Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng FULL

Chương 50



Edit: Kai’sa team

Việc học của năm thứ nhất đại học cứ tiến hành đâu vào đấy, một tháng rất nhanh đã trôi qua, viện của Trì Ý mở tiệc tối chào mừng đón các bạn học mới.

Tiệc tối lần trước cũng có tổ chức chương trình biểu diễn, đồng thời yêu cầu tân sinh viên mỗi lớp học đều phải có hai đến ba tiết mục lên biểu diễn trên sân khấu. Hình tượng của Trì Ý không tệ, lại là đại biểu của tân sinh viên, lập tức được chọn lựa trở thành người dẫn chương trình, đoàn hợp xướng của viện cô không biết nghe nói ở đâu rằng cô ở cao trung từng biểu diễn ca hát, mời cô tham dự hợp xướng, còn là người dẫn đầu đội hợp xướng.

Người dẫn chương trình kiêm người dẫn đầu đội hợp xướng, người mà Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc như Trì Ý cũng có chút áp lực.

Lúc Tiếu Chỉ Hàn hẹn cô cuối tuần đi ra ngoài chơi, Trì Ý không thể tránh khỏi liền nhắc tới chuyện này.

“Khi nào biểu diễn.” Tiếu Chỉ Hàn cau mày, có chút bất mãn.

Hay nhỉ, vốn là bình thường bận bịu lên lớp học nên không có bao nhiêu thời gian hẹn hò, lúc này lại bị cuốn trôi đi một cơ hội ở chung nữa.

“Tối thứ sáu, tại hội trường của trường.”

“Được rồi,” Thấy đây là chuyện không thể thay đổi, Tiếu Chỉ Hàn cũng không biết nói gì cho ổn, “Vậy đến lúc đó tớ qua đó tìm cậu.”

Trì Ý không có ý kiến, ừm một tiếng.

Đến tiệc tối chào đón tân sinh viên đêm hôm đó, Trì Ý mặc một bộ lễ phục nhỏ, còn đặc biệt trang điểm. Lúc Tiếu Chỉ Hàn ở phía sau hậu trường nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút mùi chua bốc lên.

Bình thường lúc bọn họ hẹn hò, Trì Ý không có vì anh mà trang điểm.

Đoàn hợp ca phần lớn là các học tỷ năm thứ hai thứ ba đại học và các học tỷ chưa lui khỏi đoàn, còn có một số học sinh mới, cũng đều biết Trì Ý, chợt vừa thấy bạn trai cô, ai cũng đều có chút giật mình.

Lúc Trì Ý được tỏ tình, kết quả bị bạn trai lôi đi truyền đi vô cùng ồn ào huyên náo, hơn nữa sau đó cô đã đăng ảnh chụp, chẳng qua ảnh chụp rốt cuộc cũng không bằng nhìn thấy người thật.

Dáng dấp đẹp mắt là điều tiếp theo, không thèm nhìn các nữ sinh trong hậu trường này, ánh mắt người bạn trai vẫn kiên định gắt gao đặt trên người Trì Ý, trên mặt của còn kém chưa viết hai chữ “Muốn ăn”.

Cái này làm cho người ta có chút hâm mộ.

“Đẹp mắt không?” sau khi Trì Ý hóa trang xong, cười nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn đứng ở một bên.

Tiếu Chỉ Hàn tinh tế nhìn kỹ cô mấy lần, gật đầu một cái, không keo kiệt lời khen ngợi một chút nào, “Đẹp mắt.”

Trì Ý nhìn xung quanh một cái, thừa dịp lúc người ngoài không chú ý tới, thật nhanh hôn một cái lên trên mặt Tiếu Chỉ Hàn, kề vào tai nói, “Khen thưởng.”

Tiếu Chỉ Hàn đặt biệt không biết xấu hổ giơ tay chỉ vào má phải của mình, “Phải cân đối, bên này một cái nữa.”

Thấy Trì Ý không có động tác, Tiếu Chỉ Hàn tự mình động thủ cơm no áo ấm, kéo Trì Ý qua hôn lên một cái.

Trì Ý giơ tay lên lau trên môi Tiếu Chỉ Hàn, “Miệng đầy phấn, cậu cũng không ngại.”

Tiếu Chỉ Hàn cười nhéo nhéo mặt Trì Ý một cái, “Ghét bỏ chính tớ cũng sẽ không ghét bỏ cậu.”

