Hôn Quả Mọng Ngọt Ngào FULL

Chương 3



12.

Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Tiêu không có ở trong phòng.

Điện thoại rung lên.

"Mau xem Weibo đi!" Giọng Đỗ Lam phát ra từ điện thoại.

Cụm từ [Giang Yêu Yêu Kinh Hí] đã leo cao.

Tim tôi đập loạn, bấm vào cụm từ này giống như đang xem điểm thi đại học.

Cũng hết cách rồi, ai bảo tôi vừa vào giới giải trí không lâu thì cụm từ này đã xuất hiện chứ.

Lúc ấy tôi bị mắng đến mức suýt rời khỏi giới.

Sau khi bấm vào tôi mới biết có người đã đăng tải đoạn video tôi hát hí tối qua lên mạng.

Qua một đêm, rất nhiều người đã xem nó.

[Ôi Giang Yêu Yêu hóa trang thanh y đẹp quá, đẹp nhất luôn!]

(Thanh y: "Đán" là tên gọi chung cho tất cả vai nữ trong Kinh Hí. Dựa vào tuổi tác mà chia ra bốn loại: thanh y, hoa đán, lão đán, đao mã đán. Các nhân vậy thanh y thường có tích cách yểu điệu, trang nhã, khi biểu diễn thường mặc áo xanh, vai diễn thiên về hát, thoại lời theo vần điệu.)

[Tôi đã đặc biệt đi tìm hiểu về Kịch Hí, Giang Yêu Yêu cũng có chuyên môn đấy, giọng háy quá hay!]

[Sao cô ấy trang điểm đậm như vậy mà trông vẫn quyến rũ nhỉ?!]

Tôi lướt qua từng bình luận, bất ngờ là không có ai mắng tôi cả.

Mặc dù vẫn có người chê, nhưng đó cũng là nhận xét chuyên nghiệp.

Giống... Giống như bình luận ảo ấy.

"Mình không mua thủy quân, nhưng mà trông không được bình thường, không có ai mắng mình hết, có phải Thẩm Tiêu mua không vậy?"

Thẩm Tiêu?

Tôi vội vàng xuống lầu, Thẩm Tiêu đã ngồi trên bàn ăn sáng trước.

"Thẩm, Thẩm Tiêu, vụ em hát Kinh Hí lên hot search..."

"Tôi mua."

Không chờ tôi nói xong, Thẩm Tiêu đã thẳng thắn trả lời, "Em hát rất hay, nên tôi đã tìm người xóa những bình luận tiêu cực, chỉ để lại bình luận tốt thôi."

"Bồ Tát sống! Anh đúng là Bồ Tát sống! Nhất định em sẽ đi gặp Phật Tổ niệm tên anh ngàn lần, bảo người phù hộ anh!"

Bàn tay đang ăn của Thẩm Tiêu dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn tôi, "Một tuần sau đoàn kịch Bắc Kinh sẽ tuyển người mới, tôi đăng ký cho em, em đi thử xem."

"Hả?"

Nên tôi phải tiếp tục ở lại nhà anh sao?

Thậm chí, nếu trúng tuyển thì có lẽ tôi vẫn phải ở lại Bắc Kinh?

Vậy thì chẳng phải là ở ngay dưới mắt anh sao?

"Sao hả?" Thẩm Tiêu đứng dậy, đi về phía tôi, "Em không muốn tham gia?"

Chuyện đó.... À thì....

"Được, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."

Tôi đồng ý, cùng lắm thì biểu hiện kém để trượt là được chứ gì.

13.

Ăn sáng xong Thẩm Tiêu đi ra ngoài.

Sau khi gọi điện thoại nói chuyện công việc với Đỗ Lam, tôi bắt đầu chơi điện thoại.

Bỗng nhiên lướt trúng một hot search vị trí thấp.

[Hôn sự của Quý Như Du và Thái tử nhà họ Thẩm bị hoãn lại.]

Sau khi xem xong, tôi sửng sốt.

Thẩm Tiêu nói không có vụ đính hôn hóa ra chỉ là hoãn lại thôi sao?

[Đóa hoa lạnh lùng với tiểu thư vào giới giải trí để chơi, kết hợp xứng đôi đấy!]

