19
Buổi sáng ngày hôm sau tôi không có tiết học nên chuẩn bị tới thư viện thì bạn cùng phòng đột nhiên hỏi tôi: “Mày không đem đồ ăn sáng cho Châu Quyện à?”
Tôi ??
“Hắn ta chưa chắc đã ở trường, với cả cũng không cho tao đem tới đâu.”
“Mày đúng là chẳng biết gì cả, mấy cô bạn gái trước của anh ta ai cũng mỗi sáng đều cầm đồ ăn sáng tới dưới tầng kí túc xá của anh ta hết.”
Vậy sao?
Nghĩ mất mấy giây, cuối cùng tôi vẫn chạy đi mua đồ ăn sáng đem tới kí túc xá cho hắn ta.
“Anh dậy chưa? Có thể xuống đây một lát không?” Tôi gửi tin nhắn cho hắn.
Hiển nhiên là không trả lời.
Tôi xem đồng hồ, đã chín giờ rồi, muộn là tôi đến thư viện không còn tranh được chỗ ngồi đâu.
Lẽ ra tôi không nên mua đồ ăn sáng cho hắn ta, ném đi lại lãng phí rồi.
Tôi vẫn kiên trì gọi điện thoại cho hắn, đầu dây bên kia rất lâu mới có người nghe máy.
“Này, Châu Quyện.” Lần đầu tiên gọi điện thoại cho hắn, tôi có phần ngại ngùng.
“Hửm?” Nghe giọng hắn xem ra vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Xong rồi, có khi tôi đánh thức hắn mất rồi.
“Tôi đem đồ ăn sáng cho anh, anh có thể xuống đây lấy không?” Tôi nhỏ giọng nói, thật ra thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần vứt nó đi rồi.
“Không ăn.” Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Mé!
Hắn từ chối rất thẳng thắn làm tôi chẳng biết nên nói gì nữa.
“Không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày đó.” Xong luôn, tôi thấy mình tự rước nhục vào người rồi, liền chuẩn bị cúp máy.
“…..” Bên kia im lặng một lúc, mấy giây sau mới trả lời: “Cô không cảm thấy mình phiền à?”
“Vậy… tôi tắt đây.” Đưa đồ ăn sáng lại còn cấm cản, làm bạn gái cũng khó thật đấy.
“Ừ, mang vứt đi, sau nàu đừng mua cho tôi nữa.” Hắn bình tĩnh nói với tôi.
Tôi….
Đúng là tự mình đa tình mà.
“Vứt đi thì tiếc lắm, tôi đem cho em trai khóa dưới là được.” Tôi nói thật đó, ở thư viện tôi gặp một em trai, lúc nào cậu ta cũng tìm tôi hỏi đồ ăn.
Nhiều thêm một phần đồ ăn sáng chắc cũng không quá sức với cậu ta đâu.
“Được lắm… Trần Thu, cô coi lời tôi như gió thoảng bên tai đúng không?” Giọng điệu của hắn có phần nghiêm túc.
“Gì cơ?” Tôi đơ ra.
Hắn đột nhiên lại dọa tôi là ý gì?
“…..” Hắn mắng trong điện thoại câu gì đó, tôi nghe không rõ, một lúc sau lại nói thêm câu nữa: “Đứng im đó chờ tôi.”
Trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc, hắn làm sao thế, sao lại muốn xuống đây rồi?
Tôi tắt máy rồi đứng dưới khu kí túc xá nam đợi hắn.
Mấy nam sinh đi qua đều nhìn tôi một cái.
Tôi ngại ngùng quay lưng đi, đột nhiên ai đó xoa nhẹ đầu tôi, tôi giật mình xoay người lại.
“Châu Quyện!” Tôi nghiêng đầu đi, “Anh đánh tôi làm gì?”
“Mới sáng sớm, đánh thức tôi chính là để đem cho tôi cái này?” Đầu tóc hắn rối tung loạn xạ, sắc mắt hơi trắng bệch, ánh mắt liếc thứ trong tay tôi một cái.
Là ảo giác sao? Sao tôi lại cảm thấy hắn lúc mới ngủ dậy trông như con sư tử xù lông vậy, nhìn càng đẹp trai hơn.
