Già Thiên

Chương 85: Nguy cơ đã tới



Bên trong Yên Hà Động Thiên có 1 đám mây màu xám vọt lên, lập tức đánh bay Tử kim hồ lô, lại còn giam giữ luôn nó lại, không cho nó tiêp tục hút người.

Một thân ảnh màu xám vọt tới, hóa ra là 1 lão nhân nhìn không rõ tuổi tác, râu tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt vô cùng hồng hào, có thể nói là tóc hạc mà dung nhan lại trẻ, nói:

"Chư vị xin bớt giận."

Hắn trực tiếp đem Tử Kim hồ lô đẩy sang, Khương Dật Thần hừ lạnh một tiếng, thu hồi bảo vật của mình.

"Ngươi là ai?" Khương Dật Phi hỏi.

"Lão hủ chính là Chưởng môn của Yên Hà động thiên."

"Chẳng trách ngươi lại có thực lực có thể áp chế được Tử Kim hồ lô."

Khương Dật Phi gật đầu, nói:

"Nhưng mà, sợ rằng ngươi cũng không thể ngăn cản chúng ta được."

"Đúng vậy, lão hủ hiểu."

Chưởng môn của Yên Hà động thiên thản nhiên thừa nhận, sau đó tiếp tục mở miệng nói:

"Không biết Yên Hà động thiên scó chỗ nào đắc tội, để cho chư vị phải hưng sư động chúng, nếu là đại tội, ta sẽ giải tán Yên Hà Động Thiên, để mặc cho mọi người xử lý."

Lão nhân áo xám này vô cùng thẳng thắn, trên thực tế hắn cũng bất đắc dĩ, nếu như mà chống đối lại Thái cổ thế gia, Yên Hà Động Thiên sẽ nhanh chóng biến thành tro bụi, hai bên không phải là thế lực đồng cấp, cho nên khi chống đối, thì sẽ chẳng có gì phải nghĩ về hậu quả cả.

"Nhìn ngươi quang minh lỗi lạc như vậy, ta cũng không tiện làm lớn chuyện."

Khương Dật Phi cũng chỉ tầm 24, 25 tuổi, lại dùng khẩu khí này mà nói chuyện cùng Chưởng môn Yên Hà Động Thiên, nhưng lão nhân này cũng không cảm thấy vô lễ, bởi tất cả đều do thực lực quyết định.

"Công tử anh minh, kính xin nói rõ, bởi vì chuyện gì mà người lại hưng binh vấn tội?"

"Hai năm trước, có phải Yên Hà Động Thiên của ngươi có 1 đệ tử họ Khương bị chết?"

Chưởng môn Yên Hà động thiên nghe vậy gật đầu, nói:

"Nếu như là người khác, thì có lẽ ta không nhớ nổi, thế nhưng người trẻ tuổi này có tư chất bất phàm, đã để lại trong ta 1 ấn tượng sâu sắc."

"Đó là đệ tử Khương gia của chúng ta, nhưng lại bị người của Yên Hà Động Thiên ngươi hại chết." Khương Dật Phi bình tĩnh nói.

"Cái gì, hắn bị người hại chết?"

Chưởng môn Yên Hà động thiên kinh ngạc, nói:

"Là người nào mà lại to gan tới như vậy!"

"Bây giờ ngươi đã hiểu rõ vì sao mà ta tới đây rồi chứ."

Chưởng môn Yên Hà Động Thiên cảm thấy đau đầu, đệ tử Khương gia tại sao lại vào Yên Hà Động Thiên, hơn nữa lại bị người khác hại chết, đây đúng là 1 chuyện vô cùng phiền toái với hắn.

"Ngươi cũng không nên quá lo lắng, ta không phải là cố tình gây sự mới đến đây."

"Xin Khương công tử yên tâm, ta nhất định nghiêm trị hung thủ, tuyệt không bao che!"

"Hung thủ chính thức đã đền tội, nhưng ta cảm thấy sư trưởng của bọn họ có hiềm nghi bao che, ngoài ra người cung cấp dược vật cũng phải bắt về đây..."

"Khương công tử xin di giá đến bên trong của Yên Hà Động Thiên, lão hủ nhất định làm cho người thỏa mãn, giết tất cả những người đã làm chuyện ác."

Khương Dật Phi gật đầu, nói:

"Quang trọng nhất là phải làm lão nhân gia và tiểu cô nương đây hài lòng."

Lúc này, Khương Lão Bá và Tiểu Đình Đình nước mắt đã nhạt nhòa từ lâu.

