Kế Hoạch Cưa Đổ Sếp FULL

Chương 3



Địa điểm tụ họp là khách sạn của gia đình Từ Thiếu Vũ.

Mọi người ngồi quanh chiếc bàn tròn, ăn cơm trước, Châu Tự ngồi bên phải tôi.

Tới khi không biết anh đã nhìn vào eo tôi đến lần thứ bao nhiêu, tôi cũng không nuốt nổi nữa.

Chủ yếu là tôi rất muốn cười.

Bạn bè gặp nhau nên tôi ăn mặc rất thoải mái, hôm nay ăn mặc cũng rất đơn giản, áo phông trắng phối cùng chiếc quần ống rộng.

Thật ra áo không quá ngắn, chẳng qua lúc gắp thức ăn, tay liền vai áo sẽ bị kéo lên trên một chút.

Lên lên xuống xuống, luôn bị hở eo.

Tôi thấy anh nhìn hăng say như thế, dứt khoát cầm vạt áo túm thành hình bông hoa phía bên trái, để lộ ra chiếc eo gầy, một công đôi việc.

Không lâu sau, Châu Tự ghé vào tai tôi: “Em không thấy lạnh sao?”

Tôi cố nhịn cười: “Không lạnh.”

Tôi nghĩ bụng, ai bảo anh cố tình để lộ múi bụng trước mặt em, không cho em tuỳ hứng để lộ eo được sao?

Cái này gọi là g ậy ông đ ập lưng ông.

Anh vẫn nói: “Anh có mang theo áo khoác, để trên xe, nếu em lạnh anh đi lấy cho em.”

Tôi nhịn cười nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, mọi người đã lên tiếng chòng ghẹo: “Vợ chồng son đang thủ thỉ với nhau gì đấy, dựa sát như thế, nói cho mọi người nghe với, được không?”

Tôi nhìn sang.

Người nói là Lâm Thành, một cậu ấm đào hoa, trước kia từng theo đuổi tôi nhưng tôi không thích, là kiểu người thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo.

Tôi đáp trả: “Vợ chồng người ta nói chuyện với nhau mà cậu cũng muốn nghe à, có biết xấu hổ không vậy?”

“Không xấu hổ, ở đây có ai không muốn nghe đâu.”

Cậu ta bật cười, tỏ vẻ buồn bã nói: “Một người đẹp như cậu sao lại bị Châu Tự cua được vậy? Sếp Châu, anh chia sẻ chút kinh nghiệm đi.”

Tôi không chịu nổi giọng điệu ngả ngớn đó của cậu ta, đang định nổi đóa thì lại bị Từ Thiếu Vũ giành lời.

“Này, Lâm Thành, cái thằng này, cậu mà so được với Châu Tự sao? Giải quyết xong đống nợ cậu trong tay cậu trước đi.”

Chắc Từ Thiếu Vũ đã ngà ngà say, bình thường cậu ấy nói chuyện rất có chừng mực, sẽ không cay nghiệt, thẳng thắn giống như lúc này, hôm nay lại chẳng thèm nể nang ai.

“Tôi không sánh bằng, ở đây có ai sánh bằng à?” Lâm Thành nói.

Từ Thiếu Vũ đáp: “Ở đây ai cũng thua Châu Tự hết.”

Có lẽ do vui quá, cậu ấy lớn tiếng nói: “Người ta thích Tiểu Khê suốt ngần ấy năm, là thật lòng thật dạ, cái đám thay người yêu như thay áo các cậu, nói ra không sợ người ta cười vào mặt cho à.”

Cậu ấy dông dài, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

Lộ hết rồi!

6
Tôi lẳng lặng nhìn Châu Tự, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình, bối rối có thêm một chút căng thẳng.

Tôi nuốt nước bọt, còn chưa nghĩ xong sẽ nói gì, Từ Thiếu Vũ đã chuyển hướng sang tôi, hỏi: “Tiểu Khê, cậu nói xem đúng không?”

“Hả?” Tôi không nghe thấy gì hết.

Nhưng mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi chỉ đành gật bừa.

“Thấy chưa, tôi đã nói gì nào!” Từ Thiếu Vũ kiêu ngạo nói.