[Nghe nói vì tối nay Quý Như Du muốn nhận giải nên Thẩm Tiêu mới đặc biệt lùi lễ đính hôn lại.]

[Sao Quý Như Du lại kéo Thẩm Tiêu sa ngã được vậy, đây là chân ái phải không?]

[Quý Như Du của bọn tôi là người phụ nữ chiến thắng Phật Tổ, nhất định không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu!]

Ở khu bình luận, đa số là fan của Quý Như Du khen cô ấy, cũng có không ít người qua được chúc mừng cho họ.

Tôi không nhịn được đọc từng bình luận một.

Có người đăng bức ảnh, trong ảnh là khi Quý Như Du lên sân khấu nhận giải, Thẩm Tiêu ngồi dưới mỉm cười nhìn cô ấy.

[Là một bệnh nhân được Thẩm Tiêu điều trị bốn năm, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười đó.]

[Quả nhiên chỉ có sắc đẹp phụ nữ là không thể cưỡng lại được mà.]

Đừng nói là cư dân mạng, ngay cả tôi cũng là lần đầu tiên thấy Thẩm Tiêu cười ngọt ngào như thế.

Trong ảnh, ánh mắt anh lóng lánh như chỉ chứa mỗi người đang đứng trên sân khấu.

Cuối cùng tôi lướt tới Weibo của Quý Như Du.

[Cảm ơn fan, cảm ơn gia đình, cảm ơn anh.]

Bên dưới là ảnh Quý Như Du mặc sườn xám cầm cúp, còn có bức ảnh hai bàn tay đang nắm chặt.

Tôi nhìn Weibo hồi lâu.

Rồi giống như tự tìm ngược xem những bài viết trước của cô ấy.

Mười bài thì sẽ có một hai bài khoe ân ái, có thể nhận ra là bọn họ rất ngọt ngào.

Quý Như Du cười vui vẻ hạnh phúc giống như năm đó.

Năm đó sau khi lấy được tiền cọc, tôi có cơ hội làm phẫu thuật cho người mẹ đang bị bệnh nguy kịch, nhưng cuối cùng, tôi cũng không thể cứu được mẹ.

Tôi coi mọi thứ là quả báo của mình, vì thế tôi không cần số tiền còn lại của nhà họ Thẩm nữa.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng kiếm tiền để nhanh chóng trả tiền lại cho nhà họ Thẩm, xin Thẩm Tiêu tha thứ cho tôi vì những chuyện tôi đã làm khi không tỉnh táo.

Nhưng tôi không ngờ mình lại mang thai.

Thời gian đó tôi đang đau buồn vì sự qua đời của mẹ, khi cảm thấy không ổn thì bụng đã lớn rồi.

"Đứa bé đã lớn như vậy rồi mà cô không cảm nhận được sao?"

Bác sĩ siêu âm nói, "Nhìn chắc là được bốn tháng rồi, cô làm mẹ không để tâm chút nào cả."

Tôi trăn trở từ mẹ này, đột nhiên rơi nước mắt, "Cho tôi nhìn đứa bé được không?"

Bác sĩ đóng dấu lên hồ sơ bệnh án, "Xem đi, là sinh đôi, rất khỏe mạnh."

"Có muốn nghe tim thai không, đập mạnh lắm đấy." Nói rồi, bác sĩ mở âm thanh cho tôi nghe.

"Thịch, thịch..." Tiếng động vang lên.

"Đứa bé rất khỏe mạnh. Ba của đứa bé đâu? Không tới cùng cô à?"

Có lẽ thấy tôi khó xử nên bác sĩ vội vàng nói, "Xin lỗi, nhưng cô có muôn giữ lại đứa bé không? Là thai đôi được bốn tháng, nếu phá thì sẽ không tốt cho cơ thể, ảnh hưởng xấu đến tử cung của cô. Nhiều người đến tận bây giờ vẫn chưa có con được đâu."

"Hơn nữa các bé rất ngoan, tôi thấy cô không có phản ứng nôn nghén gì mà."

Tôi nhìn hồ sơ siêu âm, "Đây là chân của bé à?"

