Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 97



"Dì nhỏ vừa gửi WeChat cho em nói cuối tuần này hẹn đi ăn bữa cơm."

Sau khi lấy được hộp cơm, trận đấu của Tống Thời Hàn vừa vặn kết thúc, lấy cho mình một ly cà phê rồi bồi Tả Đào cùng ăn cơm sáng.

"Tô Bá hả?"

Lại nói tiếp, Tả Đào quả thực đã lâu không về nhà, Tống Thời Hàn đáp ứng, nói: "Đến lúc đó anh đưa em qua."

Tả Đào không đồng ý ngay, cậu cau mày nhìn vào màn hình điện thoại di động, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Làm sao vậy?" Tống Thời Hàn thay Tả Đào mở cơm hộp ra, vừa ngẩng đầu liền thấy cậu xoá xoá rồi nhập nhập vào khung thoại, nhưng mãi vẫn chưa thấy gửi tin tức sang.

"Cái đó, dì nhỏ nói anh đi cùng với em."

Sau khi không tự nhiên liếc nhìn Tống Thời Hàn, Tả Đào cắn mạnh ống hút sữa đậu nành, trực giác nói Tô Nguyệt Yểu hẹn bữa cơm này có mục đích không đơn giản. Lấy hiểu biết của cậu đối với Tô Nguyệt Yểu, nếu đã cố ý kêu Tống Thời Hàn đi cùng, thì có lẽ là đã biết cái gì. Bằng không sẽ không đạo lý nào chỉ mời Tống Thời Hàn, mà lại không nhắc tới mời những người khác.

Tuy rằng chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện, nhưng trước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa, vẫn khiến cậu có chút không biết làm sao.

Không phải cậu muốn giấu giếm. Ngược lại, lúc trước khi mới cùng Tống Thời Hàn xác định quan hệ, cậu còn hận không thể trực tiếp chiêu cáo thiên hạ. Sở dĩ vẫn luôn không nói cho Tô Nguyệt Yểu biết, thật sự là do nguyên nhân không biết mở miệng thế nào. 

Ở trong lòng cậu, từ một ý nghĩa nào đó, hai người Tô Nguyệt Yểu và Lâm Thái Sâm giống như cha mẹ của cậu vậy, tuy rằng ngày thường luôn cư xử như bạn bè, nhưng ít nhiều vẫn tồn tại một chút kính sợ. Mà trước mắt cậu còn chưa tìm được điểm cân bằng mỗi quan hệ giữa bạn trai và người nhà, nói lại đơn giản một chút, chính là chưa nghĩ ra phải giới thiệu Tống Thời Hàn với bọn họ như thế nào.

Cậu chưa bao giờ trải qua trường hợp trang trọng như vậy.

Cho nên cảm thấy thẹn thùng.

Cậu không khỏi cảm thấy ngột ngạt khi nghĩ đến việc đưa Tống Thời Hàn về nhà rồi nghiêm túc giới thiệu với đây là chàng trai mà con đang hẹn hò, mới nghĩ vậy thôi đã nhịn không được cảm thấy một trận hít thở không thông.

Ngày thường ở trong nhà đều là cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên đứng đắn nghiêm túc như vậy......

Thật sự cảm thấy quá quỷ dị.

Do dự một chút. Tả Đào tạm thời đặt điện thoại sang một bên, quan sát sắc mặt Tống Thời Hàn: "Anh muốn đi không?"

Tống Thời Hàn chỉ sửng sốt một chút, liền cười nhẹ một tiếng. Anh dựa vào sô pha, không để bụng mà nói: "Đi, nếu Tô Bá mời thì chúng ta cứ đi thôi."

Tả Đào nhỏ giọng nói: "Anh không muốn đi cũng không sao, em nói với bọn họ nói một tiếng là được."

Tống Thời Hàn không lập tức trả lời, chỉ là một tay chống cằm, rất có hứng thú mà đánh giá Tả Đào.

Tả Đào không biết anh đang nghĩ gì: "Muốn đi? Hay là không đi?"

Nghe vậy, ý cười trên mặt Tống Thời Hàn biến thành nửa trêu chọc nửa bất đắc dĩ, anh ngước mắt mà nhìn Tả Đào một cái thật sâu, cố tình đè nặng âm cuối, hỏi: "Tả Đào, anh khiến người khác không thể gặp sao."

