Gợn Gió Đêm

Chương 32: Điều quan trọng là hiện tại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi còn chưa ngủ với anh ấy!!! Tôi chưa ngủ với anh ấy mà đã chia tay rồi woo woo woo……”

Tạ Điệt nghe được những lời kinh hoàng này, da đầu lập tức tê dại, ba chân bốn cẳng chạy tới, cúi người đóng máy tính trên bàn cà phê “bang” một tiếng, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt với người đang mang vẻ mặt hứng thú khi vừa xem xong video kia.

Căn phòng tổng thống to như vậy nhưng lại yên tĩnh không tiếng động, Tạ Điệt chỉ cảm thấy xấu hổ, sự xấu hổ này giống như một nồi nước sôi đang lăn tăn đang bốc hơi liên tục, hơi nước đã sớm tràn ra toàn bộ căn phòng, gần như làm người ta nghẹt thở.

Cô không nên mềm lòng cho anh mượn máy tính, cô nên để cho anh nghe những câu chuyện cười nhàm chán của người dẫn chương trình trên Tv, cho anh nhàm chán đến chết!

Giận dữ đôi khi là cách tốt nhất để che giấu mọi thứ. Tạ Điệt nhanh mồm lẹ miệng đánh đòn phủ đầu: “Giang Trạch Dư, sao anh lại nhìn vào máy tính của em, anh đang xâm phạm quyền riêng tư đó, em có thể tố cáo anh!”

Trên chiếc ghế sofa da màu xám, người đàn ông cách cô một bàn cà phê ngẩng đầu lên, trên mặt không chút biểu cảm.

Tạ Điệt đang thẹn quá hoá giận nên không nhận thấy một chút ửng đỏ dưới phiếm mắt anh, chỉ chú ý tới ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô như thiêu đốt.

Một lúc sau, tầm mắt người đàn ông dần dần rời khỏi khuôn mặt cô, nhích từng chút một đến nơi cách chiếc cằm thanh tú của cô 15 cm.

Ánh mắt của anh vẫn dừng ở đó, màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, ánh đèn trong phòng chiếu sáng như ban ngày, làn da mỏng manh của cô gái trên nền áo choàng tắm trắng như tuyết càng thêm chói mắt.

Dáng người của cô rất đẹp, từ năm 20 tuổi đã bắt đầu hiện rõ. Hiện giờ đã 5 năm trôi qua, rõ ràng khuôn mặt không có quá nhiều thay đổi, nhưng năm tháng đã để lại một cái gì đó trên người cô.

Đôi mắt anh dần dần tối sầm lại, hầu kết lên xuống liên tục.

Tạ Điệt nghi ngờ, theo ánh mắt anh nhìn xuống — cô vừa nghe tiếng đã nhanh chóng bò ra khỏi mặt nước, chỉ kịp mặc áo choàng tắm vào, còn chưa kịp thắt dây lưng kĩ càng. Lúc này, bởi vì cúi xuống che máy vi tính mà cổ áo choàng tắm bị mở ra một chút, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh và ngực, may mà áo choàng tắm vẫn biết dừng đúng chỗ, bởi vì xuống chút nữa cảnh tượng này sẽ trở thành mười tám cộng.

Trên bờ vai gầy và tấm lưng mỏng, mái tóc màu khói bù xù vẫn còn đọng nước, những giọt nước theo cổ chạy dọc xuống xương quai xanh, len vào sâu trong áo choàng tắm. Mặc dù hệ thống sưởi trong phòng được bật đầy đủ nhưng những giọt nước trên làn da trần vẫn bị bay hơi, hơi nóng bị hút đi chỉ còn lại sự lạnh lẽo, hoặc do ánh mắt như thiêu đốt không chút che giấu của người nào đó khiến cô lập tức nổi da gà.

Điều đáng chết nhất chính là lời nói nghiêm túc của anh: “Điệt Điệt, nếu như em muốn thì bây giờ cũng chưa muộn.”

Tạ Điệt lập tức đỏ bừng mặt, đột ngột đứng lên, dùng hai tay quấn hai vạt áo trước của áo choàng tắm trắng như tuyết kia đến kín mít: “Giang Trạch Dư, anh là đồ biến thái!”

Giọng nói đanh thép đến mức sắp vỡ ra, đanh thép đến giấu đầu lòi đuôi.

Cô vừa dứt lời, đôi chân dài của người ngồi trên sô pha hơi cong lại, khuỷu tay dựa vào lưng sô pha để đỡ trán, cổ họng lên xuống còn khoé miệng thì cong lên, dáng vẻ vừa vui sướng vừa vô tội.