"Đúng vậy. Bốn cái chân, bốn cái tay, chúng còn đang ôm nhau nữa này, trông có vẻ thân nhau đấy." Giọng bác sĩ vô cùng dịu dàng.

Tim tôi cũng mềm đi.

Hay là.... Cứ giữ lại.

"Đây là hai trăm vạn, là phần thưởng vì cô đã dụ dỗ Thẩm Tiêu phá giới."

Không lâu sau, Quý Như Du tìm đến tôi, ném cho tôi một tấm thẻ

Hình như Quý Như Du rất thích mặc sườn xám, chậm rãi ngồi xuống trước mặt tôi.

Còn tôi thì đau khổ, không có tâm trạng chỉnh trang lại mái tóc bù xù của mình.

"Tôi đã nhận tiền của nhà họ Thẩm..." Tôi xấu hổ từ chối, "Có số tiền đó là đủ rồi."

"Không không." Quý Như Du nhoẻn miệng cười, "Đây là phần thưởng tôi dành cho cô."

"Tại sao?"

"Đương nhiên là vì anh ấy phá giới, người khác mới có cơ hội."

"Tôi từng nói cho cô biết chưa, Thẩm Tiêu, anh ấy chưa từng đến gần phụ nữ."

"Cấp ba chúng tôi ngồi bàn, anh ấy chỉ hận cách xa tôi tám trăm mét."

"Trước đây cuối tuần nào anh ấy cũng phải đi chùa bái Phật, sau khi cô xuất hiện, anh ấy không đi nữa."

"Xem ra mùa xuân của anh ấy đã tới rồi, mùa xuân của tôi cũng sắp tới đó."

Quý Như Du cười khúc khích, đẩy tấm thẻ về phía trước, "Mật mã là ngày sinh của cô."

Tôi chưa kịp từ chối thì cô ấy đã đứng dậy bỏ đi.

Tôi đuổi theo, lại nhìn thấy cô ấy đã bước lên xe, ở trên ghế lái là một hình bóng quen thuộc.

Tôi siết chặt tay, trơ mắt nhìn chiếc xe đi xa.

Tôi vẫn còn giữ tấm thẻ đó, không động lấy một phần, sau đó nhờ người ta trả lại cho Quý Như Du.

Bao nhiêu năm rồi, tôi cố tình không để ý đến quan hệ giữa Thẩm Tiêu và Quý Như Du.

Cho dù ở trong cùng giới giải trí, cô cũng cố gắng tránh mặt cô ấy.

Không ngờ vừa về Bắc Kinh đã phải gặp.

Tôi mỉm cười, tựa lưng vào ghế sô pha, lẩm bẩm, "Đúng là vẫn không buông được, năm đó... Sao mình phải làm vậy chứ?"

Vẫn nên nhanh chóng trở về, rời xa Bắc Kinh là quan trọng nhất.

14.

Vừa mới đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, hai bé con ở nhà đã gọi điện tới.

Hai đứa nhỏ càm ràm.

"Mẹ ơi mẹ ơi, bao giờ mẹ về, con nhớ mẹ."

Đây là em gái Kỳ Kỳ thích làm nũng.

"Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ." Đây là anh trai Lạc Lạc.

"Mẹ, có phải mẹ đi tìm ba cho bọn con không?"

Hai bé con mỗi đứa một câu, tôi nghe mà thấy đau đầu.

Đúng là gánh nặng ngọt ngào mà.

Lạc Lạc đột nhiên ghé sát vào tai Kỳ Kỳ, "Em quên rồi à? Không được nhắc đến ba."

Kỳ Kỳ vội che miệng lại.

Chúng nói bé nhưng tôi vẫn nghe thấy.

Tôi đau lòng, bỗng nhiên nghi ngờ hành vi của mình.

Tôi vội vàng nói lảng sang chuyện khác, giải thích với bọn chúng tôi sẽ về thành phố Hàng muộn, xong xuôi thì bọn chúng phải đi nhà trẻ.

Bọn chúng từng đứa gọi mẹ, tim tôi vừa đau vừa mềm.

Bịn rịn cúp máy.

Vừa ngẩng lên đã thấy Thẩm Tiêu đứng trước cửa phòng khách.

"Anh, anh về lúc nào!"