Trên mặt Trì Ý một dạng biểu tình ê răng, tim lại không tự giác mà đập nhanh hơn, “Gần đây có phải lén tớ xem mấy cái bí tịch tỏ tình hay không?”

Cô phát hiện, anh nói chuyện ngày càng hoàn hảo.

Tiếu Chỉ Hàn vừa mới định nói, chợt nghe được âm thanh truyền tới từ cửa hậu trường, “Người dẫn chương trình, người dẫn chương trình chuẩn bị lên sân khấu…”

Cùng hợp tác dẫn chương trình với Trì Ý là một đàn anh năm hai cùng viện, Tiếu Chỉ Hàn liếc nhìn người dẫn chương trình nam đang đứng cách đó không xa chờ đợi Trì Ý cùng đi lên sân khấu, dặn dò, “Khi lên sân khấu cũng phải giữ vững khoảng cách thích hợp với người cộng sự, không nên để bị người ta chiếm tiện nghi mà còn không biết.”

Tỷ như khi xuống sân khấu, có vài nam sinh sẽ ôm nữ sinh đi xuống, rốt cuộc đó là lễ nghi thân sĩ hay nhân cơ hội chiếm tiện nghi, cũng chỉ có mình bọn họ biết thôi.

“Cậu có biết bộ dáng của cậu hiện giờ giống cái gì không?” Trì Ý đưa đầu ngón tay chỉ lên ngực anh, “Mặt viết đầy mấy chữ ‘Bạn gái tôi muốn cùng người khác lên sân khấu! Tôi rất không vui! Tôi ghen tị! Tôi ghen tị!’.”

Tiếu Chỉ Hàn cầm lấy đầu ngón tay trắng như ngọc của Trì Ý, cảm giác chọc cho lòng mình có chút ngứa, “Tớ bây giờ không có ghen.”

Trì Ý bị giọng nói ai oán của anh làm cho bật cười, vỗ vai anh một cái, “Yên tâm đi, đời này trừ cậu thì tớ sẽ không bị ai khác chiếm tiện nghi.”

Cô thấy ánh mắt đàn anh liên tục nhìn về phía này, “Vậy tớ đi trước…”

“Hôn một cái nữa.” Tiếu Chỉ Hàn cắt đứt lời nói của cô.

Trì Ý thở dài, cam chịu số phận hôn thêm một cái nữa lên mặt Tiếu Chỉ Hàn, còn tặng thêm một cái tên hiệu “Trung Hoa tiểu giấm vương.”

Anh thật sự xem cô là tiên nữ hạ phàm sao, cho là ai cũng có ý đồ với cô.

Nhưng mà đừng nói nữa, cô lại thích anh như vậy.

Tiếu Chỉ Hàn không phản bác, hết sức thản nhiên bình thường đón nhận, “Đó cũng là của cậu.”

Trì Ý cười một tiếng, không lên tiếng.

Đến khi góc váy của Trì Ý biến mất không thấy ở cửa cầu thang, Tiếu Chỉ Hàn mới đi ra khán đài, ngồi ở chỗ ngồi Trì Ý đặt biệt giữ cho anh.

Trì Ý lên sân khấu đọc xong phần mở màn, tiết mục đầu tiên chính là phần hợp xướng của các cô. Toàn bộ quá trình, Tiếu Chỉ Hàn giống như một người hâm mộ nhỏ bé vậy, ngồi ở phía dưới cầm điện thoại di động quay video.

Anh có chút chưa hài lòng, người qua đường giáp* sau lưng Trì Ý thật sự rất nhiều, ảnh hưởng đến kết quả quay video.

* Những người không liên quan

Lúc Tiếu Chỉ Hàn quang minh chính đại quay chụp Trì Ý, chỗ tối cũng có không ít nữ sinh chụp lén anh.

Thật sự là lúc mới vừa nãy mọi người ngồi dưới sâu khấu đợi tiết mục, nam sinh này thong thả đến chậm, vừa lúc ánh đèn sân khấu chiếu xuống, ánh sáng nhợt nhạt liền chiếu trên mặt anh.

Lập tức làm mọi người kinh động, không ít người ở đây đều hỏi thăm lẫn nhau tin tức của nam sinh này.

Tiệc tối đón chào tân sinh viên đều là người trong viện, còn mời thêm những hội học sinh các viện khác tới dự, nhưng gương mặt này, thấy thế nào cũng không phải người trong viện của bọn họ, còn có diện mạo này, vừa vào học viện cũng không thể không gây nên tiếng vang lớn.