"Hay là nói, em tính toán kim ốc tàng kiều?"

lúc nói những chữ này, Tống Thời Hàn trước sau nhìn chăm chú vào đôi mắt Tả Đào, trong cặp mắt hững hờ kia cất giấu sự nghiền ngẫm không thèm che dấu, đặc biệt khi nói đến chữ "Tàng" còn cố ý gằn nặng thêm, như là đang trêu ghẹo mập mờ.

Tả Đào giật mình: "A?"

"Không phải." Sau khi phản ứng lại, Tả Đào vội vàng xua tay, giải thích: "Không phải nói anh không thể gặp người, ý em chính là, có lẽ dì nhỏ của em đã biết quan hệ của hai chúng ta."

Cậu một bên nói một bên khoa tay múa chân: "Anh cũng biết dì nhỏ của em rất hung dữ."

Tống Thời Hàn hỏi: "Em sợ bọn họ không hài lòng với anh?"

Tả Đào không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên không phải!"

Thật lòng mà nói. Bất luận là nhân phẩm hay là tướng mạo, ngay cả khi xem xét vấn đề phàm tục như nền tảng gia đình, thì Tống Thời Hàn gần như không có gì để chê trách. Mọi người đều người trong vòng, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Tô Nguyệt Yểu đã từng không ít lần khen ngợi con người Tống Thời Hàn không tồi, bằng không lúc ấy cũng sẽ không yên tâm ném cậu tới Wildfire.

Hơn nữa trước đó cậu cũng đã mơ hồ truyền đạt xu hướng tính dục của mình cho Tô Nguyệt Yểu, tuy hai người không nói trắng ra, nhưng lúc đó Tô Nguyệt Yểu ý trong lời ngoài là không thèm để ý, chỉ cần không vi phạm bản tâm của mình, vui vẻ sung sướng là được rồi.

Nhưng cậu vẫn lo lắng Tô Nguyệt Yểu sẽ làm khó Tống Thời Hàn.

Người bạn thân nhất thời trung học của anh là Đinh Lôi có một người chị gái. Tả Đào ấn tượng rất sâu, một tuần trước kỳ thi tuyển sinh cấp 3, Đinh Lôi xin nghỉ một ngày, khi quay lại trường thì phát hiện chị gái mình đã đưa bạn trai về, lúc mọi người ăn cơm còn nghe Đinh Lỗi miêu tả tình hình lúc ấy vô cùng sinh động, nói cái gì mà trong nhà bảy đại cô tám dì cả cùng nhau ra trận, hỏi đông hỏi tây hỏi từ trên trời dưới đất, một bên ngồi bên cạnh đàm luận một bên uống rượu, cuối cùng còn đo ra được tửu lượng của anh rể chỉ đúng có 3 ly, muốn uống thêm cũng không được.

Lúc ấy chỉ cho là chuyện cười thôi, nhưng hiện tại tới phiên cậu, không chỉ cảm thấy không buồn cười, mà còn thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu nhịn không được bắt đầu lo lắng, dựa theo tính cách đại ma vương của Tô Nguyệt Yểu, có thể hay không sẽ làm ra chuyện tương tự?

Tả Đào biết chính mình suy nghĩ nhiều quá, nhưng cái đầu này thật sự quá loạn, cứ vậy liền nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.

Hơn nữa càng nghĩ hình ảnh trong đầu càng thái quá, đặc biệt là khi thay thế khuôn mặt của tôi và Tống Thời Hàn vào, cảm thấy vô cùng ngại ngùng, nhưng trong đó còn xen lẫn chút hưng phấn và k.ích thích.

Thực sự là rất buồn cười.

Tống Thời Hàn thấy cậu suy nghĩ nhiều, nhưng biểu tình trên mặt anh lại không có thay đổi, thậm chí vẫn là một bộ dù bận vẫn ung dung: "Suy nghĩ cái gì?"

Tả Đào thở dài, theo bản năng mà nói: "Sợ dì nhỏ làm khó anh."

Tống Thời Hàn nhíu mày.

Vẫn đang nghĩ đến việc lần này để Tống Thời Hàn tránh thoát đã, Tả Đào lại chậm rì rì kể lại chuyện của anh rể nhà Đinh Lỗi rồi sau đó còn thêm mắm thêm muối vào nói một lần cho Tống Thời Hàn nghe, cuối cùng lại đỏ mặt tổng kết một câu: "Có thể thấy được, việc gặp mặt gia trưởng vô cùng khủng bố."

