Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 28: 28: Đừng Vấy Bẩn Con Bé




_ Mẹ, hai người không đến nữa sao?
_ Không đến nữa! À phải rồi, bên thu mua quy hoạch gì đó, đã không mua nữa! Tất cả đều trả tiền lại, và được sống ở đây!
_ Là thật sao? Vậy khi nào hai người đến thăm con nữa?
_ Đợi sau khi con thi xong, khi đó ba mẹ lại đến! Thôi không nói nữa, mẹ chuẩn bị vào làm rồi! Tạm biệt con gái!
_ Tạm biệt mẹ!
Lâm Ánh Yên thở phào nhẹ nhõm, xem như đã giải quyết xong vấn đề của gia đình.

Cô nằm ườn trên giường, đã lâu rồi cô mới được nằm lại trên giường ở kí túc xá.
Tối qua Dương Triết Phàm tăng ca, nên đến hơn chín giờ mới gọi đến cho Lâm Ánh Yên.

Khi đó cô đã ngủ, nên không thể nghe máy, hắn cũng biết điều mà không gọi nữa!
Nhưng sáng sớm đã gọi đến, bảo cô sửa soạn đi cùng hắn đến một nơi! Hôm nay không phải lên lớp vào buổi sáng, nên Hàn Tử Châu cũng đã về nhà vào tối hôm qua.
Bây giờ chỉ có cô ở lại đây một mình, nên có chút hơi trống trải.

Bây giờ cô mới cảm nhận được, khi không có cô, Hàn Tử Châu cũng sẽ có cảm giác như thế này!
...
Lâm Ánh Yên hẹn Dương Triết Phàm ở cổng sau của trường, ít gây sự chú ý hơn ở cổng trước.
Cô vừa đi ngang khu A của các sinh viên năm ba, không biết là trùng hợp hay cố ý, Khương Nhất Trì đã đứng chặn trước mặt cô, còn vui vẻ chào hỏi:
_ Yên Yên, lâu rồi không gặp!
_ Nhất Trì, anh xuất viện rồi sao? Là khi nào vậy?
_ Hai hôm rồi! Anh đợi mãi nhưng không thấy em đến!
_ Là do em cũng bị thương, không đi lại được!
Khương Nhất Trì nhìn vào chân cô, suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười đáp:
_ Vậy đã lành rồi à? Làm sao lại để bị thương?
_ Là bị ngã thôi, không có gì đáng lo ngại.


Thôi, em phải đi rồi, khi khác chúng ta nói chuyện tiếp! Tạm biệt!
_ Được, tạm biệt em!
Khương Nhất Trì nhìn theo bóng lưng của Lâm Ánh Yên, nhất thời lại nở nụ cười đầy quỷ dị, giọng nói đểu của anh ta vang lên:
_ Yên Yên, anh thật sự không đợi được đến ngày mai mà!
...
Lâm Ánh Yên ra đến cổng, liền gặp Dương Triết Phàm đứng cùng Diệp Thượng Phong.

Cô từ từ đi đến, nhìn Diệp Thượng Phong gật đầu một cái, rồi quay lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
_ Nhanh một chút, buổi chiều em còn có tiết, tối chú cũng không cần phải đến, em học luôn buổi tối.
_ Học luôn sao?
_ Ừm, chuẩn bị thi, các giáo sư thay nhau dạy luôn buổi tối, ban ngày học bài sẽ dễ tiếp thu hơn.
_ Được, mau lên xe!
Lâm Ánh Yên nhìn gương mặt thay đổi biểu cảm của Dương Triết Phàm, liền hiểu hắn không vui.

Nhưng việc học của cô vẫn quan trọng hơn, sau thi bù đắp cho hắn sau cũng được!
Diệp Thượng Phong thì mím môi im lặng, nhìn hai con người trước mắt mà cảm thấy buồn nôn.

Đúng là người bình thường, yêu vào cái là không được bình thường.
...
Dương Triết Phàm lái xe đến Trung tâm thương mại, Lâm Ánh Yên nhìn vào trong, sau đó lại nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
_ Đến đây làm gì?
_ Vào trong trước đã!
Lâm Ánh Yên nhíu mày khó hiểu, nhìn Diệp Thượng Phong phía sau, anh ta ngó sang Dương Triết Phàm đã ra khỏi xe, mới nhỏ giọng nói với cô:
_ Cậu ta chọn lễ phục cho em đi dự tiệc đấy!
_ Tiệc sao?
_ Ừm, mau đi thôi?
Lâm Ánh Yên gật đầu, ra khỏi xe cùng Diệp Thượng Phong.

Cô len lén nhìn Dương Triết Phàm, nhẹ nhàng đưa tay ra trước hắn.
Cánh tay nhỏ nhắn vươn ra trước, Dương Triết Phàm nhất thời lại nhớ đến lần đầu đưa cô về Dương viên.

Khi đó là cưỡng ép, cô mới ngoan ngoãn như vậy! Nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao hắn lại không muốn làm cô đau, khi nắm vào bàn tay bé xíu của cô.
Diệp Thượng Phong ghé miệng gần vào Dương Triết Phàm, nhỏ giọng hỏi:
_ Rốt cuộc là cậu hay cô gái nhỏ Ánh Yên này bị thu phục vậy?
_ Đoán xem!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Ánh Yên đi vào trong.

