17
Nhưng tại sao Giang Kỳ Hoài vẫn không muốn ly hôn với tôi?
Anh ấy đã tìm đến bệnh viện của tôi. Nhìn thấy tôi nằm trên giường bệnh, mắt anh đỏ lên: “Em bị bệnh rồi.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh. Tôi đã không còn cảm nhận được bất kỳ nỗi đau nào nữa. Anh nắm lấy tay tôi, giọng khàn đi: “Không sao đâu, chúng ta sẽ lại có con. Anh sẽ không ly hôn với em đâu.”
Con cái. Ly hôn. Cuối cùng tôi cũng có một chút phản ứng.
Lúc đó, tôi không hề biết rằng mình đã mắc chứng tr/ầm c/ảm nặng và bắt đầu có ảo giác. Tôi luôn nghe thấy nhiều người thì thầm xung quanh. Họ đều nói:
Tôi không bằng Ôn Liên Nguyệt. Tôi không xuất sắc. Tôi không xinh đẹp. Tôi không biết nhảy múa. Tôi không đáng yêu như em trai. Tôi không xứng đáng được yêu thương. Con tôi mất rồi, cũng bởi vì tôi không đủ đẹp.
Tôi bắt đầu lấy giày trong bệnh viện, cố chấp nhét chân mình vào từng đôi giày một.
Có người đến tìm tôi. Tôi vẫn đang nhét chân vào giày.
Giang Kỳ Hoài dỗ dành tôi: “Du Du, em thích kiểu giày nào anh cũng sẽ mua cho em, đây là giày của người khác, trả lại cho họ nhé, được không?”
“Không.”
Tôi kiên quyết lắc đầu, ôm chặt lấy những đôi giày đó. Bệnh tình của tôi đã rất nặng. Nhưng tôi luôn nhớ rõ.
Hồi nhỏ, chị gái đi đôi giày ba lê đẹp đẽ, được mọi người yêu mến. Từ ngày đó, tôi bị bỏ lại ở vùng quê, tự mình vượt qua tất cả những tháng ngày khó khăn. Sau này lớn lên, lần đầu tiên mẹ quan tâm đến tôi, cũng là để tôi mang vào đôi giày đẹp đẽ nhưng không vừa chân.
Vì vậy, trong tiềm thức, tôi nghĩ rằng, có lẽ chỉ cần mang vào những đôi giày đó, tôi sẽ được yêu thương. Vì thế, không ai được phép lấy giày của tôi đi.
19
Mẹ đến bệnh viện thăm tôi.
Bà khóc nức nở trước mặt tôi: “Ngu Ngu, là mẹ đây.”
Tôi bất ngờ lùi lại, trốn vào góc, thu mình lại như một cây nấm bé nhỏ.
“Con rất ngoan mà.”
Tôi ôm lấy đầu gối mình.
“Nếu cô thấy mẹ con, cô có thể giúp con nói với bà rằng con rất ngoan, đừng bỏ con lại một mình được không?”
“Con có thể ăn ít hơn.”
“Cũng tiêu ít tiền hơn.”
“Và con cũng có thể mang giày đẹp nữa.”
Tôi cố gắng giẫm lên đôi giày, vụng về nhưng cố chấp mà biểu diễn.
“Cô là mẹ của con sao?”
Mẹ vừa khóc vừa gật đầu, che mặt: “Phải, mẹ là mẹ của con.”
Bà nói rồi bước tới ôm tôi.
Tôi đột ngột đẩy bà ra, sắc mặt bỗng trở nên gay gắt: “Không! Con không có mẹ! Mẹ của con muốn con ly hôn với chồng. Con không có mẹ.”
Mẹ khóc càng đau lòng hơn. Bà bắt đầu nói rằng bà đã sai.
Em trai đứng ở cửa, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Chị ta đang giả vờ gì vậy? Không muốn ly hôn thì nói thẳng ra. Đang làm trò gì chứ?”
Ôn Liên Nguyệt ra hiệu cho cậu ta im lặng.
Giang Kỳ Hoài vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Chị gái cố gắng dịu dàng hết mức khi đến gần tôi: “Ôn Ngu, đôi giày này không đẹp đâu.”
“Nếu em thích, chị có rất nhiều đôi giày đẹp hơn gấp trăm lần. Chúng ta không nên lấy giày của người khác, đúng không?”
Tôi nhìn khuôn mặt của Ôn Liên Nguyệt. Những mảnh ký ức rời rạc lại hiện lên.
Tôi lại bắt đầu nhét chân vào giày, nhét mạnh đến mức chân chảy máu.