Ai biết nghe xong lời này, khi Tống Thời Hàn nhìn về phía Tả Đào khóe miệng càng cong lên.

Tả Đào chớp đôi mắt: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì." Tống Thời Hàn nghênh đón ánh mắt Tả Đào, anh không chút để ý mà nói: "Anh chính là nghĩ, thì ra em đã sớm nghĩ tới những chuyện này rồi."

Tả Đào khó hiểu mà "A?" Một tiếng.

Tống Thời Hàn uống nước miếng, lại bổ sung: "Không cần lo lắng, tửu lượng của anh khá tốt, không chỉ dừng ở ba ly." Lại nhìn Tả Đào một cái: "Có cần anh liên hệ với ba mẹ của anh không?"

Tả Đào ngốc: "Cái gì?"

Tống Thời Hàn nói: "Chính là hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm, quay đầu lại thương lượng chuyện của chúng ta sau này?"

Tả Đào ấp a ấp úng: "Cái gì...... Sau này?"

Tống Thời Hàn coi đó là chuyện đương nhiên: "Không phải em đang nói chuyện gặp mặt gia trưởng sao?" Anh cười như không cười: "Dựa theo quy củ, cha mẹ anh hẳn là cũng nên ra mặt."

Nghe rõ câu sau Tống Thời Hàn nói là gì, Tả Đào đầu tiên là "Oanh" một tiếng, sau đó khuôn mặt đỏ bừng lên.

"Không phải, em không phải ý tứ này, e, chính là......"

Tả Đào xấu hổ đến nỗi nói không thông, Tống Thời Hàn thì lại cười một tiếng cực thấp.

"Ừ, là anh không đủ chu đáo."

Tống Thời Hàn dùng ngón tay gõ gõ hộp cơm, ra hiệu Tả Đào nhanh ăn cơm, còn cố ý trêu chọc cậu: "Huống hồ, bắt một đứa nhỏ như em vào nhà của chúng ta, làm khó cũng là chuyện nên mà."

"Hai người đang nói cái gì vậy?"

Khương Minh đi đến máy lọc nước lấy nước, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tả Đào đang muốn gục đầu xuống bàn, tai đỏ bừng đến chảy máu, không rên một tiếng mà uống sữa đậu nành.

"Không có gì không có gì."

Tả Đào xua tay, dứt khoát dừng chủ đề chí mạng này.

Khương Minh đoán cuộc trò chuyện giữa hai người có lẽ không phải chủ đề nghiêm túc nên cũng biết điều không hỏi thêm câu nào: "Mau ăn đi. Anh vừa hẹn với FG để tập luyện một trận, nửa giờ sau sẽ bắt đầu, đừng chậm."

Dứt lời, lại tạm dừng vài giây, liếc nhìn Tả Đào: "Còn có. Vừa rồi dì nhỏ của em gọi điện cho anh, nàng còn uyển chuyển mà thăm dò từ miệng anh đấy."

Khương Minh không đem chuyện này nói rõ, thở dài: "Chuyện của hai người, nhân lúc còn sớm thì nói rõ đừng, đừng để Tô Bá là người cuối cùng biết, lúc ấy lại quay đầu tức giận đi huỷ Wildfire của chungs ta."

Tả Đào vừa định nói cái gì đó. Tống Thời Hàn đã cười khẽ một tiếng, anh nhìn về phía Khương Minh, nói: "Ừ, cuối tuần này liền hẹn gặp gia trưởng."

"Cái gì?" Khương Minh đầy mặt kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"

Tả Đào: "......"

Cửa sổ trong phòng sáng sủa ngăn cản những đợt nắng nóng mùa hè, máy điều hòa không ngừng hoạt động, cậu uống một ngụm sữa đậu nành vốn đã nguội lạnh, cư nhiên còn nếm ra được có chút bọt, trong lòng cậu như rung lên.

——

Thời gian trôi qua nhanh chóng hết trận đấu này đến trận đấu tập khác, chỉ trong chớp mắt, ngày thi đấu với GGF đã đến. Sau khi giành chiến thắng với tỷ số 2:1, mọi người cũng không trực tiếp rời đi mà ở lại xem trận tiếp theo.

Trận đấu đầu tiên vào chiều cuối tuần là FG đấu với GG.

