Khi Ánh Sao Run Rẩy - Tức Tức Đích Miêu

Chương 7: Ngôi sao thứ bảy



Vài phút sau, Tiểu Chung vội vã chạy về phòng họp, thở hồng hộc nói: “Chị, sao chị dậy rồi?”

Khương Sơ Nghi: “…”

Tiểu Chung không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao vậy ạ?”

Khương Sơ Nghi nhìn con bé một cái, xua tay: “Không có gì.”

“Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi ạ.”

Nhĩ Nhĩ chạy qua: “Sơ Nghi, hôm qua chị có thấy tin nhắn em nhắn chị không.”

Khương Sơ Nghi: “Hôm qua chị ngủ sớm lắm, sáng dậy mới thấy. Sao vậy, kịch bản có vấn đề gì sao?”

Ký Khải lên tiếng hỏi cô ấy: “Vậy thuộc chưa?”

“Cũng tàm tạm, thuộc lòng rồi.”

Hai người trò chuyện, Tân Hà thấy Ký Khải nhìn sang hướng sau lưng cô ấy: “Tiểu Tông về rồi à?”

Cô ấy không nói nữa, quay đầu nhìn lại. 

Tiểu Chung nghe thấy còn tưởng rằng Ký Khải gọi mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Tông Dã xách theo hai ly cà phê đi lại đây.

Trong phút chốc, phòng họp yên tĩnh đến lạ kỳ, bầu không khí trở nên hơi kỳ quái.

… Đây là tình huống gì thế này?

Vương Than chèn ép anh: “Còn mua tới hai ly, cẩn thận tới thế sao?”

Khương Sơ Nghi đặt túi chườm nóng qua một bên, nhìn anh với vẻ có lỗi: “Xin lỗi thầy Tông… mới nãy tôi còn mơ ngủ.”

Giọng điệu Tông Dã tự nhiên: “Gọi tôi là Tiểu Tông là được, muốn ly nào?”

Khương Sơ Nghi: “…”

Những người bên cạnh không còn im lặng nữa, tất cả đều nhao nhao nói chuyện tiếp.

Mặt cô đỏ bừng lên, cúi đầu, dùng giọng điệu thương lượng nói nhỏ với anh: “50% đường được không?”

Tông Dã gật nhẹ, cầm ly còn lại.

Khương Sơ Nghi ấn mở tin nhắn, mười mấy meme gà thét chói tràn đầy màn hình. 

Lần lượt có người đi vào, Khương Sơ Nghi quay đầu lại nhìn.

Khương Sơ Nghi im lặng cất điện thoại vào, có một loại cảm giác không nói nên lời.

Hành động này của Tông Dã vô cùng kỳ lạ.  

Rõ ràng là nhìn rất hư.

*

Có ba tiếng nghỉ giữa buổi, Nhĩ Nhĩ kéo Khương Sơ Nghi đi mấy chỗ gần đó để tìm chỗ ăn.

Các món rau củ được luộc sơ qua, rải rác phía trên là mấy khúc ức gà được bỏ thêm gia vị trộn salad.

Nhĩ Nhĩ không đành lòng: “Buổi trưa phải ăn thế à chị?”

Khương Sơ Nghi thở dài theo cô ấy: “Gần quay phim nên vẫn đang giảm cân.”

Nhĩ Nhĩ tấm tắc hai tiếng: “Ngôi sao nữ thật thê thảm.”

Khương Sơ Nghi không hiểu, alo một tiếng: “Thầy ạ.”

“Sau lại là con, Cao Nịnh đâu?”

Khương Sơ Nghi mở loa ngoài: “Con đang ở với chị ấy đây ạ.”

Cao Nịnh vội vàng xua tay.

Bàn ăn bỗng trở nên im lặng, Tiểu Chung và Nhĩ Nhĩ xấu hổ nhìn nhau.

Khương Sơ Nghi vội che điện thoại lại, làm khẩu hình hỏi: “Thầy biết rồi ạ?”

Cao Nịnh lười kiêng dè: “Tại cái bài viết ấy làm hỏng đấy, hại chị bị ông ấy mắng mấy lần.”

Khương Sơ Nghi tắt loa, muốn giải thích.

*Giải thích: Chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, diễn xuất tùy người.

Sau khi Cao Nịnh ra ngoài, bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên không vui vẻ nữa.

Tiểu Chung lập tức gật đầu: “Dạ.”