“Cho anh, anh không thích thì vứt nó đi.” Tôi đưa cho hắn, không dám tiếp tục nhìn hắn nữa.
Thế mà hắn lại nhận, cười cười nói: “Đừng mua nữa, nếu như thật sự muốn mua thì đợi khi nào tâm trạng anh đây tốt, chúng ta ở cùng nhau, đỡ phải tốn công chạy qua chạy lại.”
Ở cùng nhau?
Tôi sửng sốt, không, là bị dọa đến đơ cả ra.
“Không… không thể ở cùng nhau được, chúng ta vẫn là…” Tôi sợ đến nỗi nói năng không rõ ràng được nữa.
“Nghĩ là ở cùng nhau thật đấy à?” Hắn nhìn tôi cười đùa.
Hắn… đâng trêu tôi?
“Không có.” Tôi phản bác.
Tuyệt đối không.
Tôi làm sao có thể?
“Tôi đến thư viện, đi trước đây.” Tôi cảm thấy nếu mình còn đây nữa thì sẽ tiếp tục bị hắn trêu chọc, tai họa như hắn tôi vẫn nên tránh càng xa càng tốt.
“Trưa nay anh đây mời cô ăn cơm.” Hắn vẫy vẫy tay với tôi, “Sinh viên tốt.”
“Đợi tới lúc đó rồi tính.” Tôi chạy mất.
20
Hắn đúng là có bản lĩnh.
Tôi ngồi ở thư viện được nửa giờ mới bình tĩnh trở lại.
Vừa với yên được một chút, cầm điện thoại lên xem liền thấy Giang Trừng đăng trong vòng bạn bè công khai yêu đương với Liễu Tinh.
Dưới khu bình luận toàn là mấy câu chúc mừng.
Tôi đơ ra một lúc, sau đó hít sâu rồi cũng viết một bình luận xuống dưới đó: “Chúc mừng.”
Bình luận xong, vừa ngẩng đầu lên, nữ chính trong câu chuyện vừa mới được công khai kia đã ngồi xuống phía đối diện tôi.
Liễu Tinh.
Mới công khai đã tới tìm tôi rồi, mục đích không cần nói cũng hiểu.
“Cô và anh ấy ở bên nhau rồi? Anh ấy đồng ý?” Cô ta kiềm chế cơn tức giận hỏi tôi.
Trong lòng tôi bỗng trở nên hồi hộp.
Đúng là nực cười, cô ta không phải đến tìm tôi để khoe khoang về Giang Trừng, mà vừa mở miệng đã nhắc đến Châu Quyện.
“Anh ta có đồng ý hay không thì cô đi mà hỏi anh ta, cơ mà hình như cũng chẳng liên quan gì đến cô.”
“Cô…” Cô ta sắp không ngồi im được nữa rồi, chậm chạp nói: “Ở bên nhau rồi thì sao? Anh ấy trước nay là người không từ chối người khác, không đến một tuần là cô bị chán rồi.”
“Chuyện đó tôi quản không nổi.” Tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn hẹn hò với Châu Quyện mãi.
Báo thù cũng được, yêu đương ngắn ngủi cũng được, tôi muốn làm như nào thì liền làm như thế.
“Trần Thu, tôi khuyên cô đừng đùa, tôi và Châu Quyện từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi rất hiểu anh ấy, anh ấy yêu đương khắp nơi như bây giờ chẳng qua là để báo thù chuyện tôi và anh ấy chia tay mà thôi.”
“Trong lòng anh ấy trước giờ chỉ có một mình tôi, cô hiểu không?”
“Cô nghĩ là cô đặc biệt hơn mấy đứa con gái khác thì anh ấy sẽ không đối xử với cô như bọn họ sao? Đừng ngu nữa, đợi cô với anh ấy chia tay xong cô sẽ còn thảm hơn cả tôi”
…..
Nghe mấy lời này của cô ta tôi rất bất ngờ.
Tôi vẫn luôn nghĩ Liễu Tinh yêu thầm Châu Quyện, không ngờ rằng bọn họ đã từng yêu nhau rồi, chỉ là đã chia tay, nghe có vẻ vẫn còn rất nhiều uẩn khúc.
Cô ta bây giờ cho tôi cảm giác giống như tôi là kẻ thứ ba xen vào chia cách hai người bọn họ vậy.