Giang Kỳ Hoài giữ lấy tôi: “Để anh giúp em mang, được không?”
Tôi ngây người nhìn anh: “Anh là ai vậy?”
Giọng anh nghẹn ngào: “Anh là Giang Kỳ Hoài, chồng của em đây.”
Tôi sững lại: “Không, tôi không có chồng.”
Tôi ôm chặt lấy đôi giày: “Mẹ nói, chỉ cần tôi mang đôi giày đẹp, tôi có thể thay chị gả cho Giang Kỳ Hoài nghèo túng, không tiền. Như vậy, chị ấy có thể lấy người giàu có hơn.”
“Nhưng… tôi thích Giang Kỳ Hoài không?”
Tôi hoang mang bối rối.
Bất chợt tôi lại rơi nước mắt.
“Phải làm sao đây? Tôi chưa bao giờ được yêu thương, tôi không biết yêu là gì. Tôi có yêu Giang Kỳ Hoài không? Tôi có yêu chồng mình không?”
Giang Kỳ Hoài như bị đông cứng.
Ôn Liên Nguyệt nắm chặt tay tôi, ngầm dùng lực: “Ôn Ngu! Em phát điên cái gì vậy!”
Giang Kỳ Hoài đẩy cô ấy ra: “Đừng chạm vào cô ấy!”
Em trai lao đến bảo vệ Ôn Liên Nguyệt: “Anh rể, sao anh lại đẩy chị em? Anh lại đi nghe lời người điên nói nhảm?”
Giang Kỳ Hoài đá vào ngực cậu ta, giọng lạnh lùng và đầy hằn học: “Cô ấy cũng là chị ruột của cậu!”
22
Thời gian tôi tỉnh táo không còn nhiều nữa.
Tôi mới nhận ra rằng mình đã bắt đầu tr/ầm c/ảm từ rất lâu rồi.
Có một thời gian, tôi không thể kiểm soát nổi cơn run rẩy, không kiểm soát được nỗi buồn. Làm gì cũng không thấy vui nổi.
Khi đi dạo phố tôi cũng muốn khóc, đi bộ cũng muốn khóc, làm việc cũng muốn khóc. Thậm chí khi ăn cơm, tôi cũng không ngăn nổi nước mắt rơi.
Nhưng tôi sợ bị phát hiện. Tôi rất sợ bị người ta ghét bỏ. Vậy nên, dù muốn khóc đến mấy, tôi cũng lén lút quay lưng lại với Giang Kỳ Hoài, âm thầm cắn vào tay mình để nén tiếng khóc. Cánh tay tôi đầy những vết bầm tím.
Tại sao tôi lại buồn đến thế?
Khi tỉnh táo, tôi lại mở cuốn nhật ký ra xem. Có lẽ, tôi vẫn không thể cảm nhận được tình yêu. Cả cuộc đời này, cha không thương, mẹ không yêu, chị em ruột thì ghét bỏ. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì.
Tôi kết hôn với chồng tôi. Anh nói rằng anh yêu tôi. Nhưng anh không thấy được linh hồn tôi đã rệu rã. Không thấy được những vết thương trên người tôi.
Nhưng mọi chuyện về chị gái tôi, anh lại nắm rất rõ.
Làm sao tôi tìm thấy tài khoản phụ của anh ấy trên mạng xã hội nhỉ?
Anh nói anh yêu tôi. Nhưng tất cả những món quà anh tặng tôi, đều do cấp dưới của anh chọn. Chỉ có duy nhất một món quà anh tự mình chọn, là một đôi giày ba lê. Nhưng nó lại không phải cỡ của tôi.
Số điện thoại trên địa chỉ nhận hàng chính là tài khoản phụ của anh. Tôi tìm kiếm ngẫu nhiên một chút, và tất cả các tài khoản liên quan đều hiện ra.
Thế là tôi nhìn thấy, sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Tôi căm ghét tất cả những đôi giày ba lê.
Khi tỉnh táo lại, tôi cắt nát tất cả giày và rời xa Giang Kỳ Hoài.
Tình cảm đến muộn thậm chí còn đáng rẻ mạt hơn cả cỏ rác.
Anh giả vờ làm gì chứ hả?
19.
Tôi muốn có thật nhiều, thật nhiều tiền. Vì thế, từ trước đến nay, khả năng kiếm tiền của tôi vượt trội hơn chị gái. Chỉ cần không bị kích động, bệnh của tôi sẽ dần khá hơn.
Tôi một mình đến một thành phố khác. Không bao giờ hòa giải với bố mẹ.