Cả hai đội này hiện đang là những đội chạm là bỏng tay đứng đầu trong nước, người trước không cần nhiều lời. Người sau tuy rằng chủ yếu đều là người chơi Hàn Quốc, nhưng thực lực quả thật cũng đủ mạnh mẽ, hơn nữa trước đó không lâu trận thi đấu giữa Demon và Tả Đào, cũng lấy một loại phương thức khác mà nổi một trận.

"Tên ngốc này tâm tính thật tốt, nếu là tôi, tôi sẽ suốt đêm rời khỏi Trung Quốc và tuyên bố giải nghệ."

Trên màn ảnh rộng, đạo diễn chỉ cắt hình ảnh khuôn mặt của Demon. Vương Thu nhìn vẻ mặt khinh thường nói: "Hắn thế mà có đủ dũng khí ngồi ở trên đài thi đấu? Hồi nãy tôi còn thấy rất nhiều người mắng hắn, trên mạng cũng vậy, hơn một nửa đều là antifan."

Cat đối với người này cũng không có ấn tượng tốt, lạnh lùng nói: "Đây chính là lợi thế của rào cản ngôn ngữ, không hiểu mọi người đang mắng cái gì cũng là chuyện tốt."

Tư Tranh lời ít mà ý nhiều: "Ghê tởm."

Tả Đào đi theo mọi người lẩm bẩm mắng vài câu, nhưng thật ra lưu ý xạ thủ Exceed của GG.

Chắc hẳn hắn là người mới được tuyển dụng từ đâu đó, Tả Đào mấy năm trước hoàn toàn chưa từng nghe qua người này, nghe Khương Minh nói hình như lúc trước vẫn luôn ngồi ghế dự bị, cũng là trong giải đấu mùa hè này mới trúng tuyển.

Nhưng thực lực rất mạnh, ra ngoài dự kiến của mọi người, từ lúc mở màn đến giờ mới qua mười ba phút, nhưng bên đường dưới của FG đã có dấu hiệu muốn sụp đổ, ở giữa người đi rừng Wizard tuy rằng xuống dưới Gank hai sóng, nhưng cuối cùng đều là bất lực trở về.

"Em cảm thấy thao tác của hắn thế nào?"

Bên cạnh hắn, giọng nói của Tống Thời Hàn đột nhiên vang lên.

Tả Đào vô thức nghiêng đầu nhìn Tống Thời Hàn, thấy người sau cũng đang chú ý tới tình huống trên màn ảnh rộng. Ánh sáng trong khu vực quan sát không sáng, nhưng từ góc độ của cậu, khuôn mặt của Tống Thời Hàn có những đường nét rõ ràng, có lẽ biểu cảm của anh ta đặc biệt tập trung nên ngũ quan càng trở nên thâm thuý.

Bọn họ đều chơi ở vị trí ADC, trong nháy mắt Tống Thời Hàn có thể nhìn ra ứu thế của đối phương.

Tả Đào tự hỏi một chút, cho ra đáp án: "Rất mạnh."

Tống Thời Hàn gật gật đầu. Giây tiếp theo, hắn thu hồi tầm mắt hướng Tả Đào bên cạnh nhích lại gần, rũ mắt thấp giọng nói: "Hắn là em trai của Yuri, nhưng hiện tại xem ra, so với anh trai hắn còn mạnh hơn vài phần."

Lời này làm cho Tả Đào có chút ngoài ý muốn: "Em trai Yuri?"

Tống Thời Hàn đạm thanh: "Ừ."

Tả Đào sửng sốt.

Yuri là tuyển thủ của một đội tuyển nổi tiếng ở Hàn Quốc, thành tích cá nhân của hắn tốt đến mức ai nhìn vào cũng sẽ nói rằng hắn rất tuyệt vời, danh tiếng của hắn trong giới thể thao điện tử thậm chí còn không thấp hơn Tống Thời Hàn.

Từ góc độ này, vì cả hai anh em đều mạnh như vậy nên việc em trai hắn chọn sang Trung Quốc phát triển cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Suy cho cùng, nếu ở lại Hàn Quốc, sẽ không dễ dàng vượt qua thành tựu của Yuri.

Chỉ là làm Tả Đào không nghĩ tới chính là, Tống Thời Hàn cư nhiên sẽ đối với người này đánh giá cao như vậy.