Bỗng dưng Châu Tự nắm cổ tay tôi, rất nóng, anh nắm rất chặt, cũng chẳng nói một lời, kéo thẳng tôi ra ngoài.

Tôi nhíu mày đi theo anh.

Vẫn còn đang ngơ ngác, Từ Thiếu Vũ không nói chuyện gì không nên nói chứ?

Giữa các phòng riêng còn có một phòng nghỉ. Châu Tự mở cửa ra, ôm tôi đi vào trong, khoá cửa lại, sau đó giam tôi giữa hai cánh tay anh.

Anh cụp mắt nhìn tôi, ánh mắt đen như mực.

Bầu không khí này khiến tôi không khỏi sợ hãi, rụt người lại.

Anh khàn giọng hỏi tôi: “Em vẫn luôn biết anh thích em phải không?”

Tôi ngơ ngơ ngác ngác nói: “Em biết hôm sinh nhật ông.”

Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng trầm mặc.

Đang lúc tôi do dự có nên nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này không thì bỗng dưng anh giơ tay phải nâng cằm tôi lên, sau đó cúi người hôn lên môi tôi.

Tôi trợn tròn mắt.

Mấy giây sau mới mắng thầm trong bụng: Cái tên này, mạnh bạo quá!

7
Sau khi hôn xong, tôi cũng không dám quay trở lại phòng riêng nữa.

Đôi môi thắm hồng, hai chân mềm nhũn, ngay cả quần áo cũng hơi xộc xệch.

Châu Tự về lại phòng riêng lấy túi xách cho tôi. Cũng không biết anh giải thích với mọi người thế nào, nắm chặt tay tôi, khóe miệng cong cong nói: “Cua được em rồi.”

Tôi cứ thơ thơ thẩn thẩn theo anh về nhà.

Cô giúp việc trong nhà đã nấu xong chè nấm tuyết đu đủ, hỏi tôi có muốn ăn một bát không, tôi bèn gật đầu.

Bà ấy đặt bát chè nấm tuyết đu đủ đã được múc xong lên trên bàn, tôi ngồi xuống, đang định ăn thì Châu Tự bưng cái bát lên, nắm tay tôi lên thẳng tầng hai, quẹo trái đi vào phòng tôi.

Bỏ bát chè qua một bên, anh đẩy tôi ngồi trên chiếc sô pha đơn, cúi đầu lại định hôn tôi.

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng đẩy anh ra: “Đợi đã, đợi đã, có những chuyện cần phải nói rõ ràng trước sẽ tốt hơn.”

Anh ngừng lại một chút, gật đầu, kéo cái ghế qua ngồi bên cạnh tôi.

Tôi vừa ăn chè vừa hỏi anh: “Cuộc hôn nhân của chúng ta do một tay anh thúc đẩy phải không?”

Anh chậm rãi gật đầu.

Tôi cười nói: “Anh thích em từ bao giờ?”

Anh trả lời: “Từ hồi cấp ba.”

Tôi không hiểu: “Chúng ta không quen nhau mà.”

Anh nói: “Chỉ có em không biết anh thôi.”

“...” Tự dưng tôi lại nghe ra chút oán giận.

Tôi tò mò hỏi: “Tại sao khi đó anh không theo đuổi em.”

Châu Tự rất thẳng thắn: “Khi ấy được coi là với cao.”

Tôi chợt nhận ra, vài năm gần đây tập đoàn Húc Nhật mới trở nên lớn mạnh, họ vẫn luôn lên dốc còn nhà chúng tôi lại tụt dốc, cuộc hôn nhân này là để thúc đẩy hai gia đình hợp tác, nhà chúng tôi cũng được xem như là mượn ánh hào quang của gia đình anh.

Tôi lẩm bẩm: “Sau khi kết hôn anh có thể nói mà.”

“Hợp đồng trước hôn nhân.”

Anh cười nói: “Lỡ như anh tỏ tình với em, em lại muốn ly hôn với anh, anh đi đâu nói lý đây.”

“...” Tôi cũng đâu đến mức dã man như thế.

Vừa hay tôi cũng ngứa mắt bản hợp đồng hôn nhân đó lâu rồi, tuỳ ý nói một câu: “Chúng ta làm lại một bản khác đi.”

Anh gật đầu: “Được.”