Chờ con bé đi rồi, Khương Sơ Nghi cười với Nhĩ Nhĩ: “Em ăn trước đi, không cần phải để ý tới họ.”

Khương Sơ Nghi im lặng nghe cô ấy nói.

“Để em gợi cho chị một ví dụ, chị còn nhớ tình tiết lúc chị đi thử vai không? Nghệ sĩ đường phố ấy.”

“Ừm, chị nhớ.”

“Đây là một đoạn ngắn rút ra từ tuyến câu chuyện của Tông Dã.”

“Chuyện gì?”

“Trước khi Tông Dã ra mắt đã từng đi hát rong ngoài đường.”

Khương Sơ Nghi chần chừ: “Cho nên, nguyên mẫu nam chính là anh ấy à?”

Sau giờ cơm, Tiểu Chung theo Cao Nịnh về khách sạn.

Tiểu Chung u oán trả lời: “Dạ.”

Không biết Cao Nịnh suy nghĩ điều gì, cảnh giác hỏi: “Từ khi nào mà Sơ Nghi thân với Tông Dã thế?”

Tiểu Chung nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: “Bình thường thôi à chị.”

“Vậy cậu ta giúp Sơ Nghi mua cà phê làm gì?”

Tiểu Chung giải thích với chị ấy chuyện “phản lưới nhà” lúc sáng. 

Tiểu Chung ngồi dưới đất chơi điện thoại, đột nhiên sợ hãi la lên: “Trời đất ơi!”

Cao Nịnh không kiên nhẫn hỏi: “Em lại ma rống quỷ gào cái gì đấy?”

Tay Tiểu Chung hơi run run, đưa điện thoại cho Cao Nịnh.

Cao Nịnh dừng tay, cầm điện thoại xem. Biểu cảm dần dần nghiêm trọng.  

Khương Sơ Nghi ngồi ở đại sảnh chờ điện thoại sạc xong, chuẩn bị lên đường tới phòng họp.

Trên bàn có cuốn kịch bản đã đọc được một nửa.

Khương Sơ Nghi dừng lại, liếc mắt nhìn qua.

Cô hơi ngỡ ngàng, chuyện gì đấy nhỉ…?

Khương Sơ Nghi: “…”

Một hồi lâu sau, cuốn kịch bản trong tay vẫn chưa lật sang trang kế tiếp.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại mới phát hiện ra, Tông Dã chủ động chú ý tới Weibo của cô ư?

Lúc đang lơ đãng, cô nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh.  

Khương Sơ Nghi nương theo động tác uống nước, làm bộ như đang nhìn chỗ khác, nhân cơ hội nhìn trộm Tông Dã.

Sao anh xem nhiều bài viết thế, sớm biết vậy thì sẽ cài đặt chỉ hiển thị nửa năm nay thôi.

Tông Dã nghiêng quá mức, hồi xem cô: “Hửm? Đúng vậy.”

“Hình như vừa rồi anh…”

“Hình như sao?”

Khương Sơ Nghi nhắc nhở một cách uyển chuyển: “Có thể là do tôi nhìn nhầm, hình như anh trượt tay.”

“Trượt tay?”

Cô do dự, nói rõ với anh: “Anh like bài của tôi.”

“Tôi không trượt tay.”

Khương Sơ Nghi: “…”

Khương Sơ Nghi thấy biểu cảm của con bé sai sai, gấp kịch bản lại, cùng cô bé đi ra ngoài: “Sao vậy?”

Tiểu Chung nhìn bốn phía xung quanh, hạ giọng nói với cô: “Cô Khương, tài khoản phụ của chị bị đào ra rồi!”

“Tài khoản phụ của chị ư?”

Khương Sơ Nghi lập tức lấy điện thoại mình ra, ấn mở hot search.

Tất cả mấy mục trên hot search đều liên quan tới cô.

Khương Sơ Nghi nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản phụ bị đào ra để kiểm tra lại một phen.

Tin nhắn vẫn luôn rung lên không ngừng làm cô muốn thoát ra ngoài.

“Chị cũng đâu có đăng gì.” Khương Sơ Nghi lướt lướt, dần dần yên lòng: “Bọn họ đào thì để cho họ đào.”

“Đều là thỏ thôi mà.”

“Không, không phải đâu chị ơi.” Tiểu Chung lắp bắp: “Trọng điểm, trọng điểm là…”

Khương Sơ Nghi nhìn lướt qua.

Ba giây sau, mắt trừng lớn lên.