Em Là Tất Cả Của Tôi, Cô Gái À!

Chương 8: Chuyến dã ngoại cuối tuần (1)



- Hi Hi ơi, tiểu Vũ ơi, chúng ta đi ăn đồ nướng thôi, tớ tới rồi đây.

- Nghe rồi tớ và Vũ Vũ ra rồi đây, hazz zaa cậu la làng tính cho cả xóm ra đánh cậu hả Mặc Nhi.

- Hahaha không đến nỗi vậy chứ, thôi thôi lên xe nào, Diệc Phàm chắc đang càu nhàu ngoài đó rồi đó.

Ba người bọn họ cùng nhau lên xe, tới nơi thì thấy Diệc Phàm đang chuẩn bị nướng đồ ăn, tiểu Vũ xuống xe chạy lon ton ra chỗ anh.

- Anh Diệc Phàm, anh đang nướng cho em sao, ngon quá đi.

- Tiểu Vũ em đến rồi thì ngồi đi, anh nướng xong thì cho em ăn đầu tiên nha.

- Dạ.

Lúc này Hi và Nhi cũng bước vào.

- Nè Phàm cậu có mang đồ lát qua nhà Hi Hi ngủ không, để mai chúng ta đi dã ngoại luôn, tớ mang rồi đó.

- Tớ không đem, tớ về nhà ngủ sáng mai sẽ ghé qua đón mọi người đi, chứ tớ mà qua nhà Hi ngủ thì cậu và Hi ra đường ngủ à, người gì đâu mà ngốc thế.



- Ờ ha, mà nè mắc gì nói tôi ngốc, tôi đánh chết cậu bây giờ.

- Thui được rồi, tớ xin hai người đó, cãi nhau suốt ngày không à, tiểu Vũ nó nhìn không thèm nói luôn kìa. Để mai Phàm qua đón chúng ta cũng được, cậu qua nhà tớ ngủ là được rồi, vậy nha.

- Chín rồi nè ăn đi mấy mẹ, nè phần đầu tiên này anh cho tiểu Vũ nha.

- Dạ, yêu anh Phàm nhất.

Bốn người ăn xong rồi đi dạo một lát rồi cũng về nhà để nghỉ ngơi, mai bắt đầu chuyến đi chơi cho cuối tuần.

Sáng hôm sau, bít bít bít.

- Nè Phàm cậu bê đóng đồ này của tôi bỏ lên xe với, nặng chết mất. Mặc Nhi nói.

- Còn bên trong của tiểu Vũ và Hi Hi nữa, cứ kéo ra ngoài đây đi tôi bê hết lên xe cho mấy cậu.

- Oce, Hi đang chuẩn bị bên trong nên sắp xong rồi, cậu cứ cho hết lên đi.

- Cuối cùng cũng xong xuôi hết, nào lên đường thôi anh chị ơi, em háo hức lắm rồi.

Diệc Phàm phụ trách lái xe, còn Nhi và Hi ngồi ghế sau, tiểu Vũ ngồi trên với anh. Lần này bọn họ đi dã ngoại là ở một trang trại nông vô cùng to lớn của Ninh gia tức là của nhà Ninh Mặc Nhi. Nhưng điều họ không biết là ngày hôm nay cũng sẽ có anh trai của Mặc Nhi, Ninh Mặc Hàn và người bạn thân chí cốt của anh Lục Thiên Ngạo, bọn họ ngấu hứng muốn đổi bầu không khí nên Mặc Hàn đã gọi ý tới đây, nhưng không ngờ là tên Lục khó ưa này lại đồng ý.

- Này Thiên Ngạo, thấy lâu lâu đến đây có phải thoải mái hơn hộp đêm của chúng ta nhiều không, đổi gió một tí cũng tốt cho người nắng mưa thất thường như cậu đấy.

- Tôi ở nhà cũng chán, công việc thì có trợ lí lo rồi, lâu lâu theo tên điên nhà cậu đi đổi gió cũng thấy vui.

- Xí, mà chúng ta đến đây sớm nên là cảnh đẹp này có cơ hội được nhìn, mà cậu tìm được mẫu thiết kế ưng ý chưa, hôm đó cũng có nhiều nhà đầu tư mang mẫu của mình lên trưng bày để mẹ cậu chọn, mẫu nào mẹ cậu ưng thì cậu sẽ lấy mẫu đó thiết kế riêng để tặng gì Lục, cần gì đích thân cậu phải tìm làm gì cho cực.

- Tôi phải tìm để biết được nhân viên công ty mình có bao nhiêu người tài chứ, nhưng lần này tôi ưng được một mẫu thiết kế của một sinh viên ở trường Đại học mà ba mẹ tôi đầu tư.



- Cậu còn nhớ cái đêm mà cậu lái xe xém đụng phải một thằng nhóc không? Và có nói qua lại với một cô gái.

