Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 72: 72: Kết Thúc Rồi!




"Bố, anh.

Con xin lỗi! Là con đã sai!"_Ngụy Thế Quân cúi gục mặt xuống, anh không dám đối diện với ánh nhìn từ phía bố vợ mình mà cũng không biết nên nói gì ngay lúc này ngoài hai từ "Xin lỗi"
"..."
"Sinh Trang, cho anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi em! Anh không nên hiểu lầm rồi đối xử tệ với em như vậy, đã khiến em phải chịu ủy khuất rồi.

Anh không dám mong em tha thứ và anh cũng biết bản thân mình không xứng đáng với điều đó, nhưng xin hãy nhận lời xin lỗi này của anh vì ngoài nó ra anh cũng chẳng biết nên làm gì để bù đắp cho những gì em đã phải trải qua."
Sở Sinh Trang nhìn người đàn ông phía đối diện, cô đã nhận được lời xin lỗi từ anh rất nhiều lần rồi, chỉ là lần này dường như đã khác hơn.

Một lời xin lỗi chân thành, không mong cầu sẽ nhận lại sự tha thứ, anh cũng không còn cầu xin cô cho mình cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, có lẽ vì đã biết trước sẽ chẳng thể có được ân huệ đó.
Cuộc sống này, không phải chỉ cần là nước thì sẽ dập được lửa và cũng không phải lúc nào làm sai cũng có cơ hội để sửa chữa.

Có những sai lầm một khi đã phạm phải, cả đời luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, sự tha thứ suốt đời không được ban phát...
Sở gia gia nhìn cô con gái nhỏ bên cạnh, ông không khỏi thương xót, đứa trẻ này sao lại ngốc đến như vậy! Ngay từ đầu ông đã ngăn cản cuộc hôn nhân này nhưng cô quá kiên quyết với thứ tình cảm ấy, vì thương con nên ông cũng đành chấp nhận để đến bây giờ mọi chuyện thành ra thế này.

Giờ ông có đánh có mắng thằng nhóc kia đi chăng nữa cũng không thể lấy lại những mất mát mà con gái ông phải chịu, nhưng lại càng không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta được.
"Trước mắt hai đứa hãy ly hôn đi."_Sở gia gia nói
"Bố..."_Sở Sinh Trang bất ngờ
"Việc này con cũng đã cho người chuẩn bị hồ sơ rồi, hôm nay có mang đến đây cho Sinh Trang ký tên, phần còn lại con sẽ hoàn thành nốt ạ."_Ngụy Thế Quân liền kêu Kha Vĩnh mang đơn ly hôn vào
"Về vấn đề phân chia tài sản, toàn bộ tài sản chung sau hôn nhân sẽ thuộc về em.

Ngoài ra còn một khoản tiền bồi thường nữa, coi như là để bù đắp cho những tổn thương em phải trải qua trong suốt thời gian hai chúng ta chung sống.


Anh biết số tiền đó đối với em là không lớn, nhưng ngoại trừ nó ra anh cũng chẳng biết nên làm gì cả.

Sinh Trang, một lần nữa anh muốn xin lỗi em!"
Sở Sinh Trang nhìn người đàn ông trước mặt cô ngay lúc này, rồi lại nhìn đến đơn ly hôn cùng một số giấy tờ liên quan đến việc phân chia tài sản với khoản tiền bồi thường mà anh vừa nói.

Sở gia gia đưa mắt về phía Sở Trác Tùng ý bảo anh kiểm tra, sau khi xem thấy không có vấn đề gì ông liền bảo cô ký vào tờ đơn ly hôn:
"Sinh Trang, ký đi con."
Sau một hồi im lặng, cô mới chậm rãi đặt đầu bút lên ký vào giấy trắng.

Nhìn nét mực đen in trên nền trắng, tên Sở Sinh Trang được viết nắn nót nằm ngay ngắn ở khoảng trống phía dưới cùng của tờ đơn ly hôn.