Anh mỉm cười, gương mặt lạnh lùng lộ ra đường nét nhu hoà đẹp đến kỳ lạ, nhưng lời nói ra lại như cầm thú: “Anh chỉ là theo ý em thôi”.

Tạ Điệt: “……….”

Cô định cãi lại, nhưng sự thật là người vừa gào khóc và nói rằng chưa ngủ cùng anh trong video chính là Tạ Điệt.

Lý lẽ thể chối cãi.

Tạ Điệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc anh, nhanh chóng cầm máy tính chạy vào phòng, hung hăng đóng cửa lại, còn dứt khoát thuận tay khoá trái cửa phòng. Cô đặt máy tính trên bàn làm việc bừa bộn, sau đó thất thần ngã xuống chiếc giường lớn êm ái, vùi đầu vào gối.

Một lúc lâu sau, cô mới ảo não rên rỉ, lăn lộn trên giường.

Bây giờ đã bị anh nhìn thấy đoạn video, anh nhất định đã nghe được tất cả những lời nói nhảm của cô, rượu hại người đúng là chết tiệt mà!

Tạ Điệt cho rằng hình như mình bị tâm thần phân liệt.

Hàn Tầm Chu lúc trước đã từng nói về tật xấu này của cô, lúc tỉnh táo thì sĩ diện đến chết, nhưng kiểu người càng nóng nảy và khinh người thì lại càng đa cảm và hiền lành. Theo quan niệm nông cạn của cô ấy về Tạ tiểu thư, 80% những khoảnh khắc tỏ tình nồng nhiệt trong các chương trình truyền hình và phim ảnh là những cuộc trò chuyện đáng xấu hổ tràn khắp màn hình. Nhưng bất cứ khi nào cô say, cô sẽ biến thành bộ mặt chân chó nịnh hót, ví dụ như — năm cô tốt nghiệp trung học, sau một lần say rượu cô đã ôm Hàn Tầm Chu và suốt đêm nói rằng cô yêu cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy suốt đời, không cho cô ấy kết hôn.

Chuyện này sau đó đã bị Hàn Tầm Chu cười nhạo trong một thời gian dài, và mỗi lần như vậy đều khiến Tạ Điệt nổi điên.

Trong suốt 3 năm cô và Giang Trạch Dư ở bên nhau, cũng may anh chưa từng khám phá ra bản chất của cô, nhưng ai có thể ngờ từ ngày gặp lại đến nay cũng chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi mà cô lại “Vãn tiết bất bảo”, hoàn toàn suy sụp.

**Vãn tiết bất bảo: già còn không liêm sỉ

Đứng trước cửa phòng đang đóng chặt, Giang Trạch Dư gõ cửa, tiếng lẩm bẩm than vãn trầm thấp bên trong đột ngột dừng lại: “Điệt Điệt, có giận cũng không thể bỏ đói mình, ra ăn một chút gì rồi ngủ tiếp”.

“Anh dùng lò vi sóng hâm đồ ăn lại cho em”.

Tạ Điệt không nói gì. Ra ngoài ăn vào lúc này? Cô có chết đói cũng sẽ không đi!

Nhưng dạ dày đã gần hai ngày không ăn, giờ phút này đang phản kháng mãnh liệt, nằm yên lặng được hai phút, cô từ trong gối bật dậy, thấp giọng nói với người ngoài cửa: “Anh phải thề, tất cả những gì vừa nhìn thấy vừa nghe được đều phải quên hết, ngày mai ai còn nhắc đến vừa ra cửa sẽ bị té ngã bầm dập”.

Thật lâu sau, ngoài cửa mới truyền đến tiếng cười “ừm” bất đắc dĩ.

Tạ Điệt biết cô làm như vậy chỉ là lừa mình dối người, tuy nhiên anh sẵn sàng hợp tác, trong lòng cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cảm thấy cuối cùng cũng cứu được thể diện của mình. Cô mở cửa bước ra ngoài, kéo vali đi vào với vẻ mặt lạnh tanh rồi đóng “rầm” cửa lại.

Vài phút sau, cô mặc bộ đồ ngủ chỉnh tề, dùng khăn quấn tóc ướt rồi ra mở cửa, lúc này khuôn mặt cô đã trở lại vẻ lầm lì thường ngày.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha thật sự giữ lời hứa, không nhắc gì đến chuyện trước đó, vẻ mặt ôn hoà chỉ về phía bàn ăn.

Tạ Điệt nhàn nhạt gật đầu, đi tới trước bàn ngồi xuống.