- Đương nhiên là nhớ rồi, cô ta miệng lưỡi cũng sắc lắm, tớ còn bị cứng họng khi đấu khẩu với cô ta mà.

......................

- Đó chính là lí lịch của cô ta, cậu thấy thế nào.

- Cái gì đơn giản vậy thôi, mà sao ánh mắt đêm đó giờ nghĩ lại tôi không tin một cô gái yếu đuối mà lại có ánh mắt chết chóc như vậy. À khoan nhưng mà cũng đúng thôi, chắc tại tôi xém đụng phải em trai cô ta người thân duy nhất còn lại của mình nên cô ta có thái độ như vậy cũng hợp lí.

- Ê nhưng mà cô gái này tên Nhược Hi, sao nghe quen quen, trùng với tên bạn của em gái tôi sao.

- Là cô ta chứ còn trùng gì nữa, cô ta chỉ có hai người bạn là Mặc Nhi nhà cậu với thằng nhóc Diệc Phàm nhà chú Cố thôi, ngoài ra không còn chơi với ai khác.

- Đứa em gái này của tôi với Diệc Phàm cực kì thích cô ta, không ngờ người mà nó hay kể với gia đình tôi lại trùng hợp đến vậy, Nhược Hi.

- Đúng cô ta Nhược Hi, cũng là người có bài mẫu thiết kế tôi ưng nhất, tôi sẽ đem nó lên trưng bày trên sân khấu cùng với những mẫu của các nhà đầu tư sắp tới. Nhưng tại sao mẫu mà cô ta thiết kế có nhiều điểm khá tương đồng với sở thích của mẹ tôi, tôi suy nghĩ mấy ngày nay nhưng vẫn là con số bí ẩn chưa thể giải đáp.

- Trên đời này việc trùng lặp ý tưởng, có nét hơi giống nhau về khuôn mặt là điều bình thường huống hồ chi đây là sở thích, cậu đừng có suy diễn ra nữa, đa nghi vừa thôi ngài Lục nhà tôi ơi, làm như ai cũng muốn lấy lòng cậu không bằng, bày đặt tưởng tượng.

- Tôi thấy cậu mở mồm ra là muốn ăn đòn rồi, không nói xéo tôi cậu ăn không ngon ngủ không yên hả.

- Thì ông đây cũng lây từ tính của cậu thôi, nhưng tính đa nghi quá thì tôi chưa có lây hahaha.

Đi cả mấy tiếng dài cuối cùng họ cũng tới trang trại của Ninh gia, ở đây Ninh gia chỉ thuê người trông nom, chăn nuôi, trồng trọt nông trại này, để khi họ muốn đến nghỉ dưỡng thì có chỗ mà đến, chứ không thuê kẻ ăn người ở giúp việc gì, vì ở đây lâu lâu Ninh gia mới ghé.

Chiếc xe Rolls Royce của Diệc Phàm được lái vào bên trong, thì phát hiện có hai chiếc xe Bugatti đang ở đây, không phải chứ nay lại có người đến đây sao.



- Mặc Nhi, nay trang trại nhà cậu cho khách vip thuê à? Diệc Phàm hỏi.

- Đâu bao giờ nhà tôi cho thuê chứ, chúng ta xuống xem sao.

Lúc này người coi trang trại mới tiến lại.

- Tiểu thư, hôm nay cô cũng tới đây sao, thiếu gia và Lục tổng cũng đến từ đêm khuya. Hiện tại họ đang đi ở khu phía tây của trang trại.

- Cái gì nay anh Mặc Hàn và anh Thiếu Ngạn cũng ở đây? Thế thì càng đông vui rồi. Được rồi anh đi chuẩn bị phòng cho tôi, nếu bọn tôi cần sẽ ở, còn không sẽ dựng lều ở khu đồi phía tây cho tiện việc dã ngoại luôn.

- Vâng tiểu thư. Để tôi cho người đi chuẩn bị giúp cô.

Từ nãy đến giờ khi nghe cái tên Lục Thiên Ngạn, Nhược Hi cô dường như cô tâm trí không ổn, tên đó sao đi tới đây cũng gặp vậy trời, thứ tự cao, có tiền rồi muốn nhục mạ người khác là được sao. Đợi đấy sẽ có ngày cô cho hắn biết tay.

- Hi Hi...Hi Hi.

- Hả... ờ... ờ cậu nói gì hả Diệc Phàm... tớ đang mải nghĩ tới cảnh chúng ta vui chơi nên nhất thời bị sao lãng hì hì.

- Hèn chi tớ với tiểu Vũ, gọi cậu mà cậu cứ như người mất hồn, thôi chúng ta chuẩn bị xếp đồ vô phòng, rồi ra khu đồi dựng trại thôi, để chiều tối còn có chỗ chơi.