Giác Ngộ

Chương 69: Vòng 2.





Sau kiểm tra, chuông lại vang lên bảy hồi.

Các tân đệ tử nghe xong ba tiếng chuông ngân vang, tập thể đồng loạt bước vào Ngọc Hồi điện, đứng chỉnh chu xếp thành bảy hàng.

Trước mặt chúng đệ tử có một cái bệ cao, mười mấy vị đạo nhân ngồi trên đó, có nam có nữ. Tuy phong thái khác biệt, nhưng khí chất đều xuất chúng, nổi bật bất phàm.

Trung niên nam tử đứng giữa, thân mặc đạo bào màu lam nhạt, tiên phong hạc cốt, đôi mắt ôn nhuận sáng rực. Người đó không ai khác chính là chưởng môn nhân hiện tại của Hướng Linh Sơn phái - Đoàn Lễ.

Trên bệ cao trừ Đoàn Lễ ra, còn có mười lăm vị đạo nhân.

Nói cách khác, trong phái trên dưới tổng cộng có mười bảy phong, những người đứng trên bệ cao đều là phong chủ của các phong.


Nhưng là có một vị chủ phong không đến, cái này không cần nói cũng đoán được, người này gọi là Trắc Từ - sư phụ của Khai Tri.

Trắc Từ đã nhiều năm không lộ diện, các chủ phong cũng sớm hiểu rõ. Nếu một người đã không có lòng thu nạp đệ tử, cần gì phải đến Ngọc Hồi điện lãng phí thời gian?

Các phong chủ nhìn quét qua tư chất, tu vi và tướng mạo của các tân đệ tử. Chọn ra vài người, hỏi vài vấn đề, để họ nhất nhất trả lời.

Cũng may những câu hỏi được đưa ra đều chỉ nói về vấn đề cơ bản, liên quan đến lịch sử của Hướng Linh Sơn phái.

Nhận thấy ai cũng trả lời đúng, Đoàn Lễ ở trên cao vô cùng hài lòng, gật đầu tán thưởng, đôi đồng tử tựa ánh nắng ấm áp không giấu nổi lộ ra một biểu tình vui mừng.

Năm nay các tân đệ tử hầu hết đều là người có học vấn, tư chất và nhân phẩm đều tốt. Quả nhiên toàn là nhân tài khó tìm!

Tiếp theo, chúng đệ tử được dẫn ra khỏi Ngọc Hồi điện, mười mấy vị phong chủ ở lại thương nghị, quyết định rồi bàn luận vài vấn đề.

Vòng thi thứ hai, chính thức bắt đầu vào hai ngày sau đó.

Lúc này ở trước Ngọc Hồi điện, bên dưới bức tượng đá uy phong là mấy ngàn người đang đứng. Bao gồm cả đệ tử đã nhập môn trước đó, còn có tân đệ tử phân biệt ở tách ra hai bên, vừa quy củ lại thập phần gọn gàng.

Chưởng môn và mười mấy vị phong chủ đứng trên thềm cao một bậc, nhìn rõ ràng trùng trùng điệp điệp đầu tóc đen tuyền, khung cảnh xung quanh càng tăng thêm vài phần mỹ lệ thoát trần.

Hôm nay trời nắng nhẹ, ấm áp ôn nhu, lại cộng thêm bầu không khí náo nhiệt rầm rộ, tâm trạng người nào cũng tươi tắn, biểu cảm háo hức, ngũ quan sáng lạn tinh khôi.

Các đệ tử đứng nghiêm chỉnh ở phía dưới sân rộng, nghe Đoàn Lễ chậm rãi nói: "Các ngươi cực khổ lên núi, vượt qua vòng thi thứ nhất, ý chí đáng khen."


Nói tới đây, Đoàn Lễ đột nhiên ngừng lại, nhíu mày quét mắt nhìn một vòng phía trước, sau đó mới nghiêm mặt, nói: "Đáng tiếc năm nay xảy ra nhiều sự việc ngoài ý muốn, chúng ta đều không biết rõ nguyên do. Vừa thiệt hại nhân số, lại không thể thu nhận nhân tài, đây quả thực là một chuyện đáng buồn."

Nghe đến, Vân Ngạo Phong liền từ cao hứng rơi xuống ủ rũ. Trong nhóm, cũng có một người phải bỏ mạng, lúc đó vì để kéo dài thời gian mà hắn ta bị ma thú tích độc giết chết.

Vân Ngạo Phong chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, trên thềm cao Đoàn Lễ nói gì hắn cũng nghe không lọt tai.

Chín người còn lại trong nhóm đều thuận lợi bước vào vòng thi thứ hai, còn việc có thể trở thành đệ đệ tử chính thức, hay đệ tử ngoại môn thì không dám khẳng định.

Cuộc thi rất nhanh liền bắt đầu.

Các tân đệ tử sẽ bốc thăm, mỗi lá thăm đều có ghi số, nếu người nào bốc trúng số giống nhau, thì sẽ trở thành đối thủ thi đấu.

Nhìn đống giấy được gấp trộn lẫn vào nhau, Vân Ngạo Phong cũng không quan trọng thứ hạng, vừa vươn tay đã trực tiếp vơ lấy một lá thăm.

Chăm chú mở ra nhìn, bên trong vỏn vẹn một số 7.

Mà lúc này, Vô Ly cũng đang dán mắt vào số 7 trong tay mình. Trong lòng hồi hộp suy tư, không biết đối thủ sẽ là dạng nào lợi hại.

Sau khi xong phần bốc thăm, các đệ tử đều tự động đứng dạt ra hai bên, ở giữa tạo thành một sân đấu.

Đoàn Lễ và các vị phong chủ đều đã đứng ở xung quanh, vẻ mặt trang nghiêm tỉ mỉ quan sát.

Cùng lúc đó, đại đệ tử của Bát Trảm phong trên tay cầm mảnh giấy, đề cao giọng giảng giải sơ qua về quy tắc thi đấu.


Mọi người đều chăm chú nghe, âm thầm ghi nhớ những lời vừa rồi trong đầu.

Sau khi xong bước dạo, liền đã bước vào thi đấu chính thức, vòng thứ nhất là số 1.

Bước ra là một nam một nữ khoảng mười lăm tuổi, khí thế thường thường, tư chất thường thường, tu vi thường thường, dung mạo cũng thường thường. Nhưng chỗ đặc biệt là, y phục trên người họ chói mù mắt người nhìn rồi.

Phải biết rằng, y phục được may bằng Thiên Ti Tàm là rất quý hiếm nha, mà tại sao lại có thể tùy tiện bắt gặp như vậy?! Đây đích thực là Thần vật, là Thần vật đó!!

Nhưng mà người nhìn không bị chói mù mắt, bởi vì sao?

Đơn giản thôi, hai người vừa bước ra này, rõ ràng là song bào thai huynh muội tỷ đệ gì đó, tất cả mọi người đều bị di dời ánh mắt bởi điểm này. Ngay cả khuôn mặt cũng khó phát hiện ra điểm khác biệt, chỉ là một người mặc nam phục, một người mặc nữ phục.

Nếu nói phân biệt bằng khí tức, đó cũng chỉ có thể là mơ.

Mà nếu ngươi làm được, ngươi không cần bàn cãi chính là thiên tài trong thiên tài trong thiên tài.