Món mì ý sốt kem trắng béo ngậy, mùi thơm bùng nổ trên đầu lưỡi, trong số các hương vị mì khác nhau, cô thích nhất món này, và món súp rau củ rắc ngò tây xắt nhỏ dùng để giải cảm là tốt nhất.

Anh vẫn nhớ chính xác khẩu vị của cô dù đã qua 5 năm.

Gia giáo của Tạ gia luôn rất nghiêm khắc, Tạ Điệt từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen luôn im lặng trong lúc ăn — nhưng tốc độ ăn thật sự không chậm, thấy súp rau củ và mì ý đã giảm đi một nửa, cô mới dừng đũa, lúng túng quay đầu hỏi Giang Trạch Dư: “……Anh ăn một chút không? Em ăn không nổi nữa”.

Giang Trạch Dư nghe vậy gật gật đầu, đứng lên đi tới ngồi xuống đối diện cô, nhận lấy bộ đồ ăn cô đã dùng, bắt đầu thu dọn tàn cuộc không chút ngại ngùng.

Về điểm này, Tạ Điệt đã từng không quen.

Cô lớn lên ở Tạ gia, đã quen với hình thức ở chung của Tạ Xuyên và Chu Uyển Linh. Hai người cách nhau nhiều tuổi, tuy cũng được coi là tình cảm nhưng lại có khá nhiều quy tắc. Mặc kệ trong bát của Chu Uyển Linh còn thừa lại bao nhiêu đồ ăn, Tạ Xuyên cũng không thể tiếp nhận ăn tiếp đồ thừa đó; đồ ăn trong nhà mỗi ngày đều được chia thành nhiều phần nhỏ, nếu ăn đồ Tây thì mỗi người một phần; nếu như là bữa ăn không thể tránh khỏi kiểu Trung Quốc, khi đó trên bàn sẽ có một đôi đũa chung và một thìa chung dành riêng cho việc gắp đồ ăn, khi ăn mọi người cần dùng thìa chung để lấy thức ăn vào bát của mình, tránh cho việc tiếp xúc trực tiếp.

Ngoài việc ăn uống, quần áo của mọi người đều được giặt riêng và cất riêng.

Tạ Điệt vẫn luôn nghĩ rằng người nhà là như vậy, thậm chí có thể nói rằng hầu hết bạn bè xung quanh cô, chẳng hạn như Hàn Tầm Chu, chẳng hạn như Hạ Minh và Trang Thục, trong nhà của họ hầu hết đều theo khuôn mẫu này.

Cho đến khi cô gặp được anh.

Tạ Điệt nhớ rằng hồi đó ở căn hộ gần đại học S, Giang Trạch Dư có đôi lúc sẽ ngẫu nhiên xuống bếp, có khi là một tô mì đơn giản, có khi là một bàn ăn thịnh soạn. Cô vẫn luôn ăn không nhiều, thường thường chỉ ăn vài miếng đã no rồi. Thông thường sẽ kiểm soát lượng cơm trong bát ít hơn hoặc bằng sức ăn của mình, nhưng cũng có mấy lần ngoại lệ.

Khi đó Giang Trạch Dư sẽ nhận lấy bát của cô một cách tự nhiên — tự nhiên như thể cô và anh là cùng một người, không có khoảng cách cùng tị hiềm. Nhưng điều kỳ lạ là khi nói đến đồ vật bên cạnh anh, hay đúng hơn là những người bên cạnh anh, thì anh rõ ràng là người yêu thích sự sạch sẽ nhất.

Sau bao nhiêu năm, dù là chàng trai nhà nghèo khi ấy hay là chàng trai áo quần bảnh bao, bản thân trên thương trường đáng giá chục tỷ thì anh vẫn đối xử với cô như trước đây.

Tạ Điệt có chút đau lòng, nếu không có những chuyện lộn xộn kia, liệu họ có được như trong sách viết không, yêu nhau và bên nhau trọn đời, sẽ không có đoạn thời gian 5 năm xa cách nhau.

Nhưng nếu không có chuyện đó, anh hơn cô ba tuổi, vòng tròn cuộc sống không có sự kết nối, có thể sẽ chỉ là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau.

“Giang Trạch Dư……”, Tạ Điệt mở miệng, chỉ cảm thấy vận mệnh trêu chọc người quá hoang đường, đối với người thiện lương lại chỉ nhận được ác ý lớn nhất, “Anh…..”

“Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Nghe vậy, người đàn ông đặt đũa xuống, dường như muốn vươn tay xoa tóc cô, phát hiện chiếc khăn quấn trên đầu cô liền thu tay lại.