Trong lòng có chút khó chịu không tên.
“Vậy thì đợi chia tay xong rồi hãy nói đi.” Tôi mở sách ra, không muốn nghe cô ta nói lắm nữa, “Không phải cô với Giang Trừng hẹn hò rồi sao? Cô còn chạy tới đây hỏi tôi chuyện của Châu Quyện, cô cảm thấy rất hợp lí sao?”
“Ai nói tôi với Giang Trừng hẹn hò rồi? Tôi chỉ là giống như Châu Quyện, đang chọc giận đối phương mà thôi.” Cô ta dương dương tự đắc.
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự bị cách nghĩ của cô ta làm cho kinh ngạc đến nỗi lạnh cả sống lưng.
Cô ta lấy đâu ra cái tự tin đó? Tam quan của cô ta đâu rồi?
“Giang Trừng có biết không?” Tôi hạ thấp giọng hỏi cô ta.
“Hờ… có quan trọng không? Anh ta vẫn luôn biết tôi thích Châu Quyện, tôi cũng đã từng từ chối anh ta, là anh ta cứ nằng nặc thích tôi.”
!!!
Tôi thật sự tức đến nỗi sắp bốc hỏa rồi.
Sao trên đời lại có loại con gái như này nhỉ?
Quan trọng là, Giang Trừng có gì sai?
Người đàn ông mà tôi thích suốt ba năm, bị cô ta đem ra làm trò đùa như này?
“Anh ấy thật lòng với cô, cô không nên lừa dối anh ấy.” Tôi đã không còn biết nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy đau lòng.
“Đau lòng cho anh ta?” Cô ta hỏi ngược lại tôi.
“…” Tôi tức đến nỗi không nói nên lời.
“Trần Thu, chúng ta xem xem ai chơi ai, xem ai là người đi đến cuối cùng, cô dám tranh Châu Quyện với tôi, vậy thì Giang Trừng tôi không thể bảo đảm rồi.”
“Cô điên vãi, liên quan gì đến tôi?” Tôi cầm sách đứng dậy đi mất, chẳng muốn phí lời với cô ta nữa.
Sau lưng truyền tới tiếng cưởi của cô ta.
21
Vừa đi đến tầng dưới, liền gặp phải Giang Trừng đang cầm hai cốc trà sữa.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Thu Thu.” Tôi quay người đi, anh ta liền gọi tôi lại.
“Ừ.” Tôi chỉ đành dừng lại chào hỏi với anh ta.
Anh ta đi lên, đem trà sữa giấu ra sau lưng.
Chắc là mua cho Liễu Tinh, không phải cho tôi.
Nghĩ tới đây, tôi có chút buồn cười.
“Em không ôn bài à? Sao đã đi rồi?” Anh ta hỏi tôi, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi.
Tôi cúi đầu xuống, hơi ngại, nói: “Ừ, có chút việc, đi trước đây.”
“Được.” Anh ta lùi sang một bên để nhường đường cho tôi.
Trước kia đều là tôi mua trà sữa cho anh ta.
“Tạm biệt.” Tôi chào anh ta xong liền đi xuống dưới mà không hề quay đầu lại.
Đi đến chỗ ngã rẽ, đằng sau đột nhiên vang lên một câu: “Chúng ta… còn có thể làm bạn thân nhất của nhau không?”
Bước chân tôi dừng tại chỗ đó, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
“….” Tôi không trả lời anh ta, cứ thế đi mất.
Có thể làm bạn thân không?
Đầu óc tôi rất loạn.
Ba năm nay, tôi vẫn luôn mập mờ với Giang Trừng.
Anh ta là đàn anh học liên thông lên thạc sĩ, tôi thường xuyên làm thí nghiệm với anh ta.
Anh ta rất tinh tế, cũng rất kiên nhẫn.
Tôi thường nghĩ, gả cho người đàn ông như anh ta nhất định rất hạnh phúc.
Chỉ là, chúng tôi không có duyên phận.
“Chị dâu.” Đi qua sân bóng rổ, trong đám đông đột nhiên có người gọi tôi.
Tôi theo phản xạ nhìn qua đó, là mấy người Châu Quyện.