"Ta hiểu rồi..."

Khương Dật Phi ra lệnh cho Khương Dật Thần lấy ra Tử Kim hồ lô, thả tất cả những người đã bị hút vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau đó, hắn mang theo Khương lão bá và Tiểu Đình Đình cùng tiến vào với Chưởng môn của Yên Hà Động Thiên, những người còn lại thì không đi, mà đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Đúng lúc này, Diệp Phàm lại có cảm giác mình bị nhìn trộm, hắn phát hiện vẫn là thiếu niên kiêu căng tên là Khương Dật Thần.

Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Hắn tự nghĩ, mình không có đắc tội với để tử của Thái cổ thế gia, tại sao hắn lại chú ý tới mình.

Khương Thải Huyên đi tới, bước chân di chuyển, yêu kiều thướt tha, nở nụ cười yêu kiều, nói:

"Diệp tiểu đệ, sau khi xong việc nơi đây, cùng về Khương gia với Khương Lão Bá và Tiểu Đình Đình nhé, nếu như ngươi muốn thì ta sẽ đưa ngươi đi."

"Việc này..."

Lúc đầu, Diệp Phàm quả thật có ý nghĩ như vậy, Khương gia siêu nhiên biết bao nhiêu, chính là môn phái cổ xưa được truyền thừa xuống từ thời Thái Cổ, nói không chừng có thể tìm được bí mật có liên quan tới Thái cổ Thánh thể.

Thế nhưng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn lại do dự, vạn nhất có người phát hiện ra bí mật của hắn thì làm sao?

Trong cơ thể hắn, Khối Lục Đồng đã làm cho Đông Hoang đại loạn, nếu như bị cường giả Khương gia phát hiện, thì hậu quả khó mà lường được.

Ngoài ra, chỉ riêng Đạo Kinh cũng đủ dẫn phát mầm họa không nhỏ, một khi bại lộ, tình cảnh của hắn sẽ rất đáng lo.

"Thế nào, không muốn hay sao?"

Khương Thải Huyên có chút ngoài ý muốn, bao nhiêu tu sĩ muốn vào Khương gia mà dập đầu đến nhọn hoắt mà còn không được, mà tên tiểu thiếu niên này lại trầm tư và do dự.

Diệp Phàm khéo léo từ chối, nói:

"Đa tạ ý tốt của Khương tiểu thư, ta chân thành cám ơn. Nhưng ta lười nhác đã quen rồi, sau khi tiến vào Khương gia sợ sẽ gây chuyện lầm lỗi, ta còn muốn ở bên ngoài lịch lãm. Nếu như có một ngày cuộc sống của ta khốn khó, thì xin Khương tiểu thư thu nhận."

Lúc này, Khương Dật Thần ở bên cười lạnh nói:

"Ngươi coi Khương gia là chỗ nào, là khách sạn sao? Khương gia không phải là nơi người khác muốn ra là ra, muốn vào là vào, nếu như ngươi muốn gia nhập, thì bây giờ đừng có nói lời thừa làm gì cả."

"Khương Dật Thần, ngươi câm miệng cho ta!"

Khương Thải Huyên mắng Khương Dật Thần một câu, sau đó xoay người lại, cười nói:

"Diệp tiểu đệ ngươi đừng để ý, hắn có thái độ như vậy, chính là bị nuông chiều đến hư. Ngươi yên tâm, Khương gia lúc nào cũng mở rộng cửa lớn, có gì khó khăn thì cứ đến tìm chúng ta."

"Đa tạ Khương tiểu thư."

Diệp Phàm cảm ơn nói, đồng thời trong lòng hắn cũng rất kỳ quái, hắn đâu có trêu chọc tên thiếu gia của Khương gia này, đối phương vì sao lại như vậy?

Diệp Phàm càng thêm kiên định, bây giờ không thế tiến vào Khương gia, Thánh thể, Đạo kinh, Lục đồng thần bí, tất cả những thứ này đều khiến người khác thèm muốn, hắn không muốn bản thân mình mạo hiểm.

"Tiểu tử ngươi cần phải biết, người muốn gia nhập Khương gia của chúng ta nhiều như tôm tép trong sông, nếu bỏ qua cơ hội này, thì ngươi sẽ hối hận cả đời."

Khương Dật Thần nhìn hắn cười lạnh.

Diệp Phàm rùng mình, đồng thời càng thêm kinh dị, tên thiếu gia của Khương gia này mong muốn hắn lập tức gia nhập, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khương Thải Huyên lại trách cứ Khương Dật Thần vài câu, hắn mới không nói thêm gì nữa, chỉ là đứng ở nơi không xa thỉnh thoảng quan sát Diệp Phàm.

