Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 45: Đáng Đời



Khi cô ta nghe những câu hỏi như vậy thì đã trợn tròn hai mắt khó tin. Cô ta bắt đầu run lên, Vương lão gia đứng bên cạnh nghe được thì cũng vô cùng bất ngờ.

Ông ấy cũng không còn mặt mũi nào mà có thể đứng đây nữa nên liếc Vương Mỹ Duệ một cái rồi trầm giọng nói:

“ĐI VỀ HỪ…”

Nói xong ông ấy cầm gầy được vệ sĩ mở đường cho thoát khỏi đám phóng viên bỏ lại một mình Vương Mỹ Duệ khó khăn chạy theo sau gọi to:

“ÔNG NỘI…”

“ÔNG NỘI ĐỢI CON VỚI, ÔNG NỘI.”

Phía sau phóng viên vẫn liên tục bao vây Vương Mỹ Duệ hỏi tới tấp:

“Cô Vương sao cô không trả lời chúng tôi?”

“Có phải những chuyện đó là sự thật nên cô mới trốn tránh câu hỏi của chúng tôi không?”

“Cô Vương…”

Vương Mỹ Duệ cố gắng thoát ra khỏi đám phóng viên đó nên cuối cùng cũng kịp quay trở lại xe.

Ngồi trong xe cô ta cũng không dám thở mạnh, không khí cũng đã rơi xuống đột ngột.

Vương lão gia không nói gì cả nhưng cô ta cũng cảm thấy ngột ngạt không thở nổi. Cô ta cũng cảm thấy sợ bọn phóng viên rồi, cái gì bọn họ cũng lôi ra để nói được.

Hạ Giai lúc nãy cũng đang ở trên phòng đọc sách cũng bị Noãn Noãn Uyên lôi xuống phòng khách.

Cô ấy mở cho cô xem tin tức trực tiếp mới nhất, Noãn Uyên kéo cô xuống rồi nói:

“Kìa kìa cậu mau xem tin tức đi, con nhỏ họ Vương gì đấy mở họp báo kìa.”

Hạ Giai nghe thế cũng nhướn mày nói:

“Mở họp báo cái gì?”

Noãn Noãn Uyên đứng bên cạnh cũng đưa hai tay xoa cằm rồi nói:

“Chắc vì bài báo hôm qua chăng, chắc đang đính chuyện đó chỉ là bài báo viết bừa.”

Hạ Giai nhíu mày xem, tới khi nghe được lời xin lỗi từ miệng cô ta thì cô mới sốc đến tận óc. Hồi đó cô cũng chưa từng được thấy cô ta nói xin lỗi ai.

Dù đúng hay sai thì giáo viên đều bênh vực cô ta rồi ép người bị cô ta bắt nạt phải xin lỗi cô ta.

Hai mắt cô vô cảm nhìn lên màn không chút cảm xúc, cô nhìn cô ta khốn đốn từ trong đám đông chạy ra mà ánh mắt cô vẫn hờ hững.

Noãn Uyên đứng bên cạnh lại nhếch môi cười khỉnh bỉ rồi chế giễu:

“Thật đáng đời, cô ta có ngày hôm nay cũng là vừa lắm. Cậu xem bọn người báo chí này cũng nhanh thật mới đó cũng đã điều tra được quá khứ dơ bẩn của cô ta.”

Cô không nói gì cả mà vẫn chăm chú ngồi xem. Bảo vệ từ bên ngoài chạy vào nói:

“Cô chủ, cô Hạ bên ngoài có cậu Phó và cậu Cao đang đứng trước cổng ạ.”

Noãn Noãn Uyên gật đầu vẩy tay nói:

“Mở cửa cho bọn họ vào đi.”

Bảo vệ đi ra mở cửa, một lát sau thì Phó Viễn và Cao Tri đi vào bên trong. Phó Viễn ngồi xuống cạnh Noãn Uyên rồi nói:

“Lúc nãy hai người đã xem tin tức chưa?”

Cô gật đầu tay cầm lấy bịch bánh bim bim mở ra ăn:

“Nhưng mà có phải cô ta bị ép buộc mở họp báo xin lỗi không? Vì từ trước đến giờ cô ta không phải là người dễ cúi đầu như vậy. Còn nữa chuyện tớ bị cô ta bắt nạt lâu như vậy mà cũng có thể đào lên. Các cậu nói xem có phải là có người đưa thông tin cho bọn người đó không?”

Cao Tri nhún vai bốc bánh của cô đưa vào miệng rồi nói:

“Tớ không nghĩ vậy, cậu nghĩ chỉ có người đưa tin thì bọn báo chí mới biết sao? Cậu đừng quên bây giờ chuyện có xưa cỡ nào 10 năm hay 20 năm thì nó cũng sẽ lôi lên thôi. Huống hồ gì hôm qua báo đài còn đưa lên hẳn cậu là tiểu thư nhà họ Hạ. Chắc là rén thân phận của cậu nên mới cúi đầu.”

