Hoắc Tổng Xin Đừng Manh Động

Chương 1



Cuộc sống của Bạch Ninh luôn tuân theo khuôn mẫu mà ngươi mẹ đã đặt ra, cô giống như một con búp bê xinh đẹp không có sức sống, mỗi ngày cô đều mang một bộ mặt khác để đối diện với mọi người và làm theo những yêu cầu mà mẹ đặt cho.

Trong học tập bà càng nghiêm khắc hơn nên cho đến lớn cô chưa có một tình bạn đẹp nào, ngay cả bạn cùng bàn cũng muốn xa lánh cô. Nhưng cũng vì vậy mà cô đã đạt rất nhiều giải thưởng danh giá trong học tập, trở thành một học bá ai cũng ngưỡng mộ, trở thành một cô gái ngoan trong gia đình. Cuộc sống như vậy rất nhạt nhẽo!

Đến tối khi bước vào phòng, cô mới buông thả bản thân tháo lớp trang bị ra sống trong thế giới nhỏ của mình. Bản thân cô rất thích đọc truyện nên trong phòng rất nhiều thể loại. Nhưng việc cô thích lại bị mẹ ngăn cấm, cô chỉ có thể lén đọc vào buổi tối.

Bạch Ninh cứ tưởng khi tốt nghiệp đại học bản thân sẽ được sống với những gì mình yêu thích nhưng mẹ cô lại hoàn toàn kiểm soát cô tất cả. Ngay cả công việc cô yêu thích mẹ cũng phản đối, bà lựa chọn cho cô một công việc trong tập đoàn lớn, trong đây cô cũng chẳng hoà nhập được với mọi người, khi đối diện với họ cô luôn đeo mặt nạ để giấu đi con người thật của mình.

Tầm đến tuổi kết hôn mẹ Bạch Ninh lại tự ý quyết định tìm đối tượng phù hợp, cô cũng nghe theo mà đến gặp. Kết hôn xong cô mới nhìn thấu bản chất thật của đàn ông, mỗi ngày hắn đều tra tấn cô, những vết bầm tím đều in khắp người cô. Trong lúc tuyệt vọng nhất, cô đã có ý định giải thoát cho bản thân.

Ngày hôm đó trời mưa rất to, bầu trời âm u bao trọn cả thành phố xa hoa này. Bạch Ninh ngồi trong phòng nhìn những giọt mưa rơi trên mặt kính cửa sổ. Cô quay đầu lại nhìn thời gian, ngay khi kim đồng hồ chỉ đúng số 10, khoé miệng cô nở một nụ cười sau đó bước đi đến chỗ bàn trang điểm.

Bạch Ninh trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp và mặc váy mà cô yêu thích nhất, gương mặt tinh tế xinh đẹp nhưng vẫn không thể nào cất giấu được sự tuyệt vọng trong ánh mắt xinh đẹp ấy.

Ngắm nhìn bản thân trong gương một lúc, cô bước đi đến giường trên đầu giường có một con dao, cô cầm lên, gương mặt phản chiếu trong mặt dao, cô đã suy nghĩ rất nhiều nên mới lựa chọn như vậy. Cô không do dự mà gạch dứt khoát trên cổ tay, cô cũng chẳng cảm thấy đau gì cả mà tâm trạng lại cực kì thỏa mãn. Cuối cùng cô cũng thoát khỏi nơi đây rồi!

Hôm nay là ngày sinh nhật của Bạch Ninh nên mẹ cô sáng sớm đã thức dậy đi chợ chuẩn bị làm đồ ăn cho cô. Đến nhà vợ chồng cô, bà tiện tay mở mật khẩu và bước vào nhà, sau khi cất đồ và dọn dẹp xong, bà bước đến phòng ngủ của cô để gọi ra cùng bà chuẩn bị đồ ăn.

Khi cánh cửa mở ra mùi máu tanh nòng khiến bà buồn nôn, nhìn thấy cảnh tượng trên giường hai mắt bà mở lớn ngã xuống đất, hai chân vô lực không thể đứng dậy được.

" Không...Tiểu Ninh của mẹ."

Bà khó khăn lắm mới đi đến chỗ cô nằm, bà nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cô mà không ngừng gào khóc gọi tên cô. Nhưng thi thể vẫn nằm im một chỗ không cử động, bà lúc này mới bình tĩnh gọi hết người này đến người khác.

Nhìn những vết bầm tím trên người cô, bà không thể tưởng tượng được con gái bà lại phải chịu đựng sự dày vò này bao nhiêu lâu rồi.

Đám tang của cô diễn ra bốn ngày, ai đến viếng lại không thể đoán ra cô lại lựa chọn ra đi thế này và tên chồng khốn nạn kia cũng đã bị bắt vào tù vì hắn có liên quan đến vụ hối lộ của công ty. Mẹ cô luôn túc trực bên linh cữu của cô, miệng không ngừng nói:

 " Mẹ sai rồi! Mẹ hối hận rồi! Con hãy quay về bên mẹ đi Tiểu Ninh."

Một người đã ra đi sẽ không bao giờ sống lại được, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hình ảnh này ai cũng cảm thấy thương xót cho gia đình cô. Linh hồn cô ngồi bên cạnh mẹ của mình, đến khi có một luồng ánh sáng chói vào mắt, cô biết đã đến lúc cô phải rời khỏi nơi này, cô bình tĩnh bước vào trong, khi vào cô còn ngoảnh lại nhìn mẹ mà mỉm cười:

"Tạm biệt mẹ!"

Trong không gian là một màu trắng xoá, cô đi chân trần bước vào cô cứ nghĩ sẽ đi thẳng sẽ đến thiên đường nhưng đi đến một đoạn cũng như vậy chẳng thấy điểm đích nào cả, giống như đây là mê cung rộng lớn, bỗng dưng có một giọng nói vang lên.

" Bạch Ngữ Ninh."

" Ai đấy?"

" Bạch Ngữ Ninh."

" Bạch Ngữ Ninh."

" Tôi không phải Bạch Ngữ Ninh.". truyện teen hay

" Cô chính là Bạch Ngữ Ninh."

" Không phải...không phải."

Đột nhiên trước mắt Bạch Ninh có một ánh sáng, bởi vì quá chói nên cô nheo mắt lại, ánh sáng ấy từ từ đi đến chỗ cô nhưng theo đó cô cảm nhận được có một lực hút mạnh khiến cô không đứng vững được mà tít tắc đã bị hút vào trong.

" Aaaaa"