07
Vào buổi chiều, tôi nhận được một cuộc gọi.
“Xin hỏi có phải là Tô Niệm không?”
“Dì là?”
Người đầu dây bên kia xúc động:
“Dì là mẹ của cô gái hôm trước con cứu đó. Tối nay con có rảnh không? Dì mời con một bữa, đích thân bày tỏ lời cảm ơn.”
“Không cần đâu ạ, đó là việc con nên làm.”
“Nếu con không tiện thì dì qua trường con, con xem có được không?”
Mẹ của cô gái ấy quá nhiệt tình.
Nhưng nếu để bà ấy đến trường, mọi người sẽ biết chuyện tôi dựa vào mùi hương mà cứu người, đến lúc đó sợ rằng hung thủ sẽ dùng loại mùi hương khác đánh lừa, gây khó khăn cho việc điều tra sau này.
Vậy nên tôi đồng ý đến chỗ hẹn, nhưng không quên nói thêm:
“Dì à, hôm đó con cũng phải nhờ một người bạn nữa mới cứu được người. Cậu ấy tên là Giang Tần Dã. Dì hẳn là nên mời cậu ấy trước, nếu cậu ấy đi, con cũng đi ạ.”
“Vậy để dì đi hỏi cậu ấy, nếu cậu ấy đến, hai người các con cùng đến đấy nhé.”
“Dạ.”
Cúp máy xong tôi tự bĩu môi chế giễu mình.
Tôi thật sự lại đẩy nhiệm vụ khó khăn này cho dì ấy.
Giang Tần Dã là một sinh viên cảnh sát, hôm nay còn không phải là ngày nghỉ, sao mà anh ra khỏi cổng trường được.
Với lại dựa vào sự hiểu biết của tôi về anh thì, anh chắc sẽ không xin nghỉ phép tùy tiện như Tống Vĩnh Khang đâu. Bận rộn đến tối, điện thoại tôi lại rung lên lần nữa.
Là một tin nhắn.
Khi tôi nhìn thấy tên người gửi đến, trái tim tôi như lỡ một nhịp.
Đội trưởng Giang: “Anh đợi em ở cổng trường.”
Tôi từ từ gõ ra một loại dấu chấm hỏi, và đầu dây bên kia trả lời ngay lập tức:
“Năm phút nữa đi.”
Tôi chạy đến cổng trường, đi từ xa đã có thể nhìn thấy Giang Tần Dã đang đứng dưới ánh đèn đường, cả người mặc đồ màu đen, càng tôn lên vóc dáng cao lớn của anh.
Tôi thở hồng hộc, hỏi:
“Muốn đi đâu cơ?”
Vẻ mặt anh khó hiểu:
“Không phải mẹ cô gái đó muốn mời cơm sao?”
“Em đâu có đồng ý đi.”
Anh ấy im lặng.
Tôi dần dần lấy lại nhịp thở.
“Dì ấy nói với anh là em cũng đi sao?”
Anh gật đầu.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, anh ấy lại ngây thơ vậy làm tôi không khỏi muốn trêu chọc anh:
“Vậy anh xin ra ngoài hả? Có phải anh sợ em đi một mình vào buổi tối nên lo cho em hay không đây?”
Anh quay lưng bỏ đi.
Tôi vội đuổi theo:
“Này, em đùa thôi, anh đừng giận mà.”
Chúng tôi đi đến một nhà hàng cao cấp, mẹ cô gái ấy đỏ mắt, bày tỏ lòng biết ơn với chúng tôi, dì ấy còn chuẩn bị rất nhiều món quà có giá trị lớn, nhưng đều bị tôi và Giang Tần Dã khéo léo từ chối.
Dù sao chúng tôi đến đây cũng chỉ là theo tâm nguyện của một người mẹ.
Trên đường trở về, Giang Tần Dã cùng tôi thảo luận tình tiết vụ án:
“Dựa theo lời nói của dì cho thấy, bình thường cô gái ấy chẳng có gây xích mích với ai, khả năng hung thủ gây án theo xác suất ngẫu nhiên.
Tôi gật đầu, đồng ý với anh.
Anh tiếp tục suy đoán:
“Em nói hôm đó nghi phạm đi từ trong hẻm ra va phải người em, còn đi ngược hướng chúng ta. Giả sử nếu hắn là thủ phạm, thì chỉ có hai khả năng, một là hắn muốn thoát khỏi camera giám sát, hai là hắn muốn đi xa hơn, trà trộn vào đám đông.”
“Anh nhớ hướng đó có một cổng phụ của cơ sở 2 trường em.”
