Chỉ thấy trong ngực Hoắc Bình này có không ít thứ.
Hai, ba mảnh ngói vụn được mài sắc, ngoài ra còn có mấy khúc xương nhỏ không biết là của động vật gì, có cái nhỏ trông như xương ếch, còn có một cái trông như xương ngón tay của con người.
Giữa đêm, lục soát trong ngực một đứa trẻ ra những thứ này thật sự rất đáng sợ.
"Đây là thứ gì? Ngươi còn nhỏ, giữ mấy thứ này làm cái gì?!" Mọi người cảm thấy chuyện này không thể nghĩ theo hướng trẻ con chơi đùa nghịch ngợm.
Đứa trẻ nghịch ngợm, hay gây sự, còn làm nhiều chuyện xấu nhất thôn bọn họ có lẽ chính là Ngưu Sơn Sơn.
Lúc trước, Ngưu Sơn Sơn thường xuyên leo núi xuống sông, bắt nạt những đứa trẻ khác, lắm bản lĩnh nhưng vẫn còn lương tâm, biết không được ăn thịt ếch, không được nghịch lửa.
Hoắc Bình vội vàng giãy giụa mấy cái nhưng lại không động đậy nổi.
Nhất thời, hắn ta vừa tức giận vừa căng thẳng: "Các ngươi dám cướp đồ của ta, ta muốn giết các ngươi! Trả lại cho ta! Nếu không, ta sẽ giết sạch các ngươi!"
"..." Tống Anh cũng không biết có nên nên gọi đối phương là tiểu thiếu niên trung nhị* hay không nữa.
* Trung nhị: tức trung nhị bệnh, từ lóng xuất phát từ Nhật Bản chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, đôi khi còn được gọi là hội chứng tuổi dậy thì/hội chứng tuổi teen/hoang tưởng tuổi dậy thì
Có không ít trẻ con tới đây hóng chuyện, nhìn thấy dáng vẻ này thì đều cảm thấy... thật mất mặt.
Đừng nói là trước đây khi bọn chúng không hiểu chuyện cũng trông y như vậy đấy nhé?
Không, nhất định không phải.
Bọn chúng vẫn biết xấu hổ, không có chuyện động một tí là đòi giết người đâu! Nếu không, biến thành Lý Tiến Bảo thì phải làm sao!?
Ngưu Sơn Sơn trốn trong đám người có cảm xúc mãnh liệt nhất, sắc mặt đỏ bừng, rất ngượng ngùng.
"Giết người là phạm pháp, sẽ bị quan binh bắt lại chém đầu.
Ta thấy ngươi... Ngươi tốt nhất đừng nói hươu nói vượn nữa." Ngưu Sơn Sơn nhỏ giọng nói.
Vốn dĩ cha nương hắn ta còn đang không yên tâm về con nhà mình, lúc này nghe thấy những lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Bình làm gì nghe lọt tai?
Đôi mắt đỏ bừng giận dữ.
"Sao đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại có ý nghĩ khiến người ta sợ hãi như thế? Không được.
Phải gọi Miêu thị tới đây hỏi cho rõ ràng." Tống lý chính suy nghĩ một chút rồi quyết định.
Lúc này, Miêu thị đang đi trên đường.
Bà ta đã sớm phát hiện ra chuyện không thấy nhi tử đâu, đoán rằng có thể hắn ta ở chỗ Tống Anh nhưng không dám lộ ra ngoài.
Nghe thấy tiếng chiêng, bà ta tăng tốc chạy tới đây, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy tiểu nhi tử của bà ta.
Nhìn thấy Hoắc Bình bị người khác khống chế, Miêu thị giật thót trong lòng, biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Thế là bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Tống lý chính: "Lý chính hãy thương xót bọn ta! Nhi tử này của ta không hiểu chuyện, trên đường chạy nạn bị hoảng sợ quá độ nên hơi ngốc nghếch, không phải thật lòng muốn làm chuyện xấu đâu!"
"Ban ngày, nữ nhi của ngươi đã chính miệng nói nếu ta đắc tội Hoắc Bình thì sẽ không có quả ngon để ăn, chứng tỏ nữ nhi của ngươi biết rõ bản tính của Hoắc Bình." Tống Anh bổ một đao.
Tống lý chính cau mày: "Miêu thị, rốt cuộc ngươi đang che giấu chuyện gì!? Nếu không nói thật, cả nhà các ngươi đều cút khỏi thôn Hạnh Hoa đi!"
Miêu thị giật thót trong lòng.
"Không, không phải.