Trần Lam ngồi ở chỗ ngồi, rũ mắt nhìn tin tức trên điện thoại di động truyền đến, ánh mắt không tự chủ nhìn ngắm người ngồi phía bên cạnh.

Trong không khí tựa hồ có thể nghe thấy mùi sữa tắm nam thoang thoảng, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, làn váy cô vừa vặn chạm đến quần tây của nam sinh, lộ ra một sự thân mật không nói nên lời.

Suy nghĩ, mặt cô không tự chủ đỏ lên.

Lúc mới vừa lên sân khấu cô đã chú ý đến anh,

Hành lang bên ngoài hội trường, mấy nam sinh tụ tập hút thuốc lá, nam sinh này chính là một người trong số đó. Không giống như những người khác cố tình làm ra vẻ, nam sinh này từ đầu ngón tay cầm điếu thuốc, hay là cảm giác thờ ơ rít một hơi thuốc, cũng làm cho người khác cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Đặc biệt là cảm giác anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, hoàn toàn chính là hình mẫu lý tưởng trong tưởng tượng của cô.

Ban đầu cô còn tưởng người có lối ăn mặc trang trọng này là người dẫn chương trình tối nay, ai biết đến khi lên sân khấu, cũng không phải là người trong tưởng tượng.

Nhìn người trên sân khấu mặt chỉ xem là thanh tú, cô có chút thất vọng, ai biết một giây kế tiếp, chỉ thấy nam sinh đi tới từ phía sau sân khấu, trùng hợp ngồi bên cạnh cô.

Một giây kia anh ngồi xuống, tim Trần Lam chợt nhảy nhót không ngừng.

Cô còn đặc biệt đi vào trong khu vực bày tỏ của trường bọn họ, đã có người trong ánh đèn tối tăm chụp lén nam sinh này.

Muốn người ta nhìn thấy, ảnh chụp đó không đẹp bằng một phần vạn của anh. Nhưng cô vẫn len lén chú ý động tác của nam sinh, cẩn thận lưu ảnh về.

Làm mới lần nữa, bên dưới đã có nhiều hơn mấy bình luận.

“Nam sinh này không phải trong trường chúng ta, người ta sang đây xem bạn gái biểu diễn đón chào sinh viên mới đấy.”

“Sớm đoán được, loại nam sinh này, không có bạn gái mới là lạ chứ.”

“Giải tán giải tán, người ta mới vừa ở phía sau hậu trường dính lấy bạn gái một hồi, đoán chừng trong thời gian ngắn không thể nào chia tay.”



Nhìn những bình luận này, Trần Lam cắn môi.

Thật vất vả mới tìm được một nam sinh mình thấy ưa thích, cô cảm thấy mình không thể dễ dàng buông tha. Cho dù có bạn gái, vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích anh ấy.

Hơn nữ, cô vốn chỉ là tới trường học xem khuê mật của mình biểu diễn, ai biết là gặp được chân mệnh thiên tử của mình.

Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Không có góc tường không đào được, chỉ có người thứ ba không cố gắng.

Cũng không thể nói là người thứ ba, dẫu sao nam chưa cưới nữ chưa gả, hết thảy vẫn còn thay đổi được.

Trần Lam kiên định với ý tưởng của mình, lấy dũng khí quay đầu, khi vừa muốn nói chuyện cùng anh, đã thấy xa xa phía trước có người đi tới.

Mặc bộ lễ phục đơn giản, còn không phải là người nữ dẫn chương trình trên sân khấu hay sao.

Khi cô đi qua, Trần Lam ngồi thẳng người, liếc nhìn nam sinh bên cạnh, theo bản năng cảm thấy có cảm giác nguy cơ.

Đúng như dự đoán, chỉ thấy nữ sinh đó ngồi xuống chỗ trống bên tay trái nam sinh.

Trong lòng Trần Lam có chút không cam lòng. Cô còn chưa kịp nói chuyện với anh ấy, cô gái này sao lại không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp đã ngồi xuống vị trí của người khác, mà chỗ đó có thể là anh ấy để lại cho bạn gái.

“Sao cậu lại lại đây?”

Trong bóng tối, Tiếu Chỉ Hàn năm tay Trì Ý, nói bằng giọng ôn tồn.

