Dụ Dỗ Quan Huyện Về Làm Chồng

Chương 24: Ngày vọng



Gió thổi đìu hiu mang theo tiếng lá cây xào xạc, trăng tròn đã lấp ló xuất hiện giữa bầu trời đêm đen kịt, ánh trăng nhè nhẹ hiu hắt phẳng phất lên mái ngói Bùi gia.

Tại phòng riêng Vân Nguyệt đang ngó nghiêng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

*Két

" Em đi đâu đấy, Thu Cúc?"

Thu Cúc vừa mở cửa bước vào liền bị giọng nói của Vân Nguyệt doạ cho giật nảy mình, Vân Nguyệt cũng vừa vặn xuất hiện sau lưng Thu Cúc hỏi.

Thu Cúc ổn định lại tâm tình, nó quay sang cười đáp:"Dạ em đi lanh quanh tản bộ, do em ăn cơm hơi nhiều nên bụng cứ chương chướng rất khó chịu."

Vân Nguyệt nhìn nó không đáp, chỉ gật đầu xem như đã biết.

" Cô ba..."

Vân Nguyệt nghe gọi khẽ ừ đáp, Thu Cúc lưỡng lự chốc lát rồi khẽ nói:"Hôm nay là ngày vọng*..."

*Ngày vọng: Ngày rằm 15(âl). Chữ vọng cũng có nghĩa là trông mong.

Vân Nguyệt nheo mắt nhìn lên cao, ánh trăng đã sáng tỏ tròn đầy, trăng soi sáng giữa bầu trời đêm, soi luôn cả hồng trần đang chìm trong tăm tối.

Ánh trăng ngả xuống đất, soi rõ bóng dáng của người con gái đang đứng nhìn về xa xăm.



Ngày vọng là ngày trông mong, là ngày của ánh trăng tỏ sáng.

Vân Nguyệt cười, đó là trăng trên trời.

Trăng ở nhân gian thì ngày nào cũng là ngày vọng, bởi vì Trăng lúc nào cũng trông mong Sáng.

"Gửi thương gửi nhớ bay xa

Bay từ huyện Đồng ra tận Kinh Đô.

Lòng Trăng một mớ xô bồ

Anh về soi Sáng mơ hồ trong em."

[...]

"KHÔNG..."

"Cô ba, cô ơi..."

Thu Cúc vừa gọi vừa lay người Vân Nguyệt, Vân Nguyệt mãi mới thoát ra được khỏi cơn ác mộng ấy, cô sợ hãi chui rúc vào góc giường hoảng loạn co người ôm chặt lấy hai tai.

Thu Cúc đau lòng tiến lên ôm lấy Vân Nguyệt vỗ về an ủi:"Không sao đâu ạ, tất cả chỉ là mơ thôi, cô đừng sợ, có em ở đây với cô."

Vân Nguyệt im lặng, Thu Cúc thở dài nhè nhẹ vỗ về cô nhà nó. Đây chẳng biết là lần thứ bao nhiêu cô ba nhà nó mơ thấy ác mộng, mỗi lần như thế nó điều ở bên cạnh an ủi, tất nhiên lần nào cô nó cũng im lặng như thể đang tự chữa lành chính mình.

Vân Nguyệt chẳng ngủ nữa, đúng hơn là sợ hãi không dám ngủ, Vân Nguyệt cứ thế ngồi cầm chuỗi tràng mà lần hạt, hạt tràng bóng loáng từ từ được lần qua hết vòng này đến vòng khác, cứ thế lặp đi lặp lại chẳng biết là bao nhiêu lần, tinh thần hoảng loạn cuối cùng cũng từ từ được xoa dịu bởi một chuỗi tràng.

[...]

Tiếng gà gáy sôi nổi đánh thức mọi người bắt đầu một ngày mới, ánh trăng khuất dạng cùng bầu trời đêm, nhường chỗ cho bình minh đang lên cao kéo theo cả ánh mặt trời nhè nhẹ như đang mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng lại chói chang vô cùng.

Vân Nguyệt nghe tiếng người làm vẩy nước quét sân, tiếng xào xạc vang lên khắp cả gian phòng, Vân Nguyệt khẽ nhúc nhích cầm lấy chuỗi tràng mang vào tay trái, xong rồi mới mang guốc gỗ bước xuống đất.

*Két

Cửa phòng được người ta mở khẽ, Thu Cúc bưng chậu nước vào cho Vân Nguyệt rửa mặt.



Nhìn quầng thâm dưới mắt Vân Nguyệt mà Thu Cúc ảo não, nó thở dài thườn thượt nói:"Cô rửa mặt đi ạ, cả đêm cô không ngủ...giờ nhìn xem mắt cô thâm quầng hết lên rồi này."

Vân Nguyệt rửa mặt, nhìn vào gương đồng, quả nhiên là có quầng thâm thật.

