới gầm bàn. Đàm Vũ Trình hơi giật mình, giây tiếp theo trong mắt hiện lên một chút đùa giỡn.

Sau bữa ăn.

Quý Lâm Đông đã uống rất nhiều, Đàm Vũ Trình cũng vậy nhưng bọn họ đều uống được, Quý Lâm Đông vẫn đủ tỉnh táo ra vào giúp vợ dọn bàn. Ông đã rất vất vả mới lấy được bà. Những năm đầu gặp Khâu Đan ông mới chỉ là một nhân viên kiểm đếm trong siêu thị, khi đó Khâu Đan là kế toán cho một công ty đất sét rất nhiều người coi thường gia cảnh của ông.

Khâu Đan bằng lòng cùng ông thử sức, sau khi kết hôn ông đã thử mở một cửa hàng tiện lợi, thuê người trông cửa hàng thì sẽ không có lời nên Khâu Đan từ bỏ công việc ổn định, quay về cửa hàng điều hành cùng ông. Từ một cửa hàng tiện lợi chỉ có 40 mét vuông đến hơn 1.000 mét vuông như bây giờ, hai siêu thị lớn, bà còn sinh được cho ông một cô con gái xinh đẹp và xuất sắc, Khâu Đan đối với ông còn quan trọng hơn cả mạng sống. Quý Lâm Đông bình thường rất dính với Khâu Đan, uống nhiều rồi lại càng dính hơn vào bếp cứ liên tục gọi vợ.

Quý Thính và Đàm Vũ Trình ăn một bụng cẩu lương, hai người trốn ra ban công tránh xa hiện trường hành hạ cẩu độc thân. Đêm nay không có gió thời tiết khô ráo, Đàm Vũ Trình dựa vào lan can, cổ áo hơi hé mở, nhìn qua kính ban công vào căn phòng khách ấm áp bên trong có ba phòng ngủ và một phòng khách. Quý Thính hơi dựa vào lan can, mái tóc dài buông xõa trên vai đuôi tóc hơi uốn cong, hàng mi cong lúc chiều vẫn như cũ vểnh lên.

Đàm Vũ Trình lấy hộp thuốc lá ra, dùng ngón tay với những khớp xương rõ ràng của mình lấy một điếu rồi đẩy trở về, như đang chơi đùa, anh thản nhiên nói: “Sao vẫn vậy được? Chẳng phải váy ống cũng bị rách rồi sao? “

Quý Thính cứng người, quay đầu nhìn anh.

Đàm Vũ Trình mỉm cười ngước mắt lên cầm điếu thuốc đưa vào miệng, lấy bật lửa châm lửa, hơi cúi đầu, tàn thuốc cháy trong ngọn lửa. Đúng như dự đoán Quý Thính lại đá anh một cước, nụ cười trong mắt anh càng đậm hơn.

Sau khi Quý Thính thu chân lại, cô dựa lưng vào lan can nói: “Tôi không sợ béo. Béo thì có gì sai? Béo là khỏe mạnh.”

Đàm Vũ Trình mỉm cười ừ một tiếng.

Trong phòng vang lên tiếng hát của Quý Lâm Đông, ông đang hát bài “Vì em” của Trương Dục, “Một đường trở thành người nhà chắc chắn là có duyên phận đặc biệt. Anh yêu em nhiều hơn, và em cũng yêu anh nhiều hơn, tìm kiếm niềm hạnh phúc….”

Ông còn tự thay đổi lời bài hát.

Khâu Đan rất bất lực, nói ông không biết xấu hổ và hát thật khó nghe.

Quý Lâm Đông cười cười, đi theo bà vào phòng bếp phụ rửa bát đ ĩa. Khâu Đan lau tay xong bước ra ngoài bưng đ ĩa trái cây đi ra ban công, mở cửa, lúc này có tiếng ô tô dừng ở tầng dưới, Quý Thính nhận ra là xe của Lục Hải, sau đó mới nhớ tối nay anh có hẹn với mình nên cô quay lại nhìn mẹ.

Khâu Đan cũng nhìn thấy, trên mặt mỉm cười nói: “Đi đi.”

Quý Thính nhìn nụ cười của Khâu Đan, lại liếc nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình vừa nhìn xuống lầu, Lục Hải hạ cửa sổ nhìn sang, Đàm Vũ Trình thu hồi ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Quý Thính, Quý Thính nói: “Suýt nữa tôi quên mất mình có hẹn tối nay, đi trước đây.”

Đàm Vũ Trình cắn điếu thuốc, gật đầu.

Quý Thính nghiêng người đi ra ngoài dưới nụ cười của Khâu Đan, lấy điện thoại di động và chìa khóa xe trên bàn trà, nói với Quý Lâm Đông một tiếng, ông lập tức thò đầu ra khỏi bếp nói: “Lái xe chậm thôi, khi nào con về nhà thì gọi điện cho bố.”

“Con biết rồi.”

Quý Thính mở cửa đi ra ngoài xuống lầu, Lục Hải xuống xe mở cửa cho cô, cô cúi xuống ngồi vào, Lục Hải ngẩng đầu lên Khâu Đan cúi đầu vẫy tay với anh. Lục Hải có chút căng thẳng, vẫy vẫy tay giả vờ bình tĩnh từ ghế lái, chiếc xe màu trắng chậm rãi khởi động, sau đó lùi ra khỏi ngõ ra đường.

Đàm Vũ Trình lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, tuỳ ý gác tay lên lan can, tầm nhìn xa liếc nhìn đèn chiếu hậu của chiếc xe đang khởi hành.

Anh lại nhìn Khâu Đan và nói: “Dì, cháu cũng về đây.”

Khâu Đan đáp lại, đi theo Đàm Vũ Trình ra ngoài ban công: “Gọi tài xế tới lái đi Vũ Trình”

“Vâng.”

Anh cầm chiếc áo khoác lên, mở cửa và đi ra ngoài.