"Đồ vô liêm sỉ này, chẳng lẽ coi lão tử là 1 con thỏ chết hay sao? Con mẹ hắn!"

Diệp Phàm len lén chửi thầm ở trong lòng.

Thời gian sau đó, Khương Dật Thần không tiếp tục quan sát hắn nữa, bắt đầu đi loanh quang ở Yên Hà Động Thiên, lúc này Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn nghĩ tới bạn học của mình, có 2 người đang ở trong Yên Hà Động Thiên, nhưng là ai thì hắn không rõ lắm.

Đợi đủ 1 canh giờ, Khương Dật Phi mới mang theo Khương lão bá và Tiểu Đình Đình đi ra, Chưởng môn Yên Hà động thiên cùng với một đám nhân vật trọng yếu tự mình đưa tiễn. Đôi mắt của lão nhân và cô bé đều sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc lớn.

"Lão chưởng môn, mời ngươi trở về đi, không cần đưa tiễn nữa, Khương gia không phải là ngươi không hiểu lý lẽ, việc nơi này đã xong, ngươi không cần lo lắng thêm gì cả."

Chưởng môn Yên Hà động thiên cuối cùng cũng thở dài một hơi, nếu không phải đối phương đã nói, thì bất cứ ai khi đối mặt với thế lực to lớn của Khương gia cũng sợ mất mật, ở Đông Hoang không có bao nhiêu thế lực lớn dám chống lại cả.

Người của Yên Hà Động Thiên vẫn nhìn bọn họ, cho tới khi bọn họ đi khuất mới dám trở về môn phái.

Đoàn người Khương Dật Phi trở về Thanh Phong trấn, chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của lão nhân là muốn nhìn lai 1 lần tiểu trấn này, Khương lão bá vì tương lai của Tiểu Đình Đình, quyết định gia nhập Khương gia, không muốn làm cho cháu gái của mình phải chịu ủy khuất.

"Đại ca ca, huynh đi cùng với muội đi."

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đình Đình ngẩng lên, nhìn Diệp Phàm năn nỉ.

Diệp Phàm bóp bóp cái mũi nhỏ của nàng, nói:

"Đại ca ca không giúp muội được gì nữa rồi, Khương gia cao thủ nhiều như mây, huynh ở nơi đó không bằng cả 1 tên linh quèn, Đình Đình ở đó sẽ có 1 cuộc sống rất tốt."

"Đại ca ca, muội thực sự không muốn chia tay với huynh, huynh đi cùng với muội đi, bằng không thì muội mỗi ngày đều nhớ đến huynh mất."

Tiểu Đình Đình rưng rưng muốn khóc.

"Huynh còn có chút việc bận, bây giờ thực sự không thể đi, huynh đáp ứng muội, sau này nhất định sẽ đến tìm muội."

Diệp Phàm nhẹ giọng an ủi.

"Không được, Đại ca ca nếu như không đi, muội cũng không đi nữa."

Tiểu Đình Đình đột nhiên lại có quyết định như vậy.

"Muội còn nhỏ, có một số việc còn không hiểu, chờ sau này muội lớn lên sẽ hiểu rõ. Vui vẻ đi Khương gia đi, ở đó đừng ham chơi, cẩn thận học tập phương pháp tu luyện với mọi người, nói không chừng tương lai huynh lại phải nhờ Đình Đình giúp đỡ."

Khương lão bá cũng không hiểu, hắn rất hi vọng Diệp Phàm sẽ đi cùng với lão, nhưng không có cách nào thuyết phục hắn được cả.

Trong thời khắc chia tay ở bên ngoài Thanh Phong tiểu trấn, tiểu Đình Đình khóc lớn, ôm lấy Diệp Phàm không chịu buông, hai hàng nước mắt rơi lã chã.

Diệp Phàm giúp nàng lau nước mắt, nói:

"Đừng khóc, Đình Đình có nhớ lời huynh nói không, tương lai chúng ta sẽ gặp mặt."

Cuối cùng, cho dù Tiểu Đình Đình vô cùng lưu luyến cũng phải chia tay, khóc ròng nói:

"Muội nhất định tu luyện thật tốt, tương lai đi tìm Đại ca ca, nếu như có người bắt nạt Đại ca ca, muội sẽ đánh đuổi bọn chúng."