Thu Cúc vấn tóc chưa Vân Nguyệt rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng, Vân Nguyệt nhàm chán đẩy cửa phòng bước ra ngoài.

Dường như cảm nhận được Vân Nguyệt sẽ ra khỏi phòng nên ông trời liền chào đón bằng cách cho một cơn gió thổi qua, lùa theo hương hoa bay phớt qua người Vân Nguyệt làm tà áo tấc tung tăng đùa vui trong gió.

Vân Nguyệt thích hoa, cả gian đều trồng toàn là hoa, hàng ngày lúc rảnh rỗi không có gì làm Vân Nguyệt rất hay ra sân chăm sóc chúng.

Nhìn những bông hoa mới chớm nở thật là tràn đầy sức sống, Vân Nguyệt khẽ cười đưa tay vuốt ve cánh hoa.

Nghe có tiếng bước chân đang đi đến phía mình, Vân Nguyệt ngầng đầu nhìn.

Thu Cúc đảo mắt nhìn xung quanh thấy không có ai mới khẽ nói nhỏ:"Bẩm cô tối qua nghe nói bà lại bị doạ cho hét toáng lên."

Vân Nguyệt nhướng mày, đêm qua cô bị ác mộng, bà Mai thì bị doạ sợ. Đang suy nghĩ miên man thì lại nghe Thu Cúc bất đắc dĩ nói tiếp:"Tối qua ông không về, sáng nay ông vừa về đến bà lại cãi nhau với ông một trận ầm ĩ..."

"Vậy bây giờ bên đó thế nào rồi?"

"Dạ bẩm cô sau khi đập hết mớ đồ trong phòng thì ông liền giận đùng đùng mà bỏ đi tiếp ạ...còn bà thì đóng cửa phòng ở luôn trong đấy chưa ra ngoài ạ."

Vân Nguyệt ăn sáng xong thì viết thư, một bức thư ngắn gọn.

Thu Cúc nhận thư rồi sai một đứa hầu đem thư sang cho Vân Nguyên.

[...]

Vài ngày sau đó quả nhiên Vân Nguyên về phủ, Vân Nguyệt nghe tin chị về thì cũng đi qua.

"Nhất định là ông ta giở trò, nếu không tại sao những lần đó lại trùng hợp không hề có ông ta ở phủ."

Vân Nguyệt nhíu mày, số cô đúng là được ưu ái cho nghe lén, lần nào sang đến cửa cũng được nghe mớ chuyện của bà Mai.

Vân Nguyệt lại nghe tiếng Vân Nguyên thở dài:"Chắc không phải cha đâu má à, ông ấy dẫu gì cũng là của chồng má, là cha của con kia mà."



Bà Mai hừ một tiếng, khịt mũi đáp:"Con đừng ngây thơ như vậy, con người ông ta không hề tốt đẹp như con thấy đâu..."

Vân Nguyên chẳng biết nghĩ gì, nàng ta im lặng hồi lâu Vân Nguyệt mới nghe tiếng nàng ta nói tiếp:"Vậy còn con ả vũ nữ đó, má tính thế nào?"

Dường như bà Mai đặt mạnh chén trà xuống bàn, nói:"Má tự có cách, con chỉ cần giúp má một vài chuyện nhỏ mà thôi."

Vân Nguyệt vểnh tai lên nghe nhưng chẳng nghe rõ được mấy câu tiếp theo, chắc là họ đang nói nhỏ hoặc có thể là đang làm kí hiệu gì đó mà chỉ có hai người họ mới hiểu được.

Cả hai im lặng hồi lâu, lúc Vân Nguyệt tưởng họ đã nói hết chuyện thì lại nghe được Vân Nguyên nói khẽ:"À những chuyện này Vân Nguyệt có biết không ạ?"

Bà Mai trầm ngâm rồi nói:"Không, nó chỉ biết ba với má gây nhau nhưng không rõ chuyện chi đâu, cái này là người của má nói lại."

Vân Nguyên thầm thở phào đáp:"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Má đừng để nó biết."

Bà Mai đồng tình, ậm ờ đáp:"Má biết rồi, những chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi."

Vân Nguyên gật gù, chợt nhớ lại nói:"Vân Nguyệt viết thư bảo con về thăm má."

Bà Mai nghe vậy thì cũng thản nhiên đáp:"Nó có hỏi má chuyện cha con, nhưng má không nói. Chắc nó hay cha má cự cãi nên muốn kêu con về nhà khuyên răn."

Sau đó cả hai im lặng hồi lâu, Vân Nguyệt ở bên ngoài cứng đờ cả người, rồi lại rất nhanh lắc đầu.

Bà Mai và Vân Nguyên không muốn nói chắc là vì sợ cô biết được sự thật gia đình đang xào xáo mà buồn nhỉ?