Hai người chỉ nói vài câu, cục diện trong game đã thay đổi chóng mặt, sau khi Exceed gi.ết chết hai người ở đường dưới của FG trong một đòn, hắn đã trực tiếp phối hợp với Demon để phá hủy tòa tháp đầu tiên ở đường dưới. Cùng lúc đó, Wizard đến cùng với pháp sư của mình, nhưng trong khi Exceed xoay người để tránh nó, hắn đã có thể xoay người và thả diều theo hướng ngược lại.

Có điều phải nói, mặc dù tính cách của Demon không tốt lắm, nhưng với tư cách là trợ lý,  trình độ thao tác đã rất cao. Khoảnh khắc Wizard khóa Exceed bằng nhát chém chí mạng của mình, hắn đã trực tiếp sử dụng kỹ năng miễn dịch để cứu người trở về. 

Không nói một lời, Wizard tốc biến thu hẹp khoảng cách, pháp sư đi theo phía sau đánh ra thương tổn. Exceed tàn huyết lại vẫn không chút hoang mang, dưới sự yểm hộ của Demon, tốc độ tay cực nhanh đánh chết tiểu binh tạo ra kỹ năng bị động, rồigây sát thương đáng kinh ngạc chỉ bằng một đòn tấn công cơ bản và biểu diện một màn khiến pháp sư của FG rớt hết máu. Mà Wizard còn đang đuổi theo, nhưng Demon lại  dùng đại chiêu giam cầm chế trụ bước chân đối phương. Mười giây sau, Demon tuy rằng ném đầu người, nhưng Exceed lại nghênh ngang mà thuận lợi thoát khỏi chiến trường, hoàn thành một đổi một, với hai cái đầu vừa thu hoạch được ở đường dưới, làn sóng này chắc chắn kiếm lời.

Hiện trường một mảnh ồ lên.

Không ai ngờ được rằng ADC mới lại mạnh đến thế.

Khương Minh trầm giọng nói: "Wizard xúc động."

Tư Tranh: "Đúng vậy, đợt sóng vừa rồi lúc mạnh hơn liền có chút không quá lý trí. Không chỉ vỗ béo Exceed mà người đi rừng của GG còn nhân cơ hội xâm chiếm khu vực rừng của Wizard, quá bị thương."

"Áp lực quá lớn." Cat nhíu lại mi: "Vết thương trên tay Wizard còn chưa khỏi hẳn à?"

Khương Minh không tiếp lời, dùng ngón tay gõ gõ đầu gối, nghiêm túc nói: "Trở về phải để mắt tới ADC của GG."

Vương Thu đột nhiên có chút tò mò nhìn Tống Thời Hàn: "Đội trưởng, nếu là anh đối đầu với thằng nhóc kia, có cảm thấy vấn đề lớn không?"

Tả Đào theo thói quen nói tiếp: "Em cảm thấy không lớn."

Vương Thu: "......?" Hello, anh hỏi em sao?

Tống Thời Hàn cũng cười nhẹ một tiếng, rũ mắt nhìn về phía Tả Đào: "Tin tưởng anh đến vậy?"

Tả Đào mím môi, ngẩng đầu đón ánh mắt của Tống Thời Hàn: "Em chính là ăn ngay nói thật." Có lẽ có chút không tự nhiên, vì vậy cậu nói thêm: "Đội trưởng so với hắn còn tốt hơn."

Vừa dứt lời, trong hội trường đột nhiên vang lên một làn sóng la hét.

Một dự cảm cực kỳ không tốt chợt nảy sinh trong lòng Tả Đào. Một giây tiếp theo, cậu cứng ngắc dời mắt, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của mình trên màn hình lớn.

Bình luận viên của trận này là Ngô Thủy Ba.

Dường như nhận thấy phản ứng của khán giả, hắn cũng nhìn lên màn hình lớn và mỉm cười đầy ẩn ý: "Oa, Wildfire hôm nay cũng đến đây. Vừa rồi Fire và Pink đang nói về chuyện gì vậy?"

Bình luận viên A phối hợp: "Hay là kêu đạo diễn tua lại thử xem?"

Chỉ là một câu nói đua, nhưng đạo diễn cư nhiên thật đúng toa lại vài giây.

Vì vậy Tả Đào buộc phải xem toàn bộ chính mình khẳng định Tống Thi Hàn trên màn ảnh rộng.

Ở giây cuối cùng của cảnh quay, người ta thấy Tống Thời Hàn nhếch khóe môi, mọi ánh mắt đều tập trung vào Tả Đào.

Sân vận động một lần nữa nổ ra những tiếng hò reo phấn khích.