Đợi cô đặt bút xuống, anh liền ký tên mình vào ngay bên cạnh, hai nét chữ nằm cạnh nhau với một khoảng trắng ngăn cách ở giữa như một bức tường vô hình chia đôi hai con người đã từng chung sống dưới một mái nhà, đã từng mang danh nghĩa là vợ chồng nằm dưới sự bảo vệ của luật pháp.
Kết thúc rồi! Tất cả đã quay trở về vị trí ban đầu, một cuộc hôn nhân là sai lầm của tuổi trẻ, là kết quả của sự cố chấp với thứ tình cảm không nên có.

Mọi chuyện ngay từ ban đầu đã nên là như vậy rồi, việc ly hôn đã nên phải diễn ra sớm hơn rồi.

Bầu không khí trong căn phòng cũng chợt trở nên vô cùng nặng nề, ai nấy đều im lặng nhìn những nét bút được đặt xuống như một dấu chấm hết cho một mối quan hệ.

Sở Sinh Trang im lặng nhìn tờ đơn ly hôn, hai chữ ký đã hoàn chỉnh ở cuối trang giấy.

Vậy là sau hôm nay anh và cô đã không còn là vợ chồng, cả hai chính thức trở thành những người xa lạ, có chăng sau này nếu vô tình gặp lại cũng chỉ có thể mỉm cười rồi lướt qua nhau.


Mối tình đơn phương kéo dài suốt chín năm thanh xuân để rồi kết thúc bằng một tờ đơn ly hôn, nhưng cũng chỉ có người trong cuộc mới biết bản thân họ đã thật sự buông bỏ được đoạn nghiệt duyên này hay chưa.
"Khi có giấy quyết định công nhận ly hôn từ tòa án anh sẽ đưa cho em sau.

Sinh Trang, cảm ơn vì quãng thời gian qua đã ở bên cạnh anh! Thật sự cảm ơn em vì đã dành tình cảm cho một kẻ như anh!"
Khi đã giải quyết xong những việc cần làm, người nhà họ Ngụy cũng xin phép ra về.

Trước khi ra xe Ngụy phu nhân liền ôm lấy cô, mắt bà giờ đã đỏ hoe ngập nước.

Bà thương đứa nhỏ này vô cùng, vẫn luôn coi cô như con gái ruột của mình mà đối đãi.
"Mẹ, mẹ đừng khóc mà.

Cũng đâu phải không thể gặp nhau nữa ạ, sau này có dịp con sẽ đến thành phố S thăm mẹ mà."
"Ừ, nhớ phải thường xuyên đến thăm mẹ nha."
"Dạ chắc chắn rồi ạ."_Sở Sinh Trang lập tức gật đầu đồng ý với Ngụy phu nhân
"Vậy thôi mẹ về đây.

Con nhớ ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ nha, sức khỏe là quan trọng nhất đó."_Ngụy phu nhân chào tạm biệt rồi bước vào trong xe
"Dạ con biết rồi mà mẹ.

Mẹ với ông nội đi đường cẩn thận ạ."_Sở Sinh Trang liền vẫn tay tạm biệt bà cùng Ngụy lão gia
Sau khi những người ở Ngụy Gia ra về hết cả, lúc này những yếu đuối trong lòng Sở Sinh Trang đã không thể giấu giếm được nữa, cô quay sang ôm chầm lấy bố mình, gục đầu trên vai ông mà khóc lớn, cả người không ngừng run lên từng hồi.


Sở gia gia đau lòng ôm đứa con gái nhỏ vào lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, không ngừng vỗ về an ủi cô:
"Cứ khóc đi con, khóc thật nhiều vào rồi ngày mai hãy để tất cả ở lại quá khứ.

