Hoắc Tổng Xin Đừng Manh Động

Chương 3



Cũng may công việc hiện tại lại đúng ngành Bạch Ngữ Ninh học nên cô dễ dàng làm việc nhanh chóng, nếu không e rằng cô phải từ chức sớm. Đang nghiêm túc làm việc, Hoắc Tổng lại gọi cô đi pha coffee, cô không biết lúc trước nguyên chủ pha như thế nào. Loay hoay đứng một gốc nghiên cứu một lát cũng quyết định làm theo tâm linh mách bảo.

Bạch Ngữ Ninh hồi hộp nhìn người trước mặt thưởng thức, thấy ấn đường chân mày Hoắc Mạc Niên nhíu lại cô càng thấp thỏm hơn.

" Cô pha?"

" Dạ vâng! Hoắc Tổng anh..."

" Lần sau cứ phát huy như vậy."

" Vậy tôi xin phép."

" Ừm."

Hoắc Mạc Niên cảm thấy hương vị mà Bạch Ngữ Ninh pha rất chuẩn với khẩu vị của anh, lúc trước thì anh chỉ uống một ngụm liền không có lần thứ hai, nhưng lần này thì khác.

Đến giờ cơm trưa, trợ lý Lâm mời Bạch Ngữ Ninh xuống dùng bữa với mình, hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện về công việc, đại khái cô muốn biết nhiều thứ hơn về nơi này. Lương Tình đến tập đoàn Hoắc Thị mục đích để xem tình hình Hoắc Mạc Niên có người phụ nữ khác hay không và còn mục đích khác là ăn trưa cùng nhau.

Hai người xuống phòng ăn ngồi đối diện với trợ lý Lâm, Lương Tình nhìn bóng lưng của Bạch Ngữ Ninh đến đơ người, khi thấy góc nghiên của cô trái tim đã lỡ mất mấy nhịp chăm chú người người trước mặt. Hoắc Mạc Niên nhìn thấy bạn mình có phản ứng lạ liền nhíu mày.

" Sao đấy?"

" A Niên, cô gái đó làm trong tập đoàn cậu sao?"

" Ừm là thư kí Bạch."

" Tên cô ấy là gì vậy?"

" Bạch Ngữ Ninh."

" Tên cũng đẹp mà người cũng đẹp, cậu có biết cô ấy đã có người thương chưa, cô ấy với trợ lý Lâm có quan hệ gì vậy?"

" Không biết."

" Cậu...cũng phải ngoài công việc ra cậu chẳng quan tâm đến ai cả?"

Lúc Bạch Ngữ Ninh và Lâm Dịch Châu dọn dẹp, cô quay người lại nhìn thấy hai người liền nở nụ cười công nghiệp cúi người chào rồi mới đi ra cùng Lâm Dịch Châu, Lương Tình mãi nhìn theo cô cho đến khi khuất bóng mới luyến tiếc quay đầu lại ăn.

" Tớ hình như bị cô ấy đánh mất trái tim rồi."

" Không phải vẫn còn sống sao?"

" Người chỉ biết công việc như cậu thì hiểu gì chứ?"

Hoắc Mạc Niên không quan tâm Lương Tình mà ăn phần của mình rồi quay về phòng của mình bỏ lại cái tên dở hơi ở đó một mình. Lúc đi ngang Bạch Ngữ Ninh, anh cố ý đi chậm lại để quan sát xem cô có gì đặc biệt mà khiến cho thằng bạn kia phải mê đắm như vậy.

Bạch Ngữ Ninh đang làm việc cảm giác có ai đó đang nhìn mình nên ngước lên nhìn, bốn mắt chạm nhau, không ai nói với ai câu nào, một lúc sau Hoắc Mạc Niên có chút bối rối bước nhanh vào phòng làm việc của mình. Đang nhìn lén người khác mà bị chính chủ bắt gặp nên anh có hơi bối rối ho vài tiếng rồi tránh mặt đi. Còn cô thì vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm việc của mình.

Hoắc Mạc Niên lấy tài liệu xem để vơi đi suy nghĩ trong đầu nhưng một chữ cũng không đọc được, anh thừa nhận Bạch Ngữ Ninh rất xinh đẹp và quyến rũ, không ngờ cô nghiêm túc làm việc lại có thể toát ra vẻ đẹp như thế, khi nãy quan sát anh còn phải mất mấy giây để ổn định lại nhịp tim của mình.

Hai mươi mấy năm nay lướt qua không ít những mỹ nữ anh cũng chẳng thèm dòm ngó huống chi là rung động, nhưng lại rung động trước vẻ đẹp làm việc của Bạch Ngữ Ninh.

Hoắc Mạc Niên lắc đầu đưa tay lên trán xoa xoa, một lát sau cũng lấy lại được phong thái lạnh lùng nghiêm túc của mình ngồi xử lý công việc.

Ở bên ngoài Lương Tình vẫn chưa về, anh đi về phía Bạch Ngữ Ninh, thấy cô nghiêm túc làm việc nên nhẹ nhàng đặt ly nước ở trước mặt cô, nghe được tiếng động cô nhìn theo hướng phát ra tiếng ấy.

" Chào thư kí Bạch."

" Anh là ai?"

" À tôi là Lương Tình là bạn của Hoắc Mạc Niên."

Suy nghĩ một chút cô cũng nhớ ra cái tên này, thấy anh cứ đứng nhìn cô lâu lâu còn cười ngây ngốc, cô có hơi khó hiểu chẳng lẽ anh không về làm việc sao? Thấy bản thân hơi thất thố, Lương Tình ho nhẹ nghiêm túc trở lại.

" Tôi mời cô ly nước."

" Cảm ơn Lương Tổng."

" Không cần khách sáo, sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên. Vậy tôi đi trước đây!"

" Vâng."

Bạch Ngữ Ninh duy trì nụ cười công nghiệp đến khi trên hành lang không còn bóng người cô mới tắt đi nụ cười đó. Cô nghĩ đến đời trước kết hôn với kẽ cặn bã kia, nhờ có hắn mà bây giờ cô chằng có hứng thú để yêu đương với ai. Nhìn vào ánh mắt Lương Tình cô biết rõ anh đã có ý với mình, cô cũng chẳng hứng thú đến anh với lại người đó còn liên quan đến nam nữ chính kia, cô không muốn liên quan đến học một chút nào trừ công việc. Cô nghĩ bản thân sẽ làm việc đến 40 tuổi thì sẽ thôi việc và đến một nơi khác tận hưởng cuộc sống của riêng mình, nghĩ đến tương lai về sau cô liền nở nụ cười tươi.

Đến giờ tan làm, trợ lý Lâm đã về trước còn cô vẫn còn ở lại xử lý tài liệu một chút, cô cứ nghĩ sẽ làm nhanh nhưng không ngờ khi nhìn lại đồng hồ thì đã gần 20 giờ tối, cô lúc này mới dọn dẹp đồ về nhà.

Hoắc Mạc Niên không ngờ Bạch Ngữ Ninh lại ở đến giờ này mới về nhà, lúc trước khi anh bước ra khỏi phòng liền không thấy bóng dáng một ai, anh là cuối cùng ra khỏi tập đoàn. Hai người chạm mặt nhau, cô cũng chỉ gật đầu với anh một cái rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Đứng trước cửa thang máy, anh không biết bản thân vì sao lại đứng giữ cửa giúp cô. Thấy cô đi vào cùng với mình tâm trạng lại có chút đắc ý vui mừng.

" Cảm ơn Hoắc Tổng."

" Ừm."