Hắn đứng trong đám người đó nhìn rất xuất chúng, mặc một chiếc áo tanktop, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Khoảnh khắc tôi nhìn hắn thì hắn cũng nhìn lại tôi, có điều là ánh mắt cũng chẳng dừng được mấy giây liền tiếp tục chơi bóng.
Trái lại đám anh em của hắn không ngừng chạy quay đây gọi tôi lại.
“Mấy cậu chơi bóng…” Tôi dừng lại chào hỏi bọn họ.
“Đúng ạ… anh Quyện sáng sớm phát khùng ngủ không được, kéo bọn em dậy chơi bóng rổ.”
Hừ!
Ngủ không được, là bởi vì bị tôi đánh thức.
Tôi có tội.
“Chơi bóng tốt mà, có thể rèn luyện thân thể, các cậu tiếp tục đi, tôi đi trước đây." Tôi bây giờ không có tâm trạng dính người.
“Chị dâu, bọn em khát quá, chị có thể mua nước khoáng cho bọn em không?” Cậu ta, một tên đàn ông thân cao 1m8 đột nhiên làm nũng với tôi.
Da đầu tôi ngứa ran.
“Muốn… muốn uống loại nào?” Tôi không có cách nào từ chối.
Bọn họ mồ hôi ướt đẫm trán, xem ra rất mệt.
“Hehe, loại nào cũng được.” Chàng trai kia cười cười nói.
Kết quả vừa nói xong, một quả bóng rổ bay qua.
“A…” Một tiếng kêu thất thanh, chàng trai kia đau khổ ôm lấy đầu, “Anh Quyện, sao anh ném em?”
Tôi bị dọa phát khiếp, lùi về sau mấy bước.
Kết quả hắn đi về phía tôi, liếc cái dáng vẻ nhát chết của tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Bọn họ bảo cô làm cái gì?”
“Mua nước.” Mua nước thôi mà, hắn đánh người ta làm gì?
Hung dữ.
Tôi đâu có cắm sừng hắn đâu, đến cả anh em của mình mà hắn cũng đề phòng.
“Cô đồng ý rồi?”
“Ừ.”
“Ai là bạn trai của cô cô không phân biệt được sao?” Hắn rõ ràng có hơi tức giận rồi.
Đương nhiên không phải là vì ghen, hắn cũng đâu có thích tôi.
Hắn chính là kiểu theo chủ nghĩa đàn ông, tính sở hữu rất mạnh.
“Mua nước thôi mà, tôi chuẩn bị mua một thùng, các anh đều có thể uống.” Tôi giải thích.
“Còn mua hẳn một thùng? Có tiền, còn thích làm chân sai vặt cho người khác, có ngốc không đấy?” Hắn lườm tôi một cái.
Tôi đối diện với cái dáng vẻ đột nhiên tức giận của hắn có chút không chống đỡ nổi, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt rồi.
Tôi ủ rũ chuẩn bị rời đi: “Vậy tôi không mua nữa, tôi đi trước dây.”
“Quay lại.” Tôi mới đi được hai bước, hắn lại gọi tôi quay lại.
Muốn như nào nữa?
“Làm gì thế?” Tôi hỏi hắn.
“Nước Mizone, vị cam, đông lạnh.” Hắn nói một tràng, sau đó còn bảo: “Mua một chai thôi.”
Tôi???
Bắt tôi đi mua nước cho hắn ta, lại còn mua mỗi một chai thôi?
Cũng làm mất lòng người khác quá rồi đấy.
“Vậy tôi mua cho mình anh chai Mizone, mua cho bọn họ nước khoáng có được không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Hắn quay mặt đi, hung dữ nói: “Ai cần cô quản mấy chuyện không đâu đấy làm gì?”
“Anh… anh hung dữ như thế làm gì, tôi chỉ mua một chai thôi đã được chưa?” Tức chếc mất, hắn lúc nào cũng hung dữ như thế.
Tôi ấm ức đi đến căn tin.
Trên đường mua Mizone về, tôi mắng hắn mấy chục lần, thế mà vẫn phải đưa nước cho hắn.
Anh em của hắn đều nhìn tôi, chỉ mua một chai, xì xầm bàn tán.
Hắn điềm tĩnh nhận lấy nước, ngửa cổ đổ nước vào miệng.
“Không chơi nữa.” Uống nước xong, hắn phán một câu.