Diệp Phàm nở nụ cười, nói:

"Mau đi đi, mọi người đang chờ muội kìa."

Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện thiếu gia của Khương gia là Khương Dật Thần vẫn chú ý tới hắn, trong mắt thoáng hiện một đạo hàn quang, chính điều này làm cho hắn bất an.

"Khương Dật Thần, ánh mắt của đệ nhìn hắn có gì đó không đúng..."

Khương Thải Huyên đột nhiên nói một câu.

"Huyên tỷ, tỷ tại sao lại nói như vậy?" Khương Dật Thần trong lòng cả kinh.

"Chuyện thất đức ngươi làm còn ít ư, đừng có nổi ý đồ xấu. Xem ra gia gia thực sự làm hư ngươi rồi."

Khương Thải Huyên lạnh lùng nói:

"Ta đã sớm chú ý tới ngươi, dường như ngươi muốn động thủ với Diệp tiểu đệ, chẳng nhẽ hắn chọc giận ngươi hay sao?"

Khương Dật Phi quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, nói:

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Không có gì." Khương Dật Thần có chút chột dạ.

"Nói!"

Khương Dật Phi tuy rằng nho nhã, nhưng lại rất có uy vọng, Khương Dật Thần cùng 1 gia tộc với hắn nhưng lại rất sợ hắn.

"Đệ..."

"Nói mau!"

Khương Dật Thần không thể không nói sự thật, nói:

"Trên người của tên tiểu tử kia có trọng bảo, hơn nữa không phải trọng bảo bình thường. Các huynh cũng biết, điểm kì dị của tọa kỵ của đệ không phải là chiến lực, mà là nó có một cái thông linh ngọc giác (1), có thể cảm ứng được thần vật, hôm nay ngọc giác của nó không ngừng có quang mang ngũ sắc hiện lên, vô cùng lấp lánh."

(1): ngọc giác: sừng ngọc

Tọa kỵ của hắn là một con thanh sắc dị thú, giống như sư hổ, lông thú màu xanh rất dài, vô cùng sạch sẽ, trên đầu nó còn mọc ra 1 cái sừng ngọc, lấp lánh long lanh, toả ra ngũ sắc thần quang, có thể cảm ứng được sự tồn tại của dị bảo.

"Khả năng ta đã gặp phiền toái rồi..."

Diệp Phàm đứng ở xa xa nhìn về phía 3 người.

"Hài tử sao vậy?" Khương lão bá hỏi.

Tiểu Đình Đình cũng lau nước mắt, nói:

"Đại ca ca gặp phải phiền toái gì, muội sẽ bảo Thải Huyên tỷ tỷ giúp huynh."

Diệp Phàm cười khổ.

Lúc này, Khương Dật Thần cười lạnh đi tới, Khương Thải Huyên và Khương Dật Phi cũng theo tới.

"Ta thực sự rất tò mò, trên người của ngươi rốt cuộc có trọng bảo gì?"

Diệp Phàm nhất thời chấn động, hắn vạn lần không ngờ Khương Dật Thần lại nói ra câu này, chẳng lẽ hắn đã phát hiện được gì rồi?

Khương Dật Phi cười nói:

"Diệp tiểu đệ đừng có lo lắng, chúng ta không có ác ý, Khương gia trọng bảo nhiều như cát bụi, sẽ không tham đoạt bảo vật của ngươi."

Khương Thải Huyên nhắc nhở:

"Trên người Diệp tiểu đệ có trọng bảo, sau này nên cẩn thận 1 chút..."

Nghe xong lời giải thích của nàng, Diệp Phàm mới hiểu sự thần kì của ngũ sắc dị thú, nó có thể cảm ứng được sự tồn tại của dị bảo, điều này làm lưng hắn toát mồ hôi lạnh, nếu như để lộ khối Lục Đồng và Đạo Kinh, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

"May mà ta không đáp ứng gia nhập Khương gia..." Hắn nói thầm trong lòng.

"Được rồi, chúng ta chia tay ở đây đi. Ngươi yên tâm, ta đã cảnh cáo Khương Dật Thần, hắn sẽ không có ý đồ xấu với ngươi nữa."

Khương Thải Huyên cười nói.

Cuối cùng, đoàn người cũng điều khiển dị thú bay lên trời, Tiểu Đình Đình khóc rất thương tâm, không ngừng vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cho đến khi biến mất cuối chân trời.

Diệp Phàm có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn không về tiểu trấn, mà lại chạy thật nhanh vào trong núi sâu, hắn cảm thấy phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

thanks nha thanks nha