Chết tiệt, sao cửa nhà Thẩm Tiêu chẳng có tiếng động gì vậy!

"Chắc là.... Từ lúc em nói chuyện điện thoại với Đỗ Lam xong?"

15.

Vậy chẳng phải là nghe thấy hết rồi sao?

Chuyện này....

"Nếu em nói, đó là con nuôi của em, anh có tin không?"

Tôi nắm chặt điện thoại, nói ra một câu rất ngu.

Thẩm Tiêu chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, không khí trầm mặc.

Lúc tôi đang thấp thỏm thì anh nói, "Tin."

"Hả? Anh tin sao?"

IQ của Thẩm Tiêu chắc phải hơn một trăm chứ, dù sao mọi người cũng gọi anh là thiên tài mà.

"Chỉ là em tình cờ nhận nuôi hai đứa trẻ giống y hệt nhau thôi, đúng không?"

Thẩm Tiêu duỗi tay cần quả quýt, bắt đầu bóc vỏ ăn.

"Nói thật thì, đó là con của chồng cũ của em. Chồng cũ của em chết rồi, em lại còn ở trong giới giải trí...."

"Khụ, khụ khụ...." Thẩm Tiêu đột nhiên bị sặc, khó khăn lắm mới ngừng được, anh nghiến răng nói từng chữ, "Chồng, cũ, của, em? Còn chết rồi?"

"Đúng vậy, nên thật ra em chính là góa phụ. Anh thả em đi đi, đừng để vì em mà bị mọi người bàn tán."

Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi.

Ánh mắt Thẩm Tiêu u ám, "Em rất muốn đi? Dù phải từ bỏ đợt tuyển người mới của đoàn kịch Bắc Kinh?"

"Thật ra... Ở thành phố Hàng cũng có đoàn kịch mà." Tôi nói nhỏ.

Sao thấy mình giống kiểu ăn cháo đá bát vậy nè.

Lại tiếp tục im lặng, khi Thẩm Tiêu lên tiếng một lần nữa thì giọng đã khàn đi.

"Được, tôi đồng ý với em, thả em đi."

16.

Tiền đề thả tôi đi là anh muốn tôi ở lại hai ngày.

Tôi đồng ý.

Sáng hôm sau, Thẩm Tiêu đích thân lái xe trở tôi, quãng đường đi hoang vắng lạnh lẽo, cuối cùng lại tới một thôn nhỏ.

Phía xa, tôi nhìn thấy sân khấu kịch của thôn cùng với những cô bác đang ngồi chờ.

"Có muốn thử không?"

Thẩm Tiêu đóng cửa xe, ra hiệu cho tôi nhìn sân khấu kịch.

Sân khấu kịch rõ ràng vừa mới được dựng.

"Nghe nói hôm nay có Kịch Hí, không biết diễn vở nào nhỉ?"

"Diễn vở bài không quan trọng, mấy chục năm rồi bà già tôi chưa được xem đâu."

Thẩm Tiêu đặt một tay lên vai tôi, "Thấy chưa, bọn họ rất mong chờ. Tôi.... Cũng vậy."

"Nhưng mà không có đội ngũ làm việc của em...."

"Yêu Yêu!"

Tôi nghe thấy tiếng quen thuộc, vội vàng quay đầu, "Đàn anh!"

Người đến là đàn anh Tần Xuyên thời còn đi học diễn của tôi, bây giờ cũng thành thành viên của đoàn kịch Bắc Kinh, không ngờ anh ấy cũng đến.

"Anh Thẩm nói người ở đây rất thích nghe Kinh Hí, nói em rất muốn biểu diễn. Bây giờ bọn anh không có lịch diễn, nên anh đã tập hợp các đàn em lại."

Nghe xong, tôi nhìn Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu gật đầu, "Đi đi, tôi đưa nhân viên trang điểm và quần áo đến rồi."

Tôi thảo luận với các đàn anh, quyết định vẫn diễn vở "Ngọc Đường Xuân" tôi vẫn luôn luyện tập.

Đây là vở kịch mà đã năm năm rồi tôi chưa diễn.

Khi lên sân khấu thì không thể ngừng lại.