Bác sĩ tâm lý khuyên tôi không nên ghi lại những chuyện không vui nữa. Thế là tôi bắt đầu viết xuống mọi điều nhỏ nhặt khiến tôi vui trong cuốn sổ tay. Tôi không còn bám víu vào chuyện được yêu thương. Tôi dần quên đi Giang Kỳ Hoài.
Anh ấy đã đi theo tôi đến thành phố tôi đang sống. Anh ấy gầy đi rất nhiều .
Anh nói rằng cuộc sống của nhà họ Ôn không còn tốt đẹp. Bố mẹ đầu tư cho chị gái tôi bao nhiêu tài nguyên, nhưng sau khi chị ấy ly hôn, sự nghiệp vẫn lao dốc. Em trai thì lêu lổng, chẳng có chút bản lĩnh gì. Bố mẹ đã già. Cuối cùng, người duy nhất có tiền đồ lại là tôi. Họ bắt đầu nhớ đến tôi.
Giang Kỳ Hoài nói xong, nuốt nước bọt đầy khó khăn: “Em vẫn còn hận anh sao?”
Nhưng tôi nhìn anh, chớp mắt một cái: “Anh là ai vậy?”
24
Tôi không còn nhớ Giang Kỳ Hoài nữa.
Dù tôi tỉnh táo và bình thường, tôi cũng không nhớ đến anh ấy. Trong điều trị trầm cảm, có một phương pháp gọi là liệu pháp sốc điện. Tôi đã chọn cách quên đi tất cả những người và sự việc khiến tôi đau buồn, bắt đầu tự chăm sóc lại bản thân từ đầu.
Khi chắc chắn rằng tôi thực sự đã quên anh ấy, Giang Kỳ Hoài gần như đứng không vững: “Em thực sự hận anh đến mức này sao?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải có yêu thì mới có hận. Dù anh là ai, tất cả đã qua rồi.”
Nhưng anh ấy với đôi mắt đỏ hoe chặn tôi lại: “Không được. Ôn Ngu, em yêu anh nhiều như vậy, làm sao mà quên được?”
Làm sao mà không được chứ? Không còn yêu, cũng không còn hận. Tất cả sẽ qua thôi. Mọi thứ chỉ như mây khói thoáng qua.
Tôi bắt đầu yêu bản thân mình.
Mỗi ngày, tôi chăm chỉ kiếm tiền. Mệt thì xuống lầu cho mấy con mèo hoang ăn.
Giang Kỳ Hoài lại bắt đầu theo đuổi tôi. Anh ấy tặng tôi rất nhiều hoa hồng: “Nếu em đã quên anh, vậy anh sẽ theo đuổi em một lần nữa.”
Tôi nhìn những bó hoa hồng rực rỡ ấy. Trong đầu thoáng qua một vài hình ảnh. Tôi từng bị đánh bằng những cành hoa hồng đầy gai. Hình như là một cô gái mặc đồ ba lê rất đẹp. Cô ấy mắng tôi, bảo rằng tôi không xứng đáng bước vào nhà của cô ấy.
Vì vậy, tôi có ác cảm với hoa hồng.
Tôi nhìn Giang Kỳ Hoài và lắc đầu: “Trước đây, anh chắc cũng không yêu tôi đâu nhỉ.”
Anh sững lại.
Tôi chỉ vào hoa hồng: “Anh không biết sao? Tôi rất ghét hoa hồng.”
Dù đã quên, tôi vẫn ghét nó.
Giang Kỳ Hoài bắt đầu tìm đủ mọi cách để làm tôi vui. Ví dụ, anh ấy buộc gia đình nhà họ Ôn phải xin lỗi tôi. Ngày nay, gia đình nhà họ Ôn đã không còn như xưa. Dù Ôn Liên Nguyệt có cố gắng lấy lòng Giang Kỳ Hoài đến đâu, anh cũng không thèm liếc nhìn chị ấy.
Chị ấy bắt đầu cười gượng gạo.
Chúng tôi gặp nhau ở một hội sở. Một vũ công ba lê từng rực rỡ như chị gái tôi, giờ lại phải biểu diễn cho mọi người xem. Khi thấy tôi, chị ấy không giấu được biểu cảm khó chịu trên mặt: “Cô bây giờ rất đắc ý nhỉ?”
“Cô chẳng phải là muốn vượt qua tôi sao?”
Ban đầu, tôi định thưởng tiền cho chị ấy. Nghe vậy, tôi im lặng rút lại động tác chuyển khoản và phàn nàn với chủ quán: “Diễn viên ba lê này mang cảm xúc cá nhân vào biểu diễn, trải nghiệm khách hàng không tốt.”