Chuyện gì đã qua thì đừng để tâm đến nữa, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ cần con cố gắng những điều tốt đẹp chắc chắn sẽ đến."
"Bố! Con xin lỗi!"_Sở Sinh Trang nói trong tiếng khóc nức nở
Cùng lúc đó trên chiếc Maybach đen đang chạy trên đường lớn, Ngụy Thế Quân ngồi tựa lưng sau ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Ngụy lão gia ngồi bên cạnh khẽ vỗ vai động viên thằng cháu mình.

Ngụy phu nhân ngồi ở ghế lái phụ nhìn qua kính chiếu hậu cũng chỉ biết thở dài, con dâu cưng của bà thật sự đã bị vụt mất rồi...
Đến tối, sau khi xử lý xong công việc Châu Bá An liền đến quán bar Bạc Điển, tới nơi đã thấy người nào đó đang say xỉn vùi mình trong đống rượu trên bàn.

Anh ta đi tới giật lấy chai rượu trên tay Ngụy Thế Quân rồi tự rót cho mình một ly sau đó giơ về phía thằng bạn mình:
"Nào, mừng ngày độc thân."
Cạch!
Ngụy Thế Quân giơ ly rượu trong tay lên cụng ly với Châu Bá An rồi một ngụm uống cạn đến đáy ly.
"Bá An, ông còn thích cô ấy chứ?"
Châu Bá An nhíu mày nhìn thằng bạn mình:
"Ông có ý gì?"
Ngụy Thế Quân nhếch miệng cười, lại uống cạn một ly nữa:
"Tôi và cô ấy đã ly hôn rồi, ông có cơ hội rồi đó mau nắm bắt đi, đừng để giống như tôi sau này phải hối hận."
"Ông coi tôi là gì vậy hả? Không có được nên mới đẩy cho tôi sao? Sở Sinh Trang cô ấy là đồ vật hay gì mà ông có quyền định đoạt hả?"
"Không hề! Tôi trước giờ chưa từng coi cô ấy như một món đồ.

Chỉ là..."
Ngụy Thế Quân bất ngờ bật khóc.


Phải, là anh đang khóc, nước mắt không tự chủ được mà đua nhau rơi xuống.

Anh khóc như một đứa trẻ bị người ta lấy mất thứ mà mình trân quý nhất.
Châu Bá An ở bên cạnh cũng chẳng biết nên làm gì, dù sao cũng là do bạn anh ta tự làm tự chịu, chẳng thể trách ai được.

Bây nhiêu đau khổ Ngụy Thế Quân anh trải qua đã là gì so với cô của trước đây.

Châu Bá An là người đã chứng kiến toàn bộ nấm mồ hôn nhân giữa hai người họ, hơn ai hết anh ta hiểu rõ những tổn thương mà Ngụy Thế Quân anh mang lại cho Sở Sinh Trang cô là không thể bù đắp.

Ngụy Thế Quân cứ uống hết ly này đến ly khác, khóc rồi lại nín, miệng không ngừng gọi tên người con gái đó cùng những câu xin lỗi dù cho người ta chẳng hề nghe được.

Châu Bá An cũng bất lực đành để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Bỗng chuông điện thoại của Ngụy Thế Quân reo lên, là Kha Vĩnh gọi tới, cậu ta thông báo rằng căn biệt thự Ngụy Thế đã có người mua với giá mà anh mong muốn.

"Ừ, vậy mai cậu đi gặp họ rồi bán đi."_Nói xong Ngụy Thế Quân liền tắt máy
Châu Bá An nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên.

Anh vậy mà lại quyết định bán đi căn biệt thự đó? Nơi chứa đựng những ký ức của cả hai người...!
"Biệt thự Ngụy Thế là nơi đã khiến cho cô ấy phải chịu đau khổ, mỗi khi tôi trở về đó sẽ lại nhớ đến những khung cảnh của ngày trước.

Tôi thật sự không thể chấp nhận bản thân trong quá khứ và lại càng không đủ can đảm để đối mặt với nó.

Hèn nhát? Phải, tôi chính là hèn nhát nên mới phải dùng cách này để chạy trốn khỏi chính mình."