Bình luận viên A thở dài: "Đáng tiếc là không thể ghi âm được, chúng tôi cũng không biết đọc môi."

Tả Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngô Thủy Ba tùy ý nói: "Không sao, tôi biết một chút." Vừa nói, hắn liếc nhìn vẻ mặt Tả Đào trên màn hình, nhìn chằm chằm vào đôi môi của người sau, chật vật mà phân biệt: "Đội trưởng...... mạnh, cái gì mạnh, nơi nào mạnh?"

Tả Đào: "......"

Khương Minh da đầu đã tê rần. Hắn ho nhẹ một tiếng, tăng nhanh tốc độ mà nhỏ giọng nói thầm: "Đều nghiêm túc xem thi đấu cho tôi, đừng lại nói một ít lời kỳ quái!"

Thực mau, ván thứ hai bắt đầu, FG bên này liền cấm Exceed sử dụng ADC ma quái, nhưng cứ việc như thế, đường dưới của GG một lần nữa có lợi thế rất lớn ở giai đoạn đầu, và FG vẫn thua.

Dưới đài.

Tả Đào khẽ thở dài khi nhìn FG và những người khác bước lên sân khấu để hoàn thành cuộc phỏng vấn trong bầu không khí trầm lặng rồi bước ra khỏi sân khấu.

"Đi thôi." Tống Thời Hàn cầm áo đứng dậy, đưa tay xoa xoa tóc Tả Đào.

Tả Đào gật đầu, nhìn bóng dáng Tô Nguyệt Yểu dần dần biến mất không xa, cũng đứng dậy rời đi.

Hai mươi phút sau, Tả Đào đợi Tô Nguyệt Yểu ở hậu trường.

Có thể thấy được, tâm tình Tô Nguyệt Yểu không phải rất tốt. Bất quá cũng dễ hiểu khi FG với tư cách là một trong số ít đội mạnh trong nước, gần như chưa bao giờ có thành tích đáng xấu hổ như vậy, hơn nữa mùa giải mới bắt đùa không bao lâu, họ đã liên tục thua mấy trận, điều này sẽ chắc chắn sẽ làm suy giảm tinh thần.

Nhưng eSports là như vậy. Không ai sẽ luôn đứng ở vị trí hàng đầu, nhất là khi chúng ta già đi, năng lực phản ứng bao gồm cả tình trạng cơ thể cũng dần thoái hoá, nhưng sẽ luôn có những dòng máu mới tới thay thế. 

"Tới?" Tô Nguyệt Yểu nắn vuốt thái dương, có chút mệt mỏi nói: "Con cùng dì vè FG, hay là chờ đến tối gặp mặt trong nhà ăn."

Nói rồi, nàng quay đầu lại nhìn các đội viên trong phòng nghỉ: "Chúng ta có thể phải quay lại họp."

Tả Đào có chút đau lòng cho  Tô Nguyệt Yểu: "Dì nhỏ, hay là chúng ta hẹn hôm khác đi,  dù sao cũng không phải chuyện quan trọng."

"Không quan trọng?" Tô Nguyệt Yểu đột nhiên nghĩ đến lúc đang trong trò chơi phát sóng trực tiếp, nhướng mày: "Này còn không quan trọng?"

Tả Đào: "......"

Hắn vừa định nói cái gì đó, liền thấy ánh mắt Tô Nguyệt Yểu dừng ở trên người Tống Thời Hàn đang ở bên cạnh cậu, ánh mắt soi xét không thèm che dấu.

Trong khoảnh khắc, những ký ức đáng xấu hổ bắt đầu công kích Tả Đào.

Cảm thấy xấu hổ và bối rối, Tả Đào cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, chỉ chỉ Tống Thời Hàn bên cạnh, bắt đầu giới thiệu: "Cái đó. Dì nhỏ, đây là Tống Thời Hàn."

Tống Thời Hàn: "......"

Tô Nguyệt Yểu: "......?"

Vốn không khí đang có chút trầm thấp đột nhiên xảy ra biến hoá vi diệu.

Chung quanh càng thêm an tĩnh.

Tả Đào cũng hậu tri hậu giác ý thức được hành vi vừa rồi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

Tả Đào hít sâu: "Con......"

Tô Nguyệt Yểu không cho cậu tiếp tục có cơ hội mất mặt, trừng cậu một cái: "Con là lo lắng đôi mắt của dì mù, nhận không ra?"