Diệp Thượng Phong lắc đầu bất lực, hiên ngang đi theo sau hắn.
...
Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên đến trước một cửa hàng hiệu, bên trong có rất nhiều nhân viên tư vấn.

Cô ngạc nhiên kéo tay hắn lại, lắc đầu nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nói:
_ Chú Dương, nó rất đắt, không mua ở đây!
_ Tôi có tiền.
_ Em biết, nhưng mua chỉ mặc một lần, rất phí.
_ Nhiều lời, mau vào đây!
Lâm Ánh Yên bị Dương Triết Phàm kéo vào trong, cô xoay người liền thấy Diệp Thượng Phong cũng vào cùng.


Cô nhíu mày khó hiểu, quay sang hỏi hắn:
_ Anh Thượng Phong theo mình làm gì?
_ Mặc kệ cậu ta.

Nhưng...tại sao em lại gọi cậu ta là "anh", còn tôi thì là "chú"?
_ Em sao biết được?
Dương Triết Phàm cứng họng, sao lại hỏi ngược lại hắn rồi? Là không biết câu trả lời nên mới đẩy đi sao? Bất lực thật mà!
Hắn đi đến quầy lễ tân, mặt lạnh tanh nhìn cô ta, giọng trầm thấp vang lên:
_ Tôi muốn gặp quản lý.
_ Dương tổng, hiện tại quản lý không có ở đây, anh muốn gì cứ nói với phó quản lý là được!
_ Tôi muốn chọn dạ phục cho vợ tôi.
Lễ tân và tất cả những nhân viên có mặt đều kinh ngạc, đến Lâm Ánh Yên cũng tròn xoe mắt nhìn Dương Triết Phàm.

Cô kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói:
_ Chú đừng nói vậy, thật sự không hay!
_ Ngoan, im lặng.
Lâm Ánh Yên chu môi, gương mặt xấu hổ không biết giấu đi đâu! Ai ai cũng nhìn về phía cô, thật sự rất khó chịu.
Diệp Thượng Phong mắt thấy được người nào đó, khiến anh ta mỉm cười thích thú.

Vội vàng vòng qua đường bên cạnh, đi sâu vào trong.
Hai chân nhẹ nhàng bước đến gần mục tiêu, nhỏ giọng nói từ phía sau:
_ Bạn học Hàn, hôm nay không đi cùng cô gái nhỏ Ánh Yên sao?
_ Diệp Thượng Phong? Sao anh lại ở đây?
_ Tôi mua đồ cho bạn gái!
_ Vậy đến đây bắt chuyện với tôi làm gì? Tránh ra, mẹ tôi quay lại bây giờ!
Diệp Thượng Phong nhìn Hàn Tử Châu trong bộ váy dạ phục, thật sự rất tôn dáng.

Anh ta vừa định lên tiếng trêu chọc, phía sau bất ngờ vang lên tiếng nói của một người phụ nữ trung niên:
_ Châu Nhi, hay là con thử bộ váy này đi, mẹ thấy hợp hơn đấy!
_ Thôi mẹ, bộ váy này đã kín đáo rồi, của mẹ rất hở.
_ Không hở, tôi thấy rất đẹp mà!
Diệp Thượng Phong bất ngờ lên tiếng, gây sự chú ý cho Điệp Hạ, mẹ của Hàn Tử Châu.


Bà ấy nhìn sang anh ta, sau đó quay lại hỏi Hàn Tử Châu:
_ Con và cậu ta quen nhau sao?
_ Không quen ạ!
_ Có quen...!một chút!
Hàn Tử Châu muốn bay đến đấm cho Diệp Thượng Phong vài cái, vì cái tội tài lanh mà! Điệp Hạ tỏ ra nghiêm nghị, lạnh lùng nói với Diệp Thượng Phong:
_ Diệp thiếu, con gái tôi nói không quen cậu, thì cậu đừng đến bắt chuyện.

Con tôi còn đang đi học, cậu đừng vấy bẩn con bé.

Châu Nhi, chúng ta đi thôi!
_ Mẹ ơi, mẹ nói vậy thật sự không hay!
_ Bác gái, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?
Diệp Thượng Phong tỏ ra bất ngờ, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn nét đùa cợt như vừa rồi! Điệp Hạ quay lại, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, rồi phán:
_ Cậu như thế nào, cả thành phố này ai không biết? Con gái tôi vừa mới mười chín thôi, cậu để yên cho nó học hành đi! Châu Nhi, sau này không được qua lại với cậu ta, có biết không?
Hàn Tử Châu gật đầu, liếc nhìn sang Diệp Thượng Phong một cái rồi mới rời đi cùng Điệp Hạ.
Diệp Thượng Phong nhìn theo bóng lưng dịu dàng của Hàn Tử Châu mà khó hiểu.

Người hôm đó đá anh ta ở hoa viên, thật sự rất đanh đá.

Còn người này, câu từ còn có nói đỡ cho anh ta.
_ "Là chị em sinh đôi sao?"
Suy nghĩ vừa xuất hiện liền tan biến, vì ai của biết Hàn gia chỉ có một người con gái, hoàn toàn không phải sinh đôi.

Diệp Thượng Phong lắc đầu khó hiểu, quay người đi lại chỗ Dương Triết Phàm.