Mặt Ôn Liên Nguyệt cứng đờ vì tức giận, bị phạt một tháng tiền thưởng. Chị ấy lập tức về mách mẹ.
Nhưng lần này, mẹ không đứng về phía chị ấy, mà còn dẫn chị ấy đến nhà xin lỗi tôi.
26
Mẹ nói: “Ôn Ngu, dù gì cũng là người một nhà, con còn hận chúng ta sao?”
Tôi không có yêu, cũng chẳng có kỳ vọng, lại càng không có hận. Vì vậy, tôi đáp: “Xin lỗi, con từng bị bệnh nặng, bác sĩ nói rằng, tất cả những người và chuyện không vui con đều đã quên rồi.”
Sau đó, tôi bảo người ta tiễn khách.
Tôi biết, sức khỏe của bố những năm gần đây không tốt, Ôn Liên Nguyệt chỉ biết nhảy múa, còn người em trai không ra gì của tôi thì chẳng làm được việc gì đáng giá.
Họ chỉ có thể đến cầu xin tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu đựng nhún nhường nữa. Sẽ không vì thiếu thốn tình yêu mà đánh mất chính mình.
Dù gia đình nhà họ Ôn có sa sút đến đâu, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi không mong chờ, cũng không cần họ nữa.
Có lẽ số phận thật sự luân chuyển. Nhà họ Ôn phá sản rồi. Ôn Liên Nguyệt không nhận được sự đáp lại từ Giang Kỳ Hoài, cũng không chấp nhận được khoảng cách giữa thân phận từ một vũ công ba lê tài năng trở thành một người phải cười đón khách, vào một buổi chiều thường nhật, đã lái xe và làm Giang Kỳ Hoài bị thương tàn phế.
Chiều hôm đó.
Tôi ở dưới lầu cho mèo hoang ăn.
Cuộc gọi cuối cùng của Giang Kỳ Hoài là dành cho tôi. Thật ngu ngốc. Không tự gọi xe cứu thương, còn hỏi tôi có yêu anh ta hay không.
Con mèo hoang lăn lộn bên cạnh tôi. Trong điện thoại, giọng Giang Kỳ Hoài ngày càng yếu đi.
“Ôn Ngu, chúng ta thật sự không còn khả năng nào sao?”
Tôi cúi xuống, vuốt ve bụng con mèo đang lăn tròn, cầm điện thoại trả lời: “Giang Kỳ Hoài, thật ra tôi chưa bao giờ mất trí nhớ.”
Liệu pháp điện giật có thể khiến trí nhớ tôi giảm sút. Nhưng những điều cần nhớ thì vẫn nhớ. Vậy nên, tôi tự hỏi, vì sao người đau đớn đến mức không muốn sống lại là tôi?
Tôi chưa từng được đối xử tử tế. Tôi đã cố gắng hết mình, cống hiến tất cả. Đổi lại chỉ là mất con, trầm cảm nặng, tinh thần sa sút.
Tại sao?
Dựa vào đâu chứ?
Một chút áy náy nhỏ nhoi trong lòng họ có thể mang lại cuộc sống trọn vẹn mà tôi đã thiếu sao? Họ phải chịu đựng nỗi đau như tôi thì mới xem như là trả thù.
Vì vậy, ngày hôm đó tại hội sở gặp Ôn Liên Nguyệt, tôi đã cố ý khơi dậy sự ghen tỵ của chị ta. Tôi để chị ta thấy cuộc sống hiện tại của tôi tốt đến thế nào. Để chị a thấy Giang Kỳ Hoài yêu tôi ra sao. Tôi kích thích chị ta, mỉa mai chị ta, bóng gió với chị ta. Và quả nhiên, chị ta đã phát điên.
“Giang Kỳ Hoài.” Tôi tiếp tục nói với người đàn ông trong điện thoại “Thật ra, tôi nghĩ tôi chưa bao giờ yêu anh.”
“Trước đây, tôi quá thiếu thốn tình yêu, cố gắng đối xử tốt với tất cả những người xung quanh mình. Vậy nên dù không phải anh, cũng sẽ là người khác.”
“Giờ đây, tôi chỉ muốn yêu bản thân mình.”
“Giang Kỳ Hoài, anh và chị tôi hãy ở bên nhau mà giày vò nhau suốt đời đi nhé. Anh chẳng phải đã yêu chị ấy mười năm rồi sao?”
(Hoàn toàn văn)