Tôi vốn tưởng người xem sẽ ngày càng ít đi, không ngờ dù là thời gian ăn cơm trưa, người xem vẫn không ngừng tăng lên.

Ban đầu chỉ có người già và người trung niên, sau đó dần dần xuất hiện thêm người trẻ tuổi.

Tôi thấy nhiều người mặc đồ đen đang duy trì trật tự.

Một con thôn nhỏ lại trở thành sân khấu lớn.

Nhưng không thể phủ nhận, mỗi khoảnh khắc cao trào đều có người vỗ tay, cảm giác đó như sự nỗ lực bao nhiêu năm của tôi cuối cùng cũng có bến đỗ.

Kết thúc, mọi người vẫn chưa tản đi.

Lúc tháo đồ trang sức trong xe, tôi nghe thấy người bên ngoài nói.

"Hát hay thật, hát hay thật đấy."

"Không biết sau này còn có cơ hội nghe nữa không?"

Những cụ ông cụ bà vừa cảm thán vừa không nỡ rời đi, hi vọng được nghe thêm lần nữa.

"Các bà à, nếu có cơ hội bọn cháu sẽ đến nữa. Sau này nếu diễn ở rạp hát lớn, bọn cháu cũng sẽ mời mọi người, mong mọi người giúp bọn cháu tuyền truyền về buổi hôm nay."

Thẩm Tiêu đứng bên ngoài giải thích với họ, giọng hờ hững nhưng rất có trọng lượng.

Bàn tay tháo trang sức của tôi khựng lại, Thẩm Tiêu này... đúng là vẫn hiểu tôi như vậy, rất biết cách làm tôi rung động.

"Em lên hot search rồi!" Đỗ Lam lấy điện thoại ra, ánh mắt nặng nề.

[Giang Yêu Yêu và Thẩm Tiêu ngoại tình.]

[Giang Yêu Yêu và đoàn kịch Bắc Kinh.]

Hai cụm từ này từ đỏ biến thành màu đen.

Có người tung tin tôi đăng ký tham gia vào đoàn kịch Bắc Kinh, khóc lóc nói mình khổ sở học Kinh Hí bao nhiêu năm, giờ lại bị diễn viên chiếm chỗ.

Sau đó có người tung ảnh bọn tôi biểu diễn ở thôn hôm nay ra, Thẩm Tiêu đứng một góc cũng bị chụp lại.

[Chẳng phải Giang Yêu Yêu có kim chủ rồi sao? Sao lại dính dáng đến Thẩm Tiêu?]

[Tội nghiệp Quý Như Du, bị con hát ở đâu ra cướp mất chồng.]

[Lại còn bày đặt tin Phật nữa chứ, chẳng khác gì bọn đàn ông ghê tởm cả!]

[Có ai nhớ Giang Yêu Yêu từ bỏ nghệ thuật để vào giới giải trí kiếm tiền không? Bây giờ chuẩn bị an nhàn núp dưới bóng kim chủ rồi à?]

Đây vẫn còn là bình luận bình thường chán, có một vài bình thường còn khó coi hơn.

Tôi nhìn thoáng qua Thẩm Tiêu đang gọi điện thoại, nói với Đỗ Lam, "Đăng bài giải thích đi, nói em và Thẩm Tiêu không có quan hệ gì, em cũng sẽ không tham gia buổi tuyển chọn của đoàn kịch Bắc Kinh."

"Được."

Đỗ Lam đang bàn bạc viết bài giải thích với đoàn đội bỗng trở nên kích động.

"Thẩm Tiêu, không, không phải là Thẩm Tiêu, tập đoàn Thẩm thị đăng thông báo giải thích rồi!"

"Cái gì?" Tôi vội lấy điện thoại ra, tìm được trong danh sách mình theo dõi.

Quả nhiên bài đăng giải thích của tập đoàn Thẩm thị đã nằm trên top.

[Tôi từng một lòng hướng Phật, là cô ấy, giả dạng thanh y ngăn tôi bước về phía Phật. Cho nên cô ấy mới là ánh sáng trong lòng tôi. Chúng tôi đã từng xa nhau, bây giờ đang theo đuổi lại, mong mọi người đừng suy đoán ác ý.]