Nghe được giọng nói của nam sinh, Trần Lam có chút kinh ngạc giương mắt nhìn về phía cô gái kia.

Trì Ý quay đầu, đối diện ánh mắt của Trần Lam, nhìn ra sự kinh ngạc và khó tin cùng nhiều thứ ưu tư hỗn tạp trong mắt cô ấy, Trì Ý bình thản rũ mắt.

Mới vừa rồi lúc ở trên sân khấu, cô đã chú ý cô gái này một mực nhìn về hướng của Tiếu Chỉ Hàn, bên cạnh Tiếu Chỉ Hàn chính là vách tường, cũng không có ai, không phải nhìn Tiếu Chỉ Hàn thì còn nhìn ai. Nếu không cô cũng không đi lại đây.

Trì Ý không nghĩ có một ngày mình sẽ nhỏ nhen như vậy, Tiếu Chỉ Hàn bị người ta nhìn bằng ánh mắt có mục đích, cô có chút không chịu nổi.

Trên sân khấu, kịch ngắn vừa mới bắt đầu, còn có một khoảng thời gian khá dài, lúc này Trì Ý mới khom lưng đi tới.

“Tớ không thể lại đây à?” Trì Ý hỏi một câu.

Nghe giọng cô như mang theo tức giận, Tiếu Chỉ Hàn sửng sốt một chút, phản ứng lại cực nhanh, giải thích, “Tớ không có ý này.”

Chỗ ngồi dưới khán đài có chút chật chội, Trì Ý mang giày cao gót, lại đứng một lúc lâu, có chút khó chịu.

Cô vừa nói, không nhìn được lại khom người xuống nắn nắn bắp chân mình, thư giãn bắp thịt căng cứng.

“Không thoải mái à?” Tiếu Chỉ Hàn hỏi một câu.

Trì Ý ừ một tiếng, chỉ thấy Tiếu Chỉ Hàn nghiêng hai chân mình hướng về phía cô, vỗ vỗ bắp đùi mình, giương mắt nhìn về phía cô, “Để lên đây.”

Không đợi Trì Ý từ chối hay đáp ứng, Tiếu Chỉ Hàn đã động thử nâng hai chân Trì Ý lên, đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng đấm bóp cho cô.

Đang lúc yên lặng, mũi giày của Trì Ý vô tình cọ lên váy của Trần Lam.

“Xin lỗi.” Trì Ý hướng về phía cô ấy mở miệng nói.

Trần Lam sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói một câu không có sao, ánh mắt lại liếc về phía Tiếu Chỉ Hàn.

Nhưng mà nam sinh kia nửa ánh mắt cũng không nhìn tới cô, một tay đấm đấm bắp chân cô gái, một tay ôm bả vai cô, một động tác mười phần thể hiện ý muốn chiếm làm của riêng.

Thậm chí có khi xem cô bên cạnh như không tồn tại, không coi ai ra gì mà cắn lỗ tai.

Cô theo bản năng dỏng tai nghe lén.

“Thoải mái không?”

“Không thoải mái.”

Nghe âm thanh này, trong lòng Trần Lam không biết sao lại sinh ra chút oán hận.

Người ta cũng đã làm được đến mức này, nữ sinh này sao lại được cưng chiều mà còn kiêu ngạo vậy chứ.

Nếu là cô, chắc chắn sẽ không như vậy.

“Không thoải mái?” Tiếu Chỉ Hàn cười nhẹ một tiếng, “Trừ chân ra, còn khó chịu chỗ nào nữa?”

“Trong lòng không thoải mái.” Trì Ý có ý ám chỉ mà mở miệng.

“Tớ xoa xoa.” Anh vừa nói đã động thủ muốn xoa lên.

“Biến thái.” Trì Ý đánh rớt cánh tay anh.

“Hôn một cái sẽ thoải mái, để cho ca ca hôn một cái.”

Rõ ràng không phải nói với mình, Trần Lam nghe lỗ tai có chút đỏ lên.

Nam sinh đó cắn lỗ tai nữ sinh, không biết lại nói cái gì, âm thanh rất nhỏ, cô chỉ có thể nghe được hơi thở mơ hồ.

Nữ sinh động đậy chân, giống như muốn rút chân xuống khỏi đùi nam sinh.

Sau đó liền nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của nam sinh, mang theo ý cười rõ ràng.

“Cậu động một chút nữa xem, có tin nó cứng rắn cho cậu xem hay không?”