“Sao lại không nhớ, trước cửa văn phòng tòa nhà hành chính, anh đã nhặt lại hoa tai của em, đổi thành 3 tháng thịt xào ớt xanh”.

Khi anh nói lời này, giọng điệu của anh nhẹ nhàng đến lạ thường.

Có vẻ như hồi ức quá khứ giữa họ khiến anh rất vui vẻ.

Tạ Điệt nghẹn ngào trong họng: “… Ừm, em cũng nhớ.”

Cô đã từng một lần cho rằng, ngày mưa 9 năm trước là ngày họ gặp nhau lần đầu tiên.



Sau khi ăn uống xong, Tạ Điệt theo thói quen đi đánh răng, đầu óc choáng váng thật sự chịu đựng không nổi nữa, cô ôm đầu quay về phòng ngủ thiếp đi, cô gái vẫn luôn trằn trọc khó ngủ, lần này ngã xuống liền dính chặt vào gối.

Trong một căn phòng khác, Giang Trạch Dư tắm xong đang ngồi trên giường với cơ ngực trần, những đường cong cơ bắp hoàn mỹ cho thấy chủ nhân của dáng người này thường xuyên tập thể hình. Anh dùng khăn tắm lau những sợi tóc đang còn ẩm ướt, an tĩnh ngồi dựa vào đầu giường.

Đêm ở Yellowknife rất tĩnh lặng, kiểu yên tĩnh này khác với hầu hết các nơi trên thế giới, dân cư thực sự thưa thớt, sự yên tĩnh ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn thuộc về thiên nhiên rộng lớn.

Trong một đêm khuya như vậy, niềm vui chưa từng có trong 5 năm tràn ngập tâm trí anh như suối mùa xuân, anh cảm thấy thành phố này, đêm nay và cô gái đang ngủ trong phòng khác thật đáng yêu.

Đáng yêu đến mức trái tim anh như tan chảy.

Đó là cảm giác được yêu.

Bắt đầu từ thời niên thiếu, anh đã sống rất khó khăn. Anh mất mẹ từ khi còn nhỏ, còn cha anh thì trầm mặc ít nói, không biết chăm sóc người khác. Sau đó, chỉ vì một lúc khí phách mà anh bị hãm hại bỏ tù, ở nơi bẩn thỉu và đau đớn đó đã luyện được một thân bộ giáp cứng rắn.

Nhưng chỉ duy nhất thiếu vắng tình yêu ấm áp êm ái.

Cho đến khi bông hồng nhỏ này đột nhiên bước vào cuộc đời u ám và đầy mưu mô của anh, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh. Anh đã từng vui vẻ tự nguyện cảm thấy rằng chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô cũng sẽ trả giá cho một tình yêu nặng nề oanh oanh liệt liệt đó dưới vẻ ngoài có vẻ lãnh đạm của mình.

Anh giữ lời hứa không nhắc đến những chuyện xấu hổ khiến cô đỏ mặt này, nhưng anh thầm giấu trong lòng một câu lại một câu cô nói khi say. Vài lời này đã đủ hỗ trợ anh từ nay về sau vững bước tiến về phía cô, cũng đủ để anh cảm kích cả đời.

Giang Trạch Dư hôm nay đột nhiên thông suốt, điều anh canh cánh trong lòng bao nhiêu năm nay không phải vì cô chia tay anh, mà là vì anh quan tâm cô có yêu anh không. Bây giờ có được câu trả lời, anh bỗng nhiên không còn một chút hận ý nào —Tạ Điệt chia tay với anh khi đó, có lẽ cô thật sự cũng chịu đựng không nổi, dù sao năm đó cô cũng chỉ là một cô bé mới đôi mươi, anh làm sao có thể nhẫn tâm cùng cô so đo.

Điều quan trọng là hiện tại.

Anh nhớ tới hôm nay trong xe, Tạ Điệt nói vì lý do gì đó phải đề cao cảnh giác người kia. Anh nhìn thấy người đàn ông đó nói chuyện với Lâm Cảnh Thước, có lẽ anh ta là đạo diễn của quảng cáo này, họ Chu.

Khóe môi Giang Trạch Dư nhấp thành một đường thẳng, anh sẵn sàng cho cô thời gian, nhưng nếu có nguy cơ tiềm ẩn với cô, anh phải lên kế hoạch trước. Anh bấm số của Thành Chí Dũng: “Giúp tôi điều tra một người.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Thấy có mấy bạn nhỏ xinh xắn vào comment suy đoán có phải Dư muội bị chấn chỉnh vì điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học không hahaha quá hợp lý ta như thế nào không nghĩ tới?