Hình ảnh minh họa là ảnh lúc tôi hát hí trên sân khấu.

Rõ ràng đây là bài Thẩm Tiêu viết.

Nhìn bài giải thích này, tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp.

Vậy nên, Thẩm Tiêu đã biết tôi từ lâu rồi sao.

Nhưng còn Quý Như Du?

Một bộ phận cư dân mạng rất tức giận, chạy đến Weibo của Quý Như Du an ủi.

Quý Như Du đăng bài, [Mấy năm nay, cuối cùng vẫn là tin nhầm người!]

Áy náy trong lòng tôi dâng lên đỉnh điểm.

Thẩm Tiêu, rốt cuộc là anh đang định làm gì vậy?

17.

Vào buổi tối, Thẩm Tiêu dẫn tôi tham gia một buổi tiệc.

Xe vừa dừng lại, tôi đã thấy Quý Như Du mặc trang phục lộng lẫy bước vào hội trường.

Động tác đang định bước xuống xe của tôi dừng lại, nhanh chóng lùi về sau, "Em không đi."

"Yêu Yêu!" Thẩm Tiêu không ngờ tôi lại đổi ý vào phút chót, giọng nặng nề, "Chỉ tham dự hoạt động với anh thôi mà khó chấp nhận như vậy sao?"

Tôi khoanh tay, "Không đi!"

"Em không muốn đi nữa?"

"Vợ chưa cưới còn ở trong đó, anh lại còn muốn em khoác tay anh vào?" Tôi trừng mắt nhìn anh, "Thẩm Tiêu à Thẩm Tiêu, không ngờ anh còn có tố chất làm trai đểu đó!"

"Người mới gặp người cũ, anh không sợ bị lật xe sao?"

"Nói yêu em nhưng lại muốn đính hôn với người khác!"

Nói xong, tôi đóng mạnh cửa xe lại, "Bác tài, chúng ta đi."

"À, cô Giang, hay là cô cứ vào với Thẩm tổng đi." Hình như tài xế đang nén cười, nhưng thấy Thẩm Tiêu đứng bên ngoài lại nhịn.

“Không!”

Một giây sau, Thẩm Tiêu trực tiếp mở cửa xe, xỏ qua nách tôi kéo tôi đi ra ngoài, "Giang Yêu Yêu, em đang nói linh tinh gì đó?"

"Yên tâm, không để ai bàn tán em đâu." Anh sửa lại váy cho tôi, khẽ cong môi, "Đi thôi."

Vào trong hội trường, hai người bọn tôi được rất nhiều ánh mắt chú ý.

Chỉ mới đi vài bước, tôi đã thấy run sợ.

Mọi người đang thì thầm nói nhỏ, thậm chí tôi còn nhìn thấy bà nội Thẩm Tiêu, là bà cụ sang trọng trang nhã kia.

Bà cụ hơi sửng sốt.

Tôi dừng lại, thôi rồi, tôi đã phá hủy chuyện tốt của cháu trai cưng của bà rồi. Liệu bà cụ có ăn thịt tôi không?

"Bà nội anh liệu có bị tức chết không?" Tôi nghiến răng nói bên tai Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu nghiêng đầu nghe tôi nói, xong thì bơ tôi luôn.

"Thôi rồi, bà cụ nhà anh đang đi về phía này, bà ấy không đánh em chứ?"

"Xong rồi, vợ chưa cưới của anh cũng đến luôn, liệu cô ấy có tát em không?"

Má ơi, tôi sợ thật đấy.

"Giang Yêu Yêu, bao nhiêu năm rồi, sao em vẫn nói nhiều vậy hả? Thảo nào bọn nhỏ lại thích lảm nhảm như vậy."

Hai người đó tới càng gần, tôi muốn rút tay về nhưng lại bị Thẩm Tiêu nắm chặt.

"Thẩm...."

Quý Như Du vừa lên tiếng, tôi đột nhiên rút tay ra, "Hai người đừng hiểu lầm, bọn tôi không có quan hệ gì hết!"

Thấy họ trợn mắt há mồm, tôi giải thích, "Thật đấy! Ngày mai tôi sẽ về nhà luôn."

"Không được đi!"

Hai người đồng thời nói.

"Hả?"