Noãn Uyên cũng tán thành với lời nói của Cao Tri nên gật đầu nói:

“Đúng đó, chắc là do thân phận của cậu. Cậu không thích buổi họp báo này còn có Vương lão gia chủ tập đoàn Vương Thị sao?”

Cô thấy cũng đúng nên cũng không nói gì nữa mà im lặng bốc bánh ăn.

Hạ Gia…

Hạ Nghiễn và ba Hạ cũng đã xem tin tức của ngày hôm nay. Toàn bộ quá trình cô ta xin lỗi và nghe được cậu hỏi của phóng viên.

Thấy cô ta khó khăn rời đi thì ba Hạ cũng rất hả dạ, ông cũng là người cho bọn phóng viên biết về quá khứ của cô ta.

Ông muốn xem cô ta còn dám lên mặt với con gái cưng của ông không. Tuy là đó giờ ông không hay để tâm đến con bé nhưng cũng không phải là ông cô ý.

Cổ phiếu của Vương Thị cũng đang bị sa sút mạnh rớt giá không phanh, ông còn nghe được mấy hợp đồng của Vương Thị cũng đều bị hủy.

Hạ Nghiễn thong thả ngồi trên sô pha, anh ấy nhếch môi hỏi:

“Ba? Ba không định hỏi thăm ông Vương một chút sao?”

Ba Hạ cười lớn bỏ ly trà xuống bàn rồi nói:

“Hỏi thăm gì chứ? Là do cháu gái ông ta tự làm tự chịu. Không chịu dạy dỗ cháu gái mình để nó đi bắt nạt người khác không phải là do lỗi của ổng sao?”

Vừa dứt câu thì đã có tiếng điện thoại vang lên, mẹ Hạ cũng từ trên lầu đi xuống nghe thấy thì hỏi:

“Ai gọi cho ông kìa?”

Ba Hạ nhướn mày, ngồi thẳng dậy cầm lấy điện thoại để xem:

“Là ông Vương.”

Mẹ Hạ nghe vậy thì cũng đi lại ngồi xuống để nghe. Ba Hạ vừa nhấn nút nghe:

﹝Alo?﹞

Bên kia Vương lão gia cũng đang ngồi trên ghế, cười có chút ngượng ngùng nhưng vì nói qua điện thoại nên ba Hạ cũng không nhận thấy được:

﹝À, hôm qua việc ông kêu chúng tôi mở họp báo xin lỗi chúng tôi cũng đã mở rồi. Vậy bây giờ chúng ta vẫn sẽ là đối tác chiến lược quan trọng đúng không?﹞

Ba Hạ nghe thấy thì cười lớn:

﹝Ha Ha Ha, tôi có nói thế sao? Không phải là cháu gái ông làm sai nên việc xin lỗi cũng là chuyện nên làm không phải sao?﹞

Vương lão gia nghe vậy thì giọng nói có phần hơi sợ sệt nói:

﹝Đó là chuyện của bọn con nít. Tôi và ông là chuyện hợp tác quan trọng. Rõ ràng là hai chuyện này không giống nhau. Huống hồ gì chúng ta cũng làm ăn chung với nhau lâu như vậy rồi chẳng lẽ ông Hạ lại không nể tình sao?﹞

Mẹ Hạ nghe thì nhếch môi cầm lấy điện thoại từ tay ba Hạ nói:

﹝Alo? Tôi là mẹ của Hạ Giai và điều tôi muốn nói chính là cháu gái của ông bắt nạt con của tôi. Hành hạ nó mấy năm cấp hai, khiến cho nó xém tự vẫn mấy lần. Ông nghĩ chúng tôi có nên tha thứ không? Nể tin cái gì mà nể tình chứ? Con gái tôi thành ra như vậy rồi mà còn nể tình cái gì?﹞

Vương lão gia nhăn mày hỏi:

﹝Tôi nghĩ bà nên bình tĩnh lại chẳng lẽ chuyện này lại nghiêm trọng như thế sao?﹞

Mẹ Hạ nhếch môi:

﹝Không tin thì tôi cho người gửi đoạn video mỗi khi con gái tôi đi điều trị tâm lý đều là nhắc đến tên cháu gái ông. Con bé nói cháu gái ông chính là kẻ khiến nó không muốn sống nữa. Ông có cần tôi gửi cho ông xem cảnh con tôi gào thét, cảnh con tôi sống không bằng chết. Hay là tôi cho ông xem đoạn video cháu gái ông nhốt con gái tôi vào toilet của trường rồi còn buông lời sỉ nhục nó? Hừ, sao ông muốn xem không?﹞

Thấy bên kia không thể trả lời, mẹ Hạ bực mình cúp máy rồi hừ một tiếng:

“Bọn họ có phá sản đi nữa thì cũng là đáng đời. Ắt quả ắt báo, từng chuyện con nhỏ đó làm với Giai Giai nhà tôi thân làm mẹ tôi cũng sẽ không bỏ qua.”