Tôi sững người:
“Ý anh là, hắn có thể là sinh viên trường em?”
“Không loại trừ khả năng đó.”
Chúng tôi không hẹn mà cùng lúc nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên suy nghĩ giống đối phương.
Khi bước đến con hẻm nơi xảy ra vụ án đó, chúng tôi bắt đầu đi theo hướng mà kẻ sát nhân có thể đi vào đêm đó, bắt đầu hướng về lối vào cổng phụ của cơ sở 2.
Suốt dọc đường đi, chỉ cần cố ý né tránh một chút là có thể dễ dàng thoát khỏi góc quay của camera giám sát, dễ dàng trà trộn vào đám sinh viên đang ra khỏi cổng trường.
Tôi và Giang Tần Dã dừng lại bên đường với vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu hung thủ thật sự là một sinh viên đại học, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Một bàn tay to lớn vững vàng đặt lên eo tôi, đẩy tôi tiến về phía trước.
Cả người tôi nằm gọn trong vòng tay vững chắc đó.
Mùi mồ hôi nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi hóc môn nam tính tràn vào mũi tôi, trong nháy mắt vành tai tôi lập tức trở nên nóng bừng.
Tôi giơ tay muốn đẩy ra, liền nghe thấy phía sau lưng có tiếng quát lớn:
“Hai người làm gì vậy?”
Tôi và Giang Tần Dã cùng lúc quay đầu lại.
Tống Vĩnh Khang đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt đầy tức giận đang nhìn chúng tôi.
Mà phía sau lưng hắn là Bạch Kỷ Nhiễm với sắc mặt tái mét.
Vòng tay ôm eo tôi càng siết chặt hơn.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn Giang Tần Dã đang lạnh lùng hỏi ngược lại hắn:
“Liên quan gì đến mày?”
Tống Vĩnh Khang càng trở nên tức giận:
“Thằng kia, đây là em gái tao, người lớn lên cùng với tao từ nhỏ, giờ mày lại muốn động tay động chân với em ấy, mày thấy có liên quan đến tao không?”
“Em gái cùng lớn lên từ nhỏ, thì cũng không cho phép em ấy yêu đương sao?”
Trái tim tôi gần như ngừng đập khi nghe được từ “yêu” được thốt ra từ miệng người đàn ông nghiêm túc này.
Tống Vĩnh Khang giận đến mức mặt mũi gần như biến dạng, xông đến nắm lấy cổ tay tôi:
“Đi theo anh.”
Nhưng lại bị Giang Tần Dã dễ dàng kéo ra.
Hai người họ nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đúng lúc này, Bạch Kỷ Nhiễm đột nhiên “A” lên một tiếng rồi ngã ra đất.
Tống Vĩnh Khang vội hoàn hồn, nhanh chóng quay người lại hỏi.
“Em sao vậy?”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe:
“Em không cẩn thận trẹo chân rồi.”
“Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Dạ.”
Trò hề lố bịch này kết thúc với việc Bạch Kỷ Nhiễm nằm trên lưng Tống Vĩnh Khang, trước khi đi cô ta còn hung dữ trừng mắt nhìn tôi một cách hằn học.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Giang Tần Dã buông tay tôi ra.
“Em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Bầu không khí lại trở nên im lặng.
Tôi rất muốn hỏi anh ấy, từ “yêu” vừa rồi của anh rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng cố gắng rất lâu, cũng không ra khỏi miệng.
Đây có lẽ chỉ là vì đối phương nhìn Tống Vĩnh Khang không thuận mắt, nên muốn trút giận giúp tôi mà thôi.
Hiện giờ nếu tôi hỏi sẽ chỉ càng làm cho mọi chuyện rối hơn.
Giang Tần Dã đột nhiên lên tiếng:
“Khi nãy…..”
“Em biết anh có lòng tốt nên mới giúp em, cảm ơn anh.”
Anh sững người lại một lúc.
“Không cần.”
08
Theo thời gian, vụ án khi đó cũng dần trở đi vào quên lãng, khuôn viên trường trở lại vẻ yên bình vốn có.
Kể từ lần chia tay đó, tôi và Giang Tần Dã vẫn giữ liên lạc, nhưng nội dung trò chuyện cũng chẳng có gì khác ngoài những suy đoán và tiến triển vụ án đó.
Thật vất vả mới có thể nói chuyện bình thường với anh, nên tôi cũng không dám mạnh dạn làm liều như trước.
Dù sao thì từ những biểu hiện của kiếp trước cũng cho thấy anh là một người nghiêm túc, chỉ có thể chờ cho nước chảy đá mòn.
Đồng thời, dường như bất mãn với những thay đổi gần đây của tôi, Tống Vĩnh khang đột nhiên có thái độ khác thường, không ngừng đổi số điện thoại để liên lạc với tôi, mà thậm chí còn nhờ người gửi thư xin lỗi cho tôi.
Chỉ là mấy thứ đó đều bị tôi coi như rác rưởi mà vứt đi.
Có lẽ anh ta cũng không biết, trong khoảng thời gian này anh ta qua lại với Bạch Kỷ Nhiễm, cô ta ở sau lưng hắn liền diễu võ dương oai với tôi.
Hắn vốn không hề hối hận, cũng chẳng thật lòng muốn xin lỗi tôi, chỉ là hắn không cam lòng khi tôi vốn là chó liếm của hắn nay lại “di tình biệt luyến” mà thôi.
Tôi gác lại tất cả những chuyện này qua một bên, tập trung vào việc vun đắp mối quan hệ với đội trưởng Giang.
Buổi trưa, khi đến căn tin ăn cơm thế mà lại gặp Bạch Kỷ Nhiễm.
Chỉ là lần này, bên cạnh cô ta có một nam sinh khác, đang ân cần phục vụ cô ta.
Tôi nheo mắt lại, cảm thấy cậu bạn này có chút quen mắt.
Nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng từ trí nhớ của mình tôi cũng nhớ ra tên người đàn ông này.
Kiều Triết, người đã theo đuổi Bạch Kỷ Nhiễm khi còn học đại học.
Ký ức của tôi về anh ta rất mơ hồ, tôi có thể nhớ được tên hắn vì hắn trùng với tên bạn học hồi tiểu học của tôi.
Nhưng tôi nhớ rõ ở kiếp trước, Bạch Kỷ Nhiễm hình như chưa từng cho hắn cơ hội, sao giờ lại còn ngồi ăn cơm với nhau?
Nhưng mà cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ liếc nhìn qua rồi cũng chẳng thèm để ý nữa.
Nhưng Bạch Kỷ Nhiễm nhìn thấy tôi,
Cô ta bưng khay cơm đến, cố ý ngồi cạnh tôi:
“Tô Niệm, trùng hợp quá.”
Tôi cười ngượng.
“Trường chỉ có một căn tin trùng hợp là đương nhiên thôi.”
Cùng lúc đó, Kiều Triết cũng ngồi xuống phía đối diện.
Khi hắn đi ngang qua tôi, tay cầm đũa của tôi đột nhiên dừng lại.
Lại là mùi hương quen thuộc đó!
Mùi hương của hương trong chùa và cỏ xanh!
Nó được trộn lẫn với mùi thức ăn trong căn tin, dường như không thể phát hiện được,
Nhưng mùi hương này đã khắc sâu vào xương tủy tôi và tôi chắc chắn không bao giờ quên được.
Tôi giả vờ bình tĩnh nhìn người con trai trước mặt.
Áo khoác vai, đeo kính, mái tóc dài che đi lông mày nên nhìn không rõ biểu cảm của hắn, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được tình yêu hắn dành cho Bạch Kỳ Nhiễm.
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên nghĩ đến câu mà tên sát nhân đã nói với tôi trước khi c.hết —
“Mày cản đường quá đấy.”
Tôi đã nghĩ về tất cả những người xung quanh mình, nhưng người có thể nói vậy với tôi.
Nhưng tôi lại không ngờ rằng, người sát hại tôi và tôi không có liên quan gì đến nhau cả.
Mà nguyên nhân hắn nói tôi cản đường, chắc hẳn là vì tôi cản đường nữ thần của hắn tự do theo đuổi tình yêu của mình.
Nghĩ đến đây, lưng tôi lan ra từng đợt đợt ớn lạnh, đáy lòng không ngừng bốc cháy.
Vậy nên sự tồn tại của tôi chính là đang cản đường cặp tình nhân đó, nên tôi phải biến mất khỏi thế gian này?
“Sao cậu run thế?” - Bạch Kỷ Nhiễm đột nhiên hỏi.
Tôi chợt tỉnh lại, nhận thấy ngón tay mình vẫn còn đang run rẩy.
“Không sao.”
Tôi không còn thèm ăn nữa, bưng khay cơm lên muốn rời đi.
Bạch Kỷ Nhiễm đứng dậy đuổi theo.
Bên cạnh không có Kiều Triết cô ta liền lộ vẻ mặt thật.
“Tô Niệm, cậu đừng tưởng có mình cậu mới biết dùng thủ đoạn.”
Tôi sửng sốt:
“Gì?”
“Có một chiếc lốp dự phòng cố tình khiến cho Vĩnh Khang ghen, thu hút sự chú ý của anh ấy.”
“Vậy nên, cậu cho Kiều Triết cơ hội vì muốn Tống Vĩnh Khang ghen?”
“Không sai.”
Trong lòng tôi không ngừng cười nhạo.
Cô ta rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không?
Coi một tên sát nhân thành lốp dự phòng? Cô ta cũng giỏi đấy nhỉ.
“Cậu có biết Kiều Triết là người như nào không?”
Cô ta sửng sốt:
“Kiều Triết là người như nào thì có liên quan gì đến cậu?”
“Không liên quan, nhưng mà tôi cũng chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu, cẩn thận nghịch lửa dẫn đến tự thiêu.”
Ai ngờ cô tại lại còn cười nhạo tôi:
“Tô Niệm, đừng tưởng tôi không biết kế hoạch của cậu. Nếu không phải cố ý muốn tôi biết khó mà lui thì sao phải nói như vậy? Yên tâm đi, cậu có lốp dự phòng, tôi cũng có.”
Khóe miệng tôi cố gắng không nhếch lên:
“Chịu đấy, tôi đâu cần lốp dự phòng, tôi với Giang Tần Dã là trong sạch, chẳng có ý định bậy bạ như cậu.”
Nói xong tôi liếc mắt về phía Kiều Triết đang nhìn về hướng này rồi rời đi.
Những lời tốt đẹp đâu dễ thuyết phục người.
Ai cũng đều có số mệnh của mình, nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì cũng đâu có liên quan gì đến tôi.
Nhưng kẻ phạm tội nhất định phải chịu hình phạt thích đáng, tôi nhất định sẽ không để hắn trốn thoát.
Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Tần Dã.
“Có vẻ như em tìm thấy tên tội phạm rồi.”
09
Tôi và Giang Tần Dã hẹn nhau ở quán cà phê.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò ở đây.
Cà phê còn chưa kịp lên, bàn bên cạnh đã có thêm một cặp đôi đang cùng ngồi ăn bánh ngọt với nhau,
Tôi hơi xấu hổ, đứng ngồi không yên.
Giang Tần Dã cũng coi như không nhìn thấy gì, vẫn chuyên tâm thảo luận về vụ án với tôi.
“Vậy em qua mùi hương liền xác định được hung thủ?”
“Vâng, tuy rằng mùi hương đó rất nhẹ, nhưng em có thể ngửi thấy ngay.”
“Nhưng nạn nhân lần trước tỉnh lại cũng không có nhắc đến trên người hung thủ có mùi gì kỳ lạ, em có phải ngửi nhầm rồi không?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
“Không, tuyệt đối không nhầm.”
Dứt lời, mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra giọng mình vì kích động mà hơi lớn tiếng.
Tuy nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không ngửi nhầm mùi hương mà tôi đã ngửi thấy trước khi c hết.
Nhưng mà bây giờ chỉ dựa vào mùi hương mà không có chứng cứ thì rất khó có thể cho người ta tin tưởng.
Giang Tần Dã bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi còn tưởng rằng anh ấy không nhìn, thì đột nhiên anh nói:
“Vậy chúng ta điều tra từ Kiều Triết trước đi.”
Tôi sửng sốt: “Anh tin em à?”
Giọng điệu của anh rất tự nhiên:
“Sao anh lại không được tin em?”
Tôi ngây người nhìn anh, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Hóa ra đây chính là cảm giác được người khác thiên vị.
Kiếp trước, khi ở bên cạnh Tống Vĩnh Khang tôi chưa bao giờ cảm nhận được.
Đúng lúc này, Giang Tần dã bỗng giữ lấy vai tôi, xoay người tôi nửa vòng ghế. Tôi nghi ngờ, ngước lên nhìn thấy vành tai anh đỏ ửng.
Phía sau vang đến âm thanh mập mờ mơ hồ, tôi đột nhiên hiểu được hành vi của anh.
Hóa ra anh cũng không bình tĩnh lắm đâu nhỉ.
Tôi cố tình hỏi:
“Sao thế?”
“Không sao.”
“Có gì ở sau lưng em sao?”
“Không.”
“Nhưng hình như em nghe thấy có tiếng hôn môi mà.”
“....”
Vành tai của đội trưởng Giang càng đỏ hơn.
Ánh mắt anh nhìn về tôi có mang theo sự tức giận mà không dễ nhìn ra. Tôi càng làm như không để ý mà trêu anh:
“Anh